Chương 19: Thanh Tĩnh Kinh

Muốn học quyền pháp thì không cần phải gia nhập tiêu cục, bỏ tiền ra là được, nhưng chỉ học "Phục Hổ Trường Quyền" đã tốn bốn đến năm mươi lượng bạc, túi tiền của Tần Tang lập tức sụt hơn phân nửa.

Tuy nhiên, tương lai của "U Minh Kinh" thì vẫn chưa biết, nên khẳng định hắn phải học môn quyền pháp này.

Thấy lão đạo sĩ không trả lời, Tần Tang thầm kinh ngạc hỏi:

-Đạo trưởng, ngài không muốn để Minh Nguyệt học võ sao?

-Hắn cùng ngươi luyện hai tháng, bần đạo đã ngăn cản các ngươi bao giờ chưa?

Vị đạo sĩ già dừng lại, quay lại hỏi, rồi ngồi xuống tảng đá xanh bên đường, uống cạn một hớp nước, rồi nhìn bầu trời bao la rồi thở dài:

-Trận tuyết năm nay nhiều hơn so với những năm trước. Ở nơi này, thiên tai, nhân họa nối tiếp nhau mà tới, có lẽ Minh Nguyệt có võ công trong người thì cũng là một chuyện tốt.

Tần Sảng ngồi xuống bên cạnh, cười nói:

-Ngài sợ cái gì? Thanh Dương Quán không phải là di sản tổ tiên của ngài. Cho dù Đại Tùy Quốc phát sinh đại loạn, cùng lắm thì gói gém hành rồi chạy sang nước khác tránh họa. Minh Nguyệt có bản sự do ngài truyền lại, đi đến đâu cũng có thể sống tốt.

Tần Tang kết giao với vài thương gia thì mới nhận ra thế giới này vô cùng rộng lớn, phía nam Đại Tùy có hơn chục tiểu quốc tương tự Ninh Quốc, hơn nữa về phía nam còn có vô biên cương vực.

Giáp phía bắc của Đại Tùy là một đại quốc - Hằng Quốc, nghe nói lãnh thổ của nước này rất rộng lớn, so với Hằng Quốc thì Đại Tùy cũng chỉ có thể được coi là tiểu quốc.

Và ở phía bắc của Hằng Quốc, người ta nói rằng có một quốc gia lớn mạnh hơn cả Hằng Quốc.

Người thường đi từ nam chí bắc, đông sang tây, đến chết cũng không đi được đến giới hạn.

Tần Tang giúp đỡ hái những loại thảo dược mà hắn biết, một già một trẻ hái không ngừng nghỉ, một buổi chiều đã chất đầy một giỏ, đêm đến gần, hai người tìm một hang động để nghỉ ngơi, thổi lửa nấu cơm.

Mặc dù tạm thời ngừng đi tìm tiên duyên, nhưng lúc hái thuốc, mỗi khi gặp được sơn động Tuyền Nhãn, Tần Tang luôn nhịn không được nhìn thăm dò một chút.

Lão đạo sĩ nói trong vô vọng:



-Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định à. Bần đạo đã sớm nói với ngươi rằng bần đạo đã ngao du khắp trăm dặm trong cái núi này rồi, và tất cả các hang động đều đã từng ở qua, nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ vị thần tiên nào. Ta chỉ thấy không ít xác chết của những người muốn tìm tiên nhân, cũng đã tự tay khâm liệm* qua mấy cái.

*khâm liệm: là dùng vải để quấn người chết.

Tần Tang chỉ có thể cười ngượng ngùng, lật qua lật lại bánh bột đang được nướng trên lửa, nhìn thấy lão đạo ngồi xếp bằng ở một bên, nhắm mắt tĩnh tọa, rất lâu không nhúc nhích, trong lòng hắn đột nhiên chợt động, chẳng lẽ Tịch Tâʍ đa͙σ Nhân đã đạt tới cảnh giới tâm lặng như nước?

Tấm gương sống đang ở ngay trước mặt mà mình lại không nhìn thấy, mình thực sự mù rồi.

