Chủ nhật vừa ra khỏi cửa, khuya về nhà lại đυ.ng phải Tiền Đường ở cửa ra vào nhà bọn họ, thiếu chút nữa đâm sầm vào cánh cửa kia, tôi vừa định chào hỏi cậu ấy thuận tiện thưởng thức chút đậu hũ, Tiền Đường lại lui về phía sau một bước, vô cùng mất tự nhiên mà kêu một tiếng ”Tiểu Vũ”.
Tôi buồn bực, “Thế nào?”
Lúc này, phía sau cậu ấy đột nhiên nhảy ra một người, chính là Phương Khả Nhiên.
Ách! Đây là tình huống gì!
Tiền Đường bắt lấy tay tôi, giọng như là đang an ủi nói, “Một lát nữa, anh sẽ giải thích cho em nghe.”
Tôi buồn bực vào nhà, nằm lỳ ở trên giường suy nghĩ lung tung. Tại sao Phương Khả Nhiên lại ở trong nhà Tiền Đường? Tới thảo luận vấn đề học hành? Nhưng Tiền Đường chưa từng mời bất kỳ bạn học nào tới nhà thảo luận phương diện học tập, tại sao lại phải vì một thứ dễ cháy mà mở tiền lệ? Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ có bí mật gì không thể cho ai biết? Éc. . . . . .
Không đúng không đúng, tôi phải tin tưởng Tiền Đường nhà tôi, nhất định phải tin tưởng cậu ấy.
Lúc này, Tiền Đường đẩy cửa đi vào, cũng nằm lỳ ở trên giường, nửa người đè trên người tôi, buồn bực không nói lời nào.
Tôi dùng cùi chỏ nhẹ nhàng chọt ngực của cậu ấy, hỏi: “Làm sao vậy, làm thí nghiệm làm tới tận nhà luôn à?”
“Không phải, ” Giọng Tiền Đường có vẻ hơi mỏi mệt, “Thì ra mẹ Phương Khả Nhiên làm cùng chỗ với mẹ anh, hôm nay mẹ anh mời cô ấy tới nhà ăn một bữa cơm.”
Tôi cảm thấy có cái gì đó không ổn, “Đồng nghiệp của dì Đường rất nhiều, tại sao chỉ mời một mình cô ấy ăn cơm?” Tôi vỗ ót, “Không phải là dì muốn anh cùng Phương Khả Nhiên kia. . . . . .”
Tiền Đường cúi đầu không nói lời nào, cam chịu.
Đúng vậy, chuyện như vậy xảy ra cũng hợp tình hợp lý thôi. Dì Đường ước gì tôi và Tiền Đường mau mau giải tán, toàn thân Phương Khả Nhiên kia lại lộ ra cốt cách của thành phần tinh anh, nhất định có thể lọt vào mắt thần của Dì Đường.
Giờ phút này, trong lòng tôi thật sự rất buồn bực, cẩn thận hỏi Tiền Đường: “Vậy anh định làm như thế nào?”
Tiền Đường nghiêm túc phân tích cho tôi nghe: “Phía mẹ anh khó thuyết phục, nhưng chỉ cần nói rõ ràng với Phương Khả Nhiên, cô ấy không muốn, mẹ anh tự nhiên cũng hết cách.”
Đổ mồ hôi, chỉ bằng ánh mắt Phương Khả Nhiên nhìn anh, làm sao cô ta có thể không muốn? Chỉ sợ cô ấy ước gì dì Đường ép uổng mạnh tay một chút! Hơn nữa, dù cho anh có khuyên được cô ấy, một Phương Khả Nhiên ngã xuống, ngàn vạn Phương Khả Nhiên lại đứng lên, anh khuyên hết được sao? Dù Tiền Đường có thể khuyên hết, đến lúc đó tôi cũng đã bị ép điên rồi.
Tiền Đường nhìn thấu sự nghi ngờ của tôi, nhưng hiện tại cậu ấy cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Dù sao cũng là mẹ ruột của mình, không thể nói quá lời, cũng không thể hành động quá dứt khoát.
