Anh đã rất quyết tâm, chẳng những muốn thắng quyền giám hộ con mà còn muốn giúp mẹ con họ có tiền cấp dưỡng nhiều hơn.
Nhưng khi bà mẹ ấy nghe được suy nghĩ của anh xong, im lặng rất lâu, cái gì cũng không nói, giúp anh chuẩn bị một phần ăn sáng rồi vòng ra sau quầy. Anh không hiểu ý của bà, mãi cho đến khi dùng xong bữa sáng, trước khi anh phải đi làm, bà mới ngồi xuống đối diện anh, nói cho anh biết, bà chỉ cần quyền giám hộ nuôi con, còn những cái khác, cái gì cũng không cần nữa, còn cầu xin anh đừng khiến chồng trước của bà lâm vào thế khó. Người đàn ông đó, dù sao cũng là bố của con bà.
Anh bỗng nhiên phát hiện một điều, người đàn ông kia đã cạn tình, nhưng bà, vẫn yêu say đắm người đã từng phản bội mình như thế.
Khi tới văn phòng anh đã nghĩ, một chuyện tình bắt đầu, nếu hai người không cùng quyết định dừng lại, thì như vậy thực sự là một chuyện tàn nhẫn. Điều này khiến cho người được yêu muốn tất cả mọi thứ không biết điểm dừng, lại vô tình làm đau khổ người yêu mình say đắm.
Tồn Ngải, nếu tình cảm giữa hai chúng ta không dừng lại ở cùng một thời điểm, như vậy có phải thực đáng thương hay không? Nếu có một ngày chuyện đó thực sự đến, em phải nhớ kỹ một điều, hãy quay lưng trước, hãy ngừng yêu anh trước, bởi vì, anh không thể nhìn em khổ sở.
Trời Đài Loan đã bước vào những ngày mưa dầm. Trời mưa khiến tâm trạng người ta buồn biết bao, hết nỗi nhớ này đến nỗi nhớ khác. Đừng có lúc nào vừa nhìn thấy mưa là lao vào đấy vui quên trời đất một hồi, cho dù thân thể của em có mạnh khỏe đến đâu thì cũng đừng nhiều chuyện để virus có cơ hội phát huy sức mạnh trên người mình, biết không? Không được chê anh nhiều chuyện, đó là thói quen hư đốn của em, rất dễ đánh đòn.
Có nhớ lúc em lên Trung học không, có một lần anh về nhà, rõ ràng thấy xe đạp của em ở ngoài, đi vào nhà tìm khắp nơi lại không thấy bóng dáng em đâu. Vừa nhìn thấy mưa bụi bên ngoài càng lúc càng lớn, anh lại sực nhớ tới thói quen hư hỏng kia của em, lao ra bên ngoài gọi to, “Trữ Tồn Ngải, em lập tức bò ra đây cho anh, nếu quần áo ướt hết thì sẽ đánh nát mông em.”
Sau đó anh nghe tiếng sàn sạt trên cây nhãn. Em đó, vì sợ bị đánh mà luống cuống trèo lên cây.
Anh lại hét to: “Xuống ngay lập tức.”
Biểu cảm của em khi đấy rất khó xử. Quả đúng là sáng suốt, vừa thấy liền biết chỉ cần em xuống dưới thì không biết giấu mặt vào đâu, cứ mạnh miệng nói: “Em không xuống, phong cảnh trên này rất đẹp.”
Thật sự là chuyện ma quỷ! Có đứa ngốc nào ngay lúc trời đổ mưa lại trèo cây ngắm cảnh không? Anh lại nảy sinh tâm tính ác độc bảo, “Đếm tới ba, nếu không xuống anh sẽ vào nhà, không bao giờ để ý tới em nữa.”
“Nhưng mà không khí trên đây rất tươi mát đó.” Em nói vọng xuống, cười rất vui, cứ cần bao nhiêu gàn dở là có bấy nhiêu. Mắt vừa mỏi lòng lại bực, anh vẫn cố gắng không nhúc nhích đứng dưới tàng cây nhìn em cứng đầu, không cười nữa, từ từ đếm ngược, muốn xem em làm sao bây giờ?
Thế mà anh thực sự không nghĩ tới, em lại trưng ra một phương án giải quyết không hề chí khí – khóc to.
Em ngồi trên cây khóc òa một hồi, vừa khóc vừa mắng, “Tất cả là do cây nhãn này hết trơn, không có việc gì sao lại cao như thế? Tất cả là do anh hư hỏng, thét lớn như vậy làm gì khiến em sợ không xuống nổi…”
Tiếng gào khóc của em khiến anh cả anh hai đều tới, thấy em vừa khóc vừa mắng chửi người ta như thế, đáng yêu đến mức không ai muốn lấy thang ra cứu em xuống, vô cùng chân thành hy vọng em có thể tiếp tục biểu diễn.
Nói nghiêm túc, không được tắm mưa nữa, cho dù em là con gái riêng của thần biển Poseidon đi chăng nữa cũng không cho phép em coi mưa là trò chơi.
Trước như vậy, anh còn tài liệu phải đọc. Nhớ, viết thư cho anh, nhưng là đừng có dùng phong bì màu hồng như vậy, thoạt nhìn thực ×××
Anh Mặc Ân.
Mặc Ân gửi thư đi, tưởng tượng đến lúc Tồn Ngải đọc thư, dáng vẻ cười đến ngọt ngào vui sướиɠ.