Tần Sảng cảm thấy hối hận trong lòng, vội vàng hỏi ý kiến:

-Đạo trưởng, ngài làm thế nào để bài trừ tạp niệm, bình tâm tĩnh khí vậy?

Tịch Tâʍ đa͙σ nhân từ từ mở mắt ra và hỏi:

-Ngươi xem nhiều đạo kinh như vậy, nhớ được bao nhiêu?

Tần Tang xấu hổ, tâm của hắn hướng Tiên Đạo, vậy nên xem thường kinh sách của đạo sĩ phàm tục, hắn xem kinh sách chỉ nhằm mục đích biết chữ, lúc đọc chỗ này lúc đọc chỗ kia, cho nên tới bây giờ vẫn chưa hiểu lắm.

-Ăn đồ trước.

Vị đạo sĩ già cầm một cái bánh bột lên và chậm rãi nhai.

Vẻ mặt Tần Tang lộ ra sự lo lắng.

Lão đạo sĩ liếc hắn một cái, nói:

-Tĩnh tâm, tĩnh khí, ăn cơm cũng là tu hành.

Tần Tang đè nén sự bồn chồn trong lòng, sau khi ăn cơm xong thì phát hiện trong lòng thật sự bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Tịch Tâʍ đa͙σ sĩ nói:

-Ngươi còn nhớ Thanh Tịnh Kinh chứ?



Tần Tang vội vàng gật đầu:

-Có nhớ rõ một phần.

-Theo ta niệm... Nội quan kỳ tâm, tâm vô kỳ tâm, ngoại quan kỳ hình, hình vô kỳ hình, viễn quan kỳ vật, vật vô kỳ vật…

Trong sơn động vang lên giọng nói của một già một trẻ niệm kinh, Tần Tang đọc xong một lần Thanh Tĩnh Kinh, mở mắt ra định nói, nhưng nhìn thấy lão đạo sĩ đã bắt đầu niệm lần thứ hai thì vội vàng niệm theo.

Sau khi tụng mấy lần Thanh Tĩnh Kinh, Tần Tang mới nhận ra điều gì đó, ngồi một lúc rồi đứng dậy, chắp tay hướng về phía lão đạo sĩ bái một cái:

-Đạo trưởng, sau này ta có thể học lớp buổi tối với ngài được không?

Tịch Tâʍ đa͙σ sĩ cười:

-Ngươi niệm kinh hay không niệm thì có liên quan gì đến bần đạo chứ?

Đêm hôm đó, do lão đạo sĩ ngủ bên cạnh nên Tần Sảng không luyện được U Minh Kinh, nhưng trong lòng cũng vô cùng cao hứng, hắn cảm thấy có lẽ mình đã tìm đúng cách.

……

Sau đó, mỗi ngày Tần Tang đều sẽ dậy sớm ngủ trễ, đi theo lão đạo sĩ và Minh Nguyệt học lớp buổi sáng và buổi tối, trong nháy mắt đã sắp hết năm.

Đây là cái tết đầu tiên trên đời này của Tần Tang, hắn có quá nhiều cảm xúc, nhưng không thể nói ra.

Đạo quán trong ngày tết cũng không có gì đặc biệt, và điều duy nhất đáng được khen ngợi là Tịch Tâʍ đa͙σ nhân đã lấy chân dung của sư phụ Vân Du Tử để thờ cúng, và Tần Tang nhìn thấy một đạo sĩ càng có vẻ tiên phong đạo cốt hơn trên chân dung.

Mặc dù nạn dân nhiều như nước thủy triều, nhưng bên trong Tam Vu Thành vẫn sôi động như thường, Tần Tang theo lão đạo sĩ và đồ đệ vào thành.

Cho tới nay Tần Tang vẫn chưa thể tu luyện được cố "Khí" kia, nhưng kiên trì hai tháng không phải là không có tiến triển, công phu nhập định đã tăng lên, có khi ngồi thiền cả đêm mà không biết mệt. Mà ngày hôm sau cũng không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại là cực kì sảng khoái, điều này khiến hắn ngày càng tự tin hơn.

Tam Vu Thành rất lớn, có những con đường thương mại phồn thịnh, xe cộ tấp nập.