- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khẩu Vị Nặng
- Chương 3: Đại học
Khẩu Vị Nặng
Chương 3: Đại học
Khi tôi . . . . tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng Tiền Đường, bộ dạng như hổ đói vồ dê.
Tôi bị tình cảnh này làm cho chấn động mờ mịt, sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra. Lúc này tứ chi của tôi quấn lấy Tiền Đường, cơ hồ toàn thân đều dán vào người cậu ta. Cậu ta nằm nghiêng, cánh tay tùy ý đặt ngang hông tôi, cậu ta còn chưa tỉnh ngủ, lông mi hơi động đậy, nhìn mà khiến lòng người hỗn loạn
Tôi biết Tiền Đường làm bài làm mệt mỏi cho nên ngủ một lát thôi, dù sao cậu ta cứ làm đề tiếng Anh là liền buồn ngủ. Nhưng tôi không rõ vì sao hai chúng tôi lại làm thành tư thế nhìn đâu cũng thấy gian tình như vậy, chẳng lẽ đây là do tiềm thức của tôi quấy phá?
Không phải đâu, ngày hôm qua tôi còn đang suy nghĩ có phải tôi đã thích cậu ta hay không, hôm nay đã cùng cậu ta … Ách, khẩu vị thế này thì cũng quá là nặng đi…
Bản mặt dày của tôi đỏ lên, muốn lén lút thoát khỏi cậu ta, sau đó thần không biết quỷ không hay trốn đi, như vậy hai người đều không xấu hổ. Ai biết được Tiền Đường ngủ chưa sâu, tôi vừa động đậy, cậu ta liền tỉnh.
Cậu ta tựa hồ như cũng bị tình huống này dọa đến, ngây người nhìn tôi chằm chằm.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông này, tôi đột nhiên được Gia Cát Lượng nhập xác, nghĩ ra một cái chủ ý tuyệt diệu, ra tay đánh phủ đầu. Vì thế tôi giãy giụa một chút, nhảy lên giường, giơ chân lên hướng trên người Tiền Đường mà chào hỏi, vừa đá một vừa hung hăng mắng: “Khốn kiếp! Lưu manh! Ai cho cậu chiếm tiện nghi của tôi, ăn đậu hủ của tôi !”
Tiền Đường ngồi dậy, mặc tôi đá, rũ mắt xuống nói: “Thành thật xin lỗi.”
Cậu ta nhận sai rồi, tôi cũng không nổi cáu nữa, huống chi mọi người đều là người quen, cũng không nên quá tuyệt tình. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm, quan trọng là tôi biết rõ Tiền Đường mới là người bị chiếm tiện nghi, bị ăn đậu hủ kia, vì thế tôi mặt dày làm bộ rộng lượng phất tay một cái, nói: “Không có việc gì, lần sau đừng như vậy.” Nói xong, nhảy xuống giường chuẩn bị chạy lấy người.
Tiền Đường vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, tôi chột dạ len lén nhìn cậu ta, phát hiện mặt cậu vậy mà lại hơi hồng hồng, ách…
Tôi nhìn gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi của cậu ta phủ lên một lớp hồng nhạt, nhìn thế nào cũng thấy ngon miệng, ngọn lửa tội ác trong lòng lại “phừng” lên một chút, thật sự muốn cắn một miếng a a a…
Chờ về đến nhà, tôi đột nhiên phát hiện có cái gì đó không thích hợp: trong nhà tôi làm sao lại ấm áp như vậy?
Tuy nói hiện tại là mùa hè, cũng không hẳn không có cảm giác này, rõ ràng vừa rồi ở nhà Tiền Đường khí lạnh dày đặc. Vì thế tôi chạy đến trước điều hòa nhìn một chút, 24 độ, nhiệt độ bình thường mà.
Tôi nhìn chằm chằm con số kia, con mắt đảo quanh, trong đầu nhất thời rõ ràng mọi chuyện. Vì sao tôi ngủ mà còn có thể phi lễ Tiền Đường? Không phải bởi vì trong tiềm thức tôi là kẻ háo sắc, mà là vì tôi lạnh, sưởi ấm là nhu cầu sinh lý thôi, đúng, nhất định là như vậy, nhiệt độ điều hòa nhà Tiền Đường quá thấp!
Nghĩ đến đây, tôi kích động chạy qua nhà Tiền Đường, vọt vào phòng ngủ của cậu ta, nhìn nhiệt độ điều hòa trong phòng cậu ta, nhằm chứng thực suy đoán của tôi .
18 độ, 18 độ!
Tiền Đường biếи ŧɦái, nhiệt độ trong phòng chỉ có 18 độ, điều này cho thấy tôi không phải là ma háo sắc, tôi ôm cậu ta chỉ vì sưởi ấm mà thôi!
Vì thế tôi chỉ vào điều hòa, hưng phấn mà nói với Tiền Đường: “Ê, đồ đần, biết cái gì là tiết kiệm năng lượng giảm thiểu chất thải không, cậu có ý thức bảo vệ môi trường không hả?!”