Hai chúng tôi cứ buồn bã ỉu xìu ôm nhau như vậy, không ai nói lời nào, ngay cả tâm tình đùa giỡn tôi Tiền Đường cũng không có. Cuộc sống, thật ưu thương. o(╯□╰)o
. . . . . .
Ngày thứ hai tôi liền nói chuyện này cho tư vấn viên, vốn là muốn kí©h thí©ɧ anh ta một cái thuận tiện để cho anh ta mau mau chọn lựa hành động lôi Phương Khả Nhiên về, ai ngờ tên tư vấn viên vô lương tâm kia cười hắc hắc: vừa hay, để cho hai người bọn họ nhanh chóng dính lấy nhau đi, đoạn tuyệt sự mơ tưởng của tôi đi, hiện tại ông đây sống không bằng chết.
Tôi mất bình tĩnh, hướng về phía điện thoại di động rống giận: “Vậy tôi biết làm sao bây giờ!”
Tư vấn viên: “Rốt cuộc em cũng nhớ tới mình, em làm sao tôi không biết, nhưng tôi biết một điều là em không thể trông cậy tôi giúp em giải quyết việc này.”
Câu nói này của anh ta đã làm tôi thanh tỉnh. Đúng vậy, tại sao tôi luôn nghĩ Tiền Đường sẽ cự tuyệt Phương Khả Nhiên như thế nào, nghĩ đến tư vấn viên sẽ lôi Phương Khả Nhiên về ra sao, mà không suy nghĩ đến chuyện mình có thể giải quyết Phương Khả Nhiên? Hiện tại Tiền Đường bị cô ta theo dõi, lại bị Dì Đường cưỡng bách, cậu ấy cự tuyệt thì có bao nhiêu tác dụng? Huống chi cậu ấy mở miệng ra sao cũng là vấn đề, dù sao cũng là đàn chị cùng hệ, cùng nhau làm đồ án, nói thẳng thì không dễ nghe, nói nhẹ nhàng lại sợ khéo quá hóa vụng. Về phần tư vấn viên, không trông cậy vào được rồi, từ những việc trải qua trong chuyện tình cảm giữa anh ta và Phương Khả Nhiên chúng ta có thể thấy người này từ đầu tới cuối đều ở vị trí bị động, đơn giản mà nói, chính là tùy Phương Khả Nhiên định đoạt.
Nghĩ tới đây tôi đột nhiên đắc chí vừa lòng, e hèm, đúng lúc bà đây ra sân!
. . . . . .
Vì chuẩn bị tỷ thí với Phương Khả Nhiên, tôi định hẹn cô ta ra nói chuyện một lần, tốt nhất có thể trừ tận gốc cái mầm họa này, nếu như khó khăn quá lớn thì trị liệu mấy đợt cũng không thành vấn đề. Phương Khả Nhiên lại đáp ứng rất sảng khoái, chín giờ tối, cửa Nam không gặp không về.
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi với Tiền Đường mới gọi là không gặp không về, với cô là —— cô chờ đó cho tôi!
. . . . . .
Chín giờ tối, từ rất xa tôi đã thấy được Khả Nhiên nhưng, ặc, còn có Tiền Đường. . . . . .
Kỳ quái, người này muốn làm gì? Hẹn với tôi lại đi hẹn thêm Tiền Đường, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn ngả bài lần cuối, hoặc là muốn tỷ thí cùng tôi, để Tiền Đường chọn một trong hai? Dù là khả năng nào cũng không giống chuyện người bình thường có thể làm ra. . . . . .
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại không đi qua, núp ở trong bụi hoa len lén nhìn bọn họ. Nhờ thị lực tốt vô địch nhất cử nhất động của bọn họ tôi đều thấy rất rõ ràng, nhưng Tiền Đường đưa lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy.