Rõ ràng Lã Mặc Ân là người bận rộn hơn, nhưng người thường xuyên viết thư lại chính là anh, còn cô nhóc chỉ muốn viết thư tay kia, hai ba tháng mới có thể xuất ra một ‘kiệt tác.’
Ai bảo tốc độ gõ chữ của Tồn Ngải lại chậm đến mức khiến người ta tức điên. Không dưới một lần Mặc Ân bảo, trên đời này có một loại chat webcam rất tiện lợi, nhưng cũng chẳng biết cô nhóc khăng khăng điều gì, đánh chết cũng không cần.
Mở kẹp hồ sơ ra, tối nay Lã Mặc Ân làm việc, nhưng phong thư màu hồng ghê tởm bên cạnh bàn vẫn khiến anh không khống chế nổi tâm trạng, tim đập nhanh và loạn nhịp, cứ ngồi ngẩn ngơ.
Sau khi lên Trung học, nội tiết tố trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, cũng không biết Tồn Ngải giảm cân như thế nào, chỉ đơn giản là cô ốm xuống, còn cao hơn mười centimét.
Những cái ốm xuống không chỉ có đôi mắt, còn có miệng, ngũ quan bắt đầu phân ra từng đường nét rõ ràng, khuôn mặt bánh nướng lại thành mặt trái xoan, hai chân trắng mịn thon dài ở dưới lớp quần soóc, vô cùng thu hút ánh mắt của mấy cậu trai trong trường.
Lúc Mặc Ân về nhà, Tồn Ngải đang nói chuyện phiếm với anh hai Mặc Vũ trong phòng khách, mà nội dung nói chuyện lại khiến cho người ta phát điên.
“Tồn Ngải, em có bạn trai không?” Mặc Vũ hỏi.
Cô cuốn một lọn tóc, nghĩ nghĩ mới nói: “Coi như là…không có đi.”
“Em lừa anh hai à, anh nghe nói hôm lễ tình nhân em nhận được một đống sôcola.”
“Là bạn học tặng đó.”
“Em bị ngốc à, không muốn theo đuổi em thì mắc gì bỏ tiền ra mua sôcola?” Mặc Vũ dùng sách tham khảo gõ mấy cái lên trán cô, chưa bao giờ thấy qua cô gái nào vẫn chậm hiểu như vậy.
“Nhưng mà em chưa đến mười tám tuổi.” Tồn Ngải xoa xoa trán. Anh hai rất thích động tay động chân, nếu bị anh gõ cho ngu người ra, bài kiểm tra tháng này nhất định sẽ te tua, và anh trai nổi điên lên cho coi.
“Ai nói cho em qua mười tám tuổi mới có bạn trai? Mẹ em cấm à?”
“Mẹ em bận lắm, không có thời gian quản em đâu.”
Mẹ vì nuôi cô, làm việc vô cùng vất vả, mẹ thường nói: “Mẹ muốn kiếm thật nhiều tiếng, Tồn Ngải nhà chúng ta lại rất giỏi tiếng Anh, nếu có thể đi du học thì không còn gì tuyệt hơn.” Cô là niềm hy vọng của mẹ, thế nên Tồn Ngải thề mình sẽ là một người con có hiếu.
“Không phải không được, quen bạn trai cũng chẳng mất đi miếng thịt nào. Bằng không…anh hai đây làm bạn trai của em, em cảm thấy thế nào?” Nói xong, cậu chàng ôm lấy bả vai Tồn Ngải.
Tồn Ngải cười khanh khách hai tiếng, hỏi như thế này thì biết trả lời làm sao, đành phải đỏ mặt cười bảo: “Anh hai, anh đừng có quậy em.”
Giọng nói kia vừa nghe qua chẳng giống từ chối, còn có vẻ lạt mềm buộc chặt. Mặc Ân đứng ở cửa nghe vào bốc hỏa ngùn ngụt.
“Không phải đùa, anh hai thực sự muốn kết giao với em.” Nói xong Mặc Vũ nhìn thoáng qua thằng em trai đứng cạnh cửa, cậu chàng đã phát hiện Mặc Ân đứng đó từ lâu.
“Anh là anh hai em, anh trai là anh trai, không thể làm bạn trai được.” Tồn Ngải đẩy Mặc Vũ ra.
“Thế à? Vậy thì Mặc Ân cũng không thể làm bạn trai của Tồn Ngải nha.” Mặc Vũ quăng cho Mặc Ân một cái liếc.
Mặc Ân không để ý ông anh mình trêu chọc, đi vào phòng, không nói tiếng nào lên lầu.
“Anh đã về rồi!”
Tồn Ngải phát hiện, nhảy khỏi sô pha, chạy đến bên người Mặc Ân, hoàn toàn quẳng Mặc Vũ ra sau đầu.
Mặc Ân không để ý tới cô tiếp tục bước lên cầu thang. Tồn Ngải đi theo sau anh, luôn miệng gọi, mà anh cũng không thèm nghe, bởi vì đang giận dỗi.
Vào phòng, rầm, Mặc Ân đóng sầm cửa, Tồn Ngải cũng không hỏi cũng không gõ, trực tiếp mở ra đi vào.
“Anh, anh đang giận gì à?”
Thật tủi thân nha, hôm nay là sinh nhật của cô, cô còn nghĩ anh trai sẽ mang mình đi ăn đâu đó, không nghĩ tới hôm nay có miếng bánh ngọt cũng không có, còn lại phát giận nữa.