Chương 27: Hồn Đan

Làm sao mình lại biến thành cái dạng này rồi, chẳng lẽ hiện tại chỉ có hồn phách?

Ác quỷ đi đâu rồi?

Tần Tang trừng to mắt, ý muốn đứng dậy, nhưng chỉ đi một bước lại đột nhiên bay ra thật xa.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được sâu trong bóng tối truyền đến một tiếng gào thét kinh khủng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cái bóng đen từ trong bóng tối bay ra ngoài, chính là ác quỷ kia.

Ác quỷ cao hơn Tần Tang rất nhiều, hai con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tang, tràn đầy vẻ tham lam, lại có tốc độ kinh người, áp sát đánh tới.

Đơn thuần so sánh hình thể, Tần Tang đã cảm thấy bản thân mình quả thực yếu đuối, nhìn ác quỷ đuổi theo phía sau, kinh hãi vô cùng, giống như con ruồi không đầu đang chạy trốn vậy.

Tốc độ của Tần Tang so với ác quỷ thì chậm hơn nhiều, nhanh chóng bị đuổi kịp.

-Xoạt.

Thân ảnh ác quỷ nhanh như gió, trong chớp mắt đã ngăn Tần Tang lại, nhe răng cười một cái, cái miệng rộng mở to nuốt Tần Tang vào.

Lúc này vẻ mặt Tần Tang tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Không ngờ ngay khi sắp bị ác quỷ thôn phệ, tầng ánh sáng màu vàng bên ngoài hồn phách Tần Tang đột nhiên tỏa ra ánh sáng vô hạn, tại trung tâm ánh sáng màu vàng xuất hiện một tượng phật.

Tượng phật bị gãy một cánh tay, ngồi xếp bằng, ánh mắt rũ xuống, phật quang phản chiếu, Tần Tang nhỏ yếu được phật quang bảo vệ bên trong.

-A Di Đà Phật.

Một tiếng nói vang lên trong đầu, giống như thủy triều vậy, Tần Tang rung động đến mức há miệng.

Vẻ mặt ác quỷ tràn đầy hoảng sợ trước tượng phật, dường như nó thấy được thiên địch, xoay người quay đầu bỏ chạy, còn đâu dáng vẻ phách lối khi nãy.

Cái này. . . không phải là khối ngọc phật ở kiếp trước kia sao?

Tần Tang không rảnh quản ác quỷ đang chạy trốn kia, mà là nhìn chăm chú chỗ cụt tay của tượng phật, trong lòng nổi lên từng gợn sóng, kiếp trước hắn mang ngọc phật trên người tận ba mươi năm, lại còn là món đồ mà trước khi chết hắn nhìn thấy, làm sao có thể quên.



Ngọc phật chính là bảo vật gia truyền của mẫu thân hắn, nguyên bản không có trọn vẹn, đoạn cánh tay bị đứt, vị trí giống hết như tượng phật.

Tần Tang vốn cho là mình là cô hồn dã quỷ bay tới thế giới này, lại không ngờ ngọc phật cũng lấy loại hình thức này đến với hắn, còn cứu hắn một mạng.

-Cha, mẹ. . .

Hai tay Tần Tang ôm lấy mặt, lên tiếng khóc rống, nhưng không có nước mắt.

Sau khi xúc động xong, rất nhanh Tần Tang tỉnh táo lại, suy tư tình cảnh của mình vào lúc này, nhưng bốn phương tám hướng đều là một màu đen, không khỏi có chút mờ mịt.

-Ngọc phật đã cứu ta, khả năng ta còn chưa có chết, nơi này có phải hay không là đang ở trong thân xác của mình? Như thế nào mới có thể ra ngoài? Ác quỷ còn ở bên ngoài, nó có biết hay không hay lại còn muốn ăn ta?

Không nghĩ nhiều, Tần Tang khẽ động suy nghĩ, liền một trận hốt hoảng, tiếp lấy tầm mắt đại biến, trước mắt xuất hiện gian phòng quen thuộc.

Trong lòng Tần Tang xiết chặt, phát hiện Diêm La Phiên đang được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, vội vàng ném đi thật xa, ánh mắt chuyển động, quét thấy bên trong góc phòng có một đoàn bóng đen, hiển nhiên đây chính là ác quỷ mà hắn cần tìm.

Ở nơi hiểu lánh đó, ác quỷ co quắp bên trong, rụt rè sợ hãi nhìn Tần Tang, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, run lẩy bẩy.

Tần Tang thân thể có chút cứng đờ, nhưng thấy ác quỷ xuất hiện trong hình dạng này, sợ hãi trong lòng phai nhạt không ít.

-Nó sợ ngọc phật.

-Ngọc phật vẫn còn trong cơ thể ta, cùng hồn phách hòa làm một, cho nên nó cũng sợ ta.

-Ta có thể ra lệnh nó hay không, hoặc là điều động nó?

Tần Tang đang chuyên tâm suy nghĩ, ý định muốn mở miệng nói chuyện, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, sau đó là tiếng lão Ngô truyền đến.

Trước đó mình thất thố kêu to, có khả năng đã đánh thức lão Ngô dậy

Nhiều bí mật như vậy, tuyệt đối không thể mở cửa.



-Ta. . .

Tần Tang cấp tốc suy nghĩ, vừa muốn mở miệng giải thích thì thoáng nhìn thấy ác quỷ kia đột nhiên nhào vào tường trúc, thầm kêu một tiếng không tốt.

-Phù phù!

Bên ngoài vang lên một âm thanh trầm rồi lại lặng ngắt như tờ.

Tần Tang vội vàng lấy chăn mền che những đồ vật trên giường lại rồi lao ra ngoài cửa,liền thấy lão Ngô nằm co quắp ở ngay chân tường, mãi vẫn không nhúc nhích.

Trên người của Lão Ngô có một luồng hắc khí đang dao động, sau đó ác quỷ từ trong người của Lão Ngô bay ra, trên miệng ngậm theo hồn phách của Lão. Nhìn thấy Tần Tang nó lập tức phun hồn phách của Lão Ngô ra, rồi trốn đến bên góc tường.

Tần Tang cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.

Hồn phách của Lão Ngô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hư ảo giống như là một mảng sương mù màu xám trắng. Gương mặt không có biểu tình, hai mắt không một chút thần thái,chỉ đăm đăm nhìn về phía trước, tràng cảnh này có chút khiến cho người ta phải sợ hãi.

Hồn phách lại không giống với mình,hồn phách của Lão Ngô lại cao lớn giống như những người khác,chẳng lẽ lý do là vì mình tu luyện U Minh Kinh?

Tần Tang thầm mắng chính mình sao còn có tâm tư đi lo nghĩ những chuyện linh tinh này,vội vàng ngồi xổm xuống, đặt tay vào chóp mũi của Ngô Lão lại không hề cảm giác được người còn thở, ngay cả tim cũng ngừng đập.

Chết rồi!

Tần Tang ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp, nhỏ giọng hỏi:

-Ngô Lão người còn nhận ra ta không?

Lão Ngô nhìn qua Tần Tang, ngừng một chút, dùng giọng điệu nói mà như không nói trả lời:

-Nhận ra

Tần Tang sửng sốt, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, thật sự không nghĩ tới hồn phách của Lão Ngô lại có thể trả lời vấn đề của hắn, Lão Ngô không phải câm điếc sao,vậy mà hồn phách lại có thể nói chuyện.

Hiện giờ nhìn kỹ lại,hồn phách của Lão Ngô so với trước khi chết lại trông trẻ trung hơn, lưng cũng không còn còng.