Tiền Đường liếc nhìn tôi một cái, lại lập tức hạ tầm mắt, “Ờ” một tiếng.
Lúc này cậu ta vẫn ngồi ngây ngốc ở trên giường như cũ, không nhúc nhích, tinh thần uể oải. Được rồi, tuy rằng đây là hiểu lầm, nhưng Tiền Đường dù sao cũng mới chỉ có mười bảy tuổi, nếu không tính lúc cậu ta một tuổi, như vậy lần này có lẽ là lần đầu tiên cậu ta … bị sàm sỡ? Ách, nếu vậy, cậu ta có khác thường chút cũng rất là bình thường, nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng chốc thoải mái, ngâm nga hát bỏ đi.
Đương nhiên, chuyện này tôi đã suy nghĩ cẩn thận mọi nhẽ rồi, duy chỉ có một chuyện không nghĩ ra, vì sao Tiền Đường lại hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp như vậy?
Tha thứ cho tôi, tôi lúc đó cũng mới vừa qua sinh nhật mười tám tuổi mà thôi, nói tóm lại vẫn coi như là một đứa trẻ đơn thuần.
…
Kể từ khi phát hiện mình thích Tiền Đường, thái độ của tôi đối với cậu ta vô cùng ác liệt, một mặt là vì tôi không cam lòng, rất không cam lòng, tôi sống mười tám năm, dựa vào cái gì lại thua trên tay cậu ta, tôi áp bách cậu ta mười bảy năm, nhưng hiện tại cậu ta càng lúc càng có xu hướng ca bài ca nông nô nổi dậy, nên làm sao mới tốt đây!
Đương nhiên, một nguyên nhân khác là bởi vì tôi chột dạ, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận điểm này, nhưng mà thực sự là không thể không thừa nhận. Tôi sợ cậu ta phát hiện tôi thích cậu ta, sau đó trưng ra cái bộ mặt khinh thường thối tha như khi cậu ta giảng số học cho tôi, hoặc là cười tủm tỉm nói với tôi, “Không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay, a ha ha ha ha ha…”
Chút phản kháng yếu ớt của Tiền Đường bị tôi tàn khốc trấn áp, rốt cục một ngày nào đó, tôi bức ép cậu ta quá mức.
Ngày đó, cậu ta lôi tôi đến góc phòng, hai tay chống tường, cúi đầu hung tợn nhìn tôi chằm chằm. Tiền Đường lúc này đã rất cao, không giống trước kia gầy teo nhỏ bé, bộ dáng hiện tại của cậu ta rất có cảm giác áp bách, hơn nữa sắc mặt u ám phối hợp với ánh mắt hiểm độc vẫn luôn làm tôi sợ hãi kia, tôi …
Tôi thực chẳng ra gì ngồi xổm xuống đất, khóc lớn.
Tiền Đường lại bị tôi dọa hết hồn, khí thế âm lãnh của cậu ta nhất thời tản mạn đi, thay vào đó là vẻ mặt thỏ trắng đáng yêu. Cậu ta ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lay tôi, thấp giọng nói: “Tôi đùa với cậu thôi, làm sao lại khóc.”
Tôi dùng sức đẩy cậu ta, “Cậu cút đi, cậu cút đi!”
Tiền Đường lại tới gần, “Đừng nóng giận, tôi xin lỗi, thành thât xin lỗi.”
Tôi lại đẩy cậu ta ra.
Tiền Đường không ngừng cố gắng tiến lại.
Tôi dứt khoát mặc kệ cậu ta, lại càng cố khóc lớn, hơn nữa càng khóc càng dữ dội. Nói thật bình thường tôi rất ít khi khóc nhè, chẳng qua gần đây tâm tình tôi không có lấy một ngày bình thường, lúc này bị cậu ta náo loạn như vậy, sự khó chịu kìm nén hơn nửa tháng liền trút ra toàn bộ.
Tiền Đường ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Tiểu Vũ, gần đây cậu làm sao vậy?”
Tôi không thèm để ý đến cậu ta, tiếp tục khóc.
Tiền Đường lại nói: “Hình như lúc nào cậu cũng không mấy vui vẻ, là tôi làm sai chuyện gì khiến cho cậu khó chịu sao?”
Tôi lắc đầu, lại gật gật đầu.
Tiền Đường làm bộ thở dài, “Vậy cậu nói ra đi, tôi sửa.”
Tôi suy nghĩ một chút, chuyện này vẫn không có cách nào nói ra miệng, vì thế đành phải đứng lên, rầu rĩ đáp: “Không có chuyện gì, tôi đi đây.”
Tiền Đường lại bắt lấy cổ tay tôi, dùng chút sức kéo tôi xuống, tôi không cẩn thận ngã lên trên người cậu ta, vừa vặn ngồi trên đùi cậu ta. Tiền Đường đè lại không cho tôi đứng lên, “Mau nói rõ ràng mọi chuyện!”
Tôi vừa xấu hổ vừa vội, “Vậy cậu buông tôi ra trước đã.”
“Không buông! Cậu không nói, chúng ta cứ như vậy đi, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm.”
