Khe Hở Hạnh Phúc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, nó luôn hiển hiện xung quanh, đôi khi nó rất đơn giản mà ta không hề hay biết. Đến với truyện Khe Hở Hạnh Phúc, một câu chuyện rất hấp dẫn ấm áp  …
Xem Thêm

Vì xúc động, cô đã sinh ra Tồn Ngải, cho rằng cuộc đời của mình đã từng trải qua một tình cảm mãnh liệt như thế đã đủ vừa lòng, sau này chỉ thầm mong cùng với Tồn Ngải yêu thương nhau cả đời.

Không nghĩ tới, lúc Tồn Ngải học cao nhị, cô lại quen biết một người đàn ông khác. Người này là con lai mang dòng máu Mỹ, cũng là một khách hàng của công ty cô. Ông ta đã ly hôn với vợ trước, con cũng đã học Đại học. Khi đến Đài Loan làm ăn, công ty phái cô đi đón tiếp, sau vài lần tiếp xúc, hai người dần dà này sinh cảm tình.

Bởi vì sợ ảnh hưởng tới tâm trạng Tồn Ngải, đợi cho đến khi cô bé thi Đại học xong mới giãi bày tất cả.

Khi cả hai kết hôn, nếu Tồn Ngải không muốn, cô bé vẫn có thể ở lại Đài Loan học tiếp. Nếu Tồn Ngải chấp nhận, cô Trữ tự nhiên hy vọng con gái mình có thể đến nước Mỹ sống.

Kết quả, Tồn Ngải chọn người trước.

Vì việc này, cô Trữ đi tìm Mặc Ân, vì cảm thấy có lỗi với con gái mình, nhờ anh tiếp tục để ý tới Tồn Ngải. Cô nói, bản thân cô thực sự rất ích kỷ, nhưng nhiều năm một mình đã khiến cô ngộ ra, tương lai, Tồn Ngải sẽ có cuộc sống riêng của mình, cô bé không thể mãi đi theo một đường với mẹ mình. Mà cô, tuổi càng lớn, lại càng sợ hãi khi chết trong cô quạnh.

“Cô Trữ là người tốt.” Anh nói, chắc như đinh đóng cột.

Nếu không phải là người tốt, cô ấy có thể lựa chọn việc không sinh hạ Tồn Ngải, có thể chọn cách vứt bỏ cô bé, cũng không cần thiết phải một mình vất vả quá nhiều năm. Cô có quyền được một người đàn ông tốt bảo vệ. Về phần bố của Tồn Ngải…đã không thể cho cô bé hạnh phúc, có chờ bao nhiêu năm đi chăng nữa cũng chỉ là vô ích.

“Còn ba em làm sao bây giờ?”

“Ông ấy sẽ có một gia đình khác, căn bản không có năng lực chăm sóc mẹ con em.”

“Nhưng em muốn ba.” Tồn Ngải kháng nghị.

Lã Mặc Ân không nói gì, bởi vì anh biết Tồn Ngải yêu thương người bố trong tưởng tượng của mình biết bao nhiêu.

Qua một lúc lâu anh mới hỏi: “Tồn Ngải, dượng Peter đối với em tốt không?”

Tồn Ngải không muốn nói dối, nhưng cũng không dễ dàng cam lòng nói ra, thừa nhận bố dượng của mình rất tốt với mình.

“Dượng Peter có nhiệt tình coi em là người một nhà không?”

Cắn chặt môi dưới. Lâu thật lâu, cô mới miễn cưỡng gật đầu.

“Em cảm thấy, dượng có cách để khiến cô Trữ hạnh phúc không?”

Rất đáng ghét, sao anh cứ ép người khác thế?

Không thể nói dối, nhưng mà cô lại rất ghét những lời nói thật này. Rõ ràng Tồn Ngải hiểu ánh mắt dượng Peter nhìn mẹ cùng ánh mắt anh trai nhìn mình giống nhau. Nếu không phải là yêu thật nhiều, sao có thể có được ánh mắt quyến luyến như thế.

