Chương 8-1

Edit: Tóc gió

Chạy tới nhà hàng hẹn với Viên Mạnh Trinh, Quan Tử Tu ở lại trên xe đợi cô,

muốn cô hoàn toàn bỏ hết nghi vấn, cho dù muốn buông tha, cũng phải kết

thúc rõ ràng, không có một chút tiếc nuối nào.

Viên Mạnh Trinh

nói, thật ra thì anh ta muốn hẹn cô ra ngoài nói chuyện từ rất sớm rồi,

chỉ là Lương Vấn Hân phòng cực kì kỹ, cho đến hai ngày trước, cảm xúc

anh thật sự quá tệ, trốn tới chỗ của anh ta, bị anh ta len lén ghi nhớ

số của cô từ trong điện thoại.

“Tâm tình của anh ấy không tốt. . . . . . đều sẽ đi tìm anh?” Giọng điệu cô khẽ chua xót. Đây chính là nói

tới Men"sTalk sao? Biết rõ ăn loại dấm này rất nhàm chán, nhưng chính là không nhịn được sẽ nghĩ, anh không nói gì với cô, một lòng phòng bị

nghiêm ngặt chặt chẽ, lại không phòng bị mà thổ lộ tâm sự đối với một

người khác như vậy, để lộ yếu ớt. . . . . .

“Đúng, bởi vì ngoại trừ chỗ của tôi, cậu ấy không có chỗ khác để đi.”

“Vậy. . . . . . trước khi em và anh ấy chia tay, ba ngày anh ấy hoàn toàn

không có tin tức đó, cũng là đi tìm anh?” Không có cảm giác rõ ràng.

“Đúng.” Viên Mạnh Trinh đáp dứt khoát. “Mấy năm này, tôi đã không hề gặp lại bộ dạng khổ sở đó, có thể bức cậu ấy đến phải cuồng chuốc rượu ít khi đυ.ng tới để tê dại tri giác, em thật giỏi, Quan Tử Dung.”

“Em. . . . . . không đúng. . . . . . anh ấy thoạt nhìn . . . . . .” Không có say như vậy!

“Bởi vì khi trước người cậu ấy quan tâm, cậu ấy sẽ không thể hiện ra gì! Vào lúc cậu ấy tới, tinh thần cũng đã không thể chịu đựng tuyệt vọng thêm

nữa, anh không để cho cậu ấy uống còn có thể thế nào? Kết quả chính là

dạ dày co rút đưa đến bác sĩ, nằm giường bệnh hai ngày một đêm, còn chết cũng không cho phép tôi thông báo cho em, mới hơi tốt một chút, lập tức nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Em biết cậu ấy nói gì không? Cậu ấy nói em ở nhà một mình! Dưới loại tình huống này, cậu ấy đều cũng còn nhớ

em, nhanh chóng trở về bên cạnh em.

“Cho tới nay, cậu ấy đều đối

với em như thế đấy. Từ trước khi các em còn chưa lui tới, em đi du lịch

Hoa Đông, cậu ấy nằm trong bệnh viện, chưa từng để điện thoại di động

rời khỏi cạnh cậu ấy, lúc nào cũng chờ tin nhắn của em, vừa chuyền nước, vừa một tay cầm lấy điện thoại chờ tin nhắn tới của em.”

Nhưng,

thế nhưng mỗi tin nhắn của anh đều chê cô dài dòng, không nói anh có

nhiều quan tâm, hơn nữa coi từng câu từng chữ cô gửi cho anh. . . . . .

“Tại sao anh ấy không nói thẳng thắn? Chúng ta phải chia tay, là anh ấy

nói!” Từ trước đến giờ đều không phải là cô chủ động muốn rời khỏi anh,

là anh kiên quyết đẩy cô ra, cô chưa từng quên, kiên quyết lúc anh nói

chia tay, một chút xíu khả năng cứu vãn cũng không để lại cho cô.

“Đó là bởi vì, cậu ấy đã không còn lòng tin đối với tình yêu, ở trong tiềm

thức cậu ấy, sớm đã nâng tình yêu và tổn thương hoa lên ngang bằng, một

khi yêu, dù sao cũng phải có một người thương tích khắp người, cậu ấy

không hy vọng người đó sẽ là em.”

“Đây là lý lẽ hoang đường gì

vậy?” Quan tâm một người, nào có không xung đột, không bị thương, quan