Tôi bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu, nói dối cậu ta: “Tiền Đường, tôi sắp đi học đại học, không nỡ xa cậu.” Thích cậu đương nhiên sẽ luyến tiếc cậu, lời này cũng không hoàn toàn là nói dối.
Tiền Đường buông tôi ra, nở nụ cười. Trước kia tôi không cảm thấy cậu ta cười thật đẹp mắt, nhưng hiện tại càng nhìn càng thấy đẹp, thậm chí có một loại cảm giác kinh ngạc, hâm mộ, xong rồi xong rồi, tôi trúng tà rồi.
Cậu ta giơ tay tùy tiện xoa đầu tôi, giọng nói có vẻ rất dịu dàng, “Đồ ngốc, cậu đi từ trường học về nhà cũng chỉ ngồi xe công cộng mất 20 phút, đâu cần như vậy.”
Tôi hất tay cậu ta ra, giận dữ nói: “Tôi lo lắng là, về sau không có cơ hội để khi dễ cậu, thật đáng tiếc.”
Tâm trạng Tiền Đường dường như không tệ, cậu ta lấy khăn giấy đưa cho tôi, cười nói: “Lúc nào cậu nhớ tôi, tôi tới tận cửa cho cậu khi dễ, được không?”
“Tốt.” Tôi lại kích động, nước mắt chảy xuống.
Hôm nay Tiền Đường thật khác thường, không khí giữa hai chúng tôi cũng hài hòa ngoài dự tính, điều này cũng làm cho tôi có chút không thích ứng được.
…
Lúc về đến nhà, trong đầu tôi vẫn phát đi phát lại nụ cười dịu dàng mà xinh đẹp của Tiền Đường. Tôi phát hiện có lẽ Tiền Đường cũng không chán ghét tôi như tôi tưởng tượng, có lẽ tôi còn có cơ hội khiến cho cậu ta thích tôi, nhưng mà, tôi phải làm như thế nào mới có thể khiến cậu ta thích tôi đây?
Mặc kệ tôi có ý định thế nào với cậu ta, ít nhất hiện tại không thể xuống tay, bởi vì cậu ta sắp lên năm ba rồi, thời điểm mấu chốt như vậy, không thể khiến cậu ta phân tâm. Tuy rằng thành tích tiếng Anh của cậu ta làm cho người ta toát mồ hôi, nhưng cũng may toán học và vật lý cộng lại đủ xuất sắc, nói tóm lại vẫn là có thể thi đậu một trường đại học tầm tầm.
Được rồi, tôi còn có thời gian một năm để suy nghĩ làm sao hạ gục Tiền Đường. Hiện tại, chuyện tôi phải đối mặt chính là, cuộc sống đại học của tôi .
Tôi thi đại học kết quả không tệ, trúng tuyển khoa Trung văn Đại học B. Cha tôi bận rộn nguyên một ngày, làm một bàn toàn món sở trường chúc mừng cho tôi, ngay cả người mẹ mười ngón tay chưa từng dính nước của tôi, cũng long trọng xào một món ăn, sau này cái đĩa thức ăn đó được tôi vụиɠ ŧяộʍ mang cho chó nhà Tiền Đường, con chó kia vì thế mà mấy ngày không thèm để ý đến tôi .
Trường học cách nhà của tôi không xa, tôi nghiêm túc cự tuyệt ý muốn đưa đón của cha mẹ, tuyên bố từ hôm nay trở đi, tôi, Cốc Vũ muốn học cách tự lập, sau đó lôi kéo Tiền Đường làm cu li, cùng đi đến trường báo danh.
Các sinh viên Đại học B thật là nhiệt tình, dọc theo đường đi, chúng tôi bị không ít chị lớp trên bắt chuyện, yêu cầu được giúp đỡ. Còn có không ít người xin số điện thoại chúng tôi, đương nhiên bọn họ đều trực tiếp xem nhẹ tôi, hai mắt nổi trái tim nhìn Tiền Đường.
Đối với chuyện này tôi thật oán giận, vô cùng muốn cảnh cáo bọn họ, Tiền Đường đã là đồ ăn trong đĩa của bản cô nương rồi, đang trong quá trình vỗ béo, người không phận sự liệu mà dừng bước, kẻ háo sắc cũng nhanh mà lượn đi!
Thu xếp xong hết mọi việc, chúng tôi đi dạo trong vườn trường Đại học B một lát, cuối cùng ngồi ở dưới bóng cây bên hồ, Tiền Đường tựa vào trên băng ghế, thích thú híp mắt nói: “Trường này cũng không tệ.”
Tâm tình tôi đang cực tốt, đưa cola cầm trong tay cho cậu ta, “Ừ, không tệ.”
Lúc đó tâm hồn của tôi còn tương đối trong sáng, cũng không để ý tới hàm nghĩa sâu xa ẩn trong những lời của Tiền Đường, cậu ta nói nơi này không tệ, ý là, cậu ta muốn học ở đây.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khẩu Vị Nặng
- Chương 3: Đại học