Hai người nói vài lời, Khả Nhiên cười thẹn thùng, đột nhiên ôm lấy Tiền Đường!
Tôi thiếu chút nữa lao ra, bị cây hoa hồng đâm vào tay lại ngã trở về. Hừ hừ, chờ xem, chờ Tiền Đường nhà chúng tôi đẩy cô ra, sau đó tôi lại xông lên đánh cô! Đến lúc đó bà đây sẽ được đánh danh chính ngôn thuận rồi, hi hi hi. Tôi vừa ngẫm nghĩ, vừa giơ giơ nắm đấm, chỗ bị gai hoa hồng đâm vừa ngứa vừa đau, thật khó chịu.
Một lát sau, tôi đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình đặc biệt khôi hài.
Tiền Đường đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Đầu óc của tôi ”Ông” một tiếng, giống như trong khoảnh khắc bị cúp điện, tối thui tối mò. Qua một lúc lâu, tôi mới từ trên mặt đất đứng lên, đi về phía bọn họ.
Khả Nhiên tựa cằm ở trên vai Tiền Đường, để làm được việc này, cô ta thậm chí còn kiễng chân, hạnh phúc nhắm mắt lại, bộ dạng say mê, trong miệng còn nói cái gì đó.
Tiền Đường vẫn đứng yên, đại khái là lẳng lặng lắng nghe lời Phương Khả Nhiên nói.
Tôi đi tới, từng bước từng bước, hô hấp khẩn trương. Hết thảy mọi thứ chung quanh đều giống như biến mất, trong mắt chỉ có Tiền Đường, hiện tại cậu ấy đang cam tâm tình nguyện bị một cô gái ôm, mà cô gái kia không phải là tôi.
Tiền Đường tựa hồ đã nhận ra có gì đó bất thường, đột nhiên cậu ấy nghiêng đầu.
Hai người, không đúng, ba người, đều kinh ngạc một hồi.
Tiền Đường há miệng, tôi không nghe được tiếng của cậu ấy, nhưng mà tôi biết cậu ấy đang gọi tên tôi.
Tôi lui về sau hai bước, xoay người chạy như điên.
Bên tai là tiếng o o, cùng với tiếng gọi ầm ĩ của Tiền Đường sau lưng, tôi không nghĩ gì, cũng không dám tưởng tượng, chính xác là cũng không muốn tưởng tượng. Tôi chỉ đâm đầu chạy, chạy điên cuồng.
Chạy một lát, quay đầu lại thì đã không thấy thân ảnh của Tiền Đường đâu nữa. Tôi thở hổn hển đi chậm rãi, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ Tiền Đường lập lời thề son sắt nói muốn ở cùng Phương Khả Nhiên, tôi thủy chung vẫn không muốn tin cậu ấy đang dối gạt tôi, nhưng chuyện xảy ra trước mắt, tôi TM muốn khiếu nại cho cậu ấy cũng tìm không ra lý do.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Tiền Đường. Tôi cầm điện thoại di động do dự một chút, nhận điện thoại, đầu óc nóng lên, nói: “Tiền Đường, chia tay thôi.”
Giọng Tiền Đường có vẻ vừa nóng nảy vừa thống khổ: “Anh không muốn chia tay! Anh có chết cũng không chia tay! Tiểu Vũ, em hãy nghe anh nói. . . . . .”
Tôi cười lạnh, cúp điện thoại.
Một lát sau, lại có điện thoại. Tôi cho là Tiền Đường, lấy ra nhìn, lại là Trương phú bà. Trương phú bà: “Cốc Vũ, bà lập tức tới ngay!” Hốt hoảng giống như lửa đốt đít, kỳ quái, sao mọi người hôm nay đều có vẻ nóng nảy thế nhỉ?
“Thật ngại quá, chị đây mới vừa thất tình, thứ lỗi không thể hầu.”
Trương phú bà rống giận trong điện thoại di động: “Thất tình cái đầu bà á! Tiền Đường gãy chân rồi!”