Chớp chớp hàng mi, Tồn Ngải lại ép mình gật đầu lần nữa.

“Vậy là đủ rồi. Cô Trữ đáng giá để một người đàn ông tốt yêu thương mình, cô cũng không cần phải lãng phí thời gian chờ đợi người đàn ông chẳng đáng để vào đầu. Em yêu mẹ em, sẽ đứng ở góc độ của mẹ mà nghĩ. Một ngày nào đó em lớn em, em sẽ giang cánh bay cao, em sẽ bận không có thời gian mà nhớ lại. Còn cô Trữ, cái già, tuổi tác sẽ khiến cô không thể sóng vai cùng em nữa. Khi đó, cô ấy cần một người không vội vã, có thể ngồi xuống nói chuyện với cô, tâm sự với cô, cùng nhau đi hết con đường sinh mạng còn lại của cuộc đời.”

“Cho nên em yêu mẹ, chỉ cần xác định mẹ có thể hạnh phúc là đủ rồi?”

“Đúng, tình yêu chân chính, không phải là em mãi băn khoăn với suy nghĩ của mình, mà là cảm nhận của đối phương. Tình yêu thật sự, là đối phương hạnh phúc, em sẽ vui vẻ, bằng không đó không phải là yêu, mà là chiếm đoạt.”

Tồn Ngải nghe hiểu, gật đầu lại gật đầu, nức nở nói: “Anh, em không cần chiếm đoạt, em muốn buông tay, muốn mẹ hạnh phúc, muốn mẹ vui vẻ.”

Sau đó, cô bé tủi thân chui vào lòng anh khóc lớn, khóc đến thê thảm. Mặc Ân anh lại cười thoải mái, bởi vì anh biết, cô đã học xong bài học tình yêu.

“Như vậy mới ngoan.” Vỗ vỗ lưng Tồn Ngải, Mặc Ân hôn lên trán cô bé con. Cho dù không nói ra miệng, nhưng anh tự nói với lòng mình, từ nay về sau, hạnh phúc cùng vui vẻ của Tồn Ngải, là do một tay anh phụ trách.

Mở ra một chai bia, cô bé ngửa cổ nốc ừng ực đến cạn, uống xong lăn ra đất. May là thời tiết đủ nóng, còn muỗi chẳng bay được lên đến tầng thượng này. Bởi vậy anh không miễn cưỡng cô, để cô ngủ trên đất. Lã Mặc Ân ngửa đầu nhìn sao, nghĩ đến tương lai cùng vận mệnh của mình. Anh luôn có kế hoạch, bao nhiêu tuổi thì làm cái gì, bao nhiêu tuổi thì muốn đạt tới thành tựu thế nào.

Lã Mặc Ân cúi đầu nhìn Tồn Ngải bé nhỏ ngủ sấp. Trước kia anh cũng đem cô vào trong kế hoạch của mình mà sắp xếp tính toán. Áp người xuống, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mềm mại kia. Anh yêu cô, không cần dùng ngôn ngữ chứng minh.

Nằm ở bên cạnh cô nhóc, ôm cô nhóc vào trong lòng, để cho cô nhóc nghe tiếng tim đập dội của mình. Tối nay hy vọng cô bé con này sẽ không nằm mơ, ngủ thẳng đến bình minh.

Vài ngày sau Tồn Ngải mặc một bộ váy màu hồng tới tìm anh, ánh mắt sưng đỏ, mũi cũng hồng hồng. Lã Mặc Ân biết cô bé vừa tham gia hôn lễ của mẹ mình cùng dượng Peter, biết cô vừa tiễn cả hai lên máy bay. Anh biết cô cần gì. Vươn tay, một tay Lã Mặc Ân kéo cô bé con vào trong lòng mình.

Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng lắc lư thân thể. Anh biết cái nôi có thể làm cho trái tim trẻ con dịu xuống, tương lai anh cũng muốn mình là chiếc nôi của cô, vì cô mà đong đưa hạnh phúc, đong đưa niềm vui cùng một trái tim yên bình.

Anh yêu em, em gái thương mến.

[1]: Bút ipen dùng cho ipad, để viết ghostwrite notes ấy.

Tính toán thời gian, ngày thư Tồn Ngải gởi sắp đến. Mấy ngày nay tâm trạng của Lã Mặc Ân đặc biệt tốt, thi thoảng còn có thể thình lình hát linh tinh, tỉ như bây giờ.

Không biết Lã Mặc Ân đang hát loại nhạc gì, chỉ cảm thấy vừa hạnh phúc vừa phấn khởi. Tồn Ngải nói đúng, phong thư màu hồng đại diện cho tình yêu, mà anh chỉ cần nghĩ đến màu hồng kia, trái tim sẽ theo đó mà bay lên.

Tồn Ngải đã rời Đài Loan được mười chín tháng, cộng thêm lá thư sắp nhận được, anh sẽ có mười chín phong thư màu hồng. Đợi cho đến khi thư lên hàng số chín mươi chín, tình yêu của họ sẽ mãi mãi vĩnh hằng. Rất thú vị. Năm 2012, Trái đất đang gần kề những ngày tận thế lại có thể cầu mong ‘mãi mãi vĩnh hằng’. Lã Mặc Ân cùng Trữ Tồn Ngải dựa vào cái gì mà yêu cầu ‘mãi mãi vĩnh hằng’?

“Cậu đang hứng cái gì? Cười như vậy rất chướng mắt, không biết là tôi vừa thua quan tòa không hả?”

Một câu bất thình lình khiến Lã Mặc Ân ngẩn người. Nhìn lại, là Chu Li Uy đang bận một bộ váy công sở màu lam. Cô nàng cầm một cái ly không, tựa người vào cạnh cửa, vẻ mặt có phần mỏi mệt.

“Nếu mệt thì nghỉ vài ngày, đặt hồ sơ của vụ chưa xử lý xong lên bàn tôi.”

“Cậu muốn giúp tôi đỡ bận rộn hay là muốn lại thắng tôi lần nữa?”

Chu Li Uy đã sai rồi. Cho dù Lã Mặc Ân đi làm nghĩa vụ quân sự, bước ra xã hội còn trễ hơn mình, nhưng thời điểm nổi tiếng lại sớm hơn mình rất nhiều. Khi đó cậu ta tiếp nhận một vụ án không ai dám sờ tay, một con tép chống lại một con cá voi, tất cả mọi người đều không xem trọng, nhưng thực không thể nghĩ tới cậu ta dám kéo đại ca ủy viên bên lập pháp đã nhậm mấy nhiệm kỳ xuống đài. Chính vụ này đã khiến cậu ta nổi danh như cồn, thiết lập một chỗ dựa cho thành công.

Sau đó cậu ta mở một văn phòng luật, kí©h thí©ɧ một chút để cô đổi chỗ làm. Không nói hai lời, Chu Li Uy đồng ý, bởi vì…Lã Mặc Ân đối với cô mà nói, vẫn là một giấc mộng chưa kết thúc.

Chuyện này Tồn Ngải nói đúng. Trời sinh phụ nữ là chuyên gia giới tính.

“Bỏ cái tính phụ nữ mạnh mẽ gì đó của cô đi. Tôi là sếp, nếu có thể áp bức nhân viên thay mình kiếm tiền thì tôi không làm? Tôi đây là đang thương hại cô làm không được, nghỉ ngơi vài ngày rồi tự mình đi tìm bạn trai mới. Nếu cô suy sụp, chắc tôi sẽ tìm không thấy một người nào có năng lực như cô để hỗ trợ.”

Thêm Bình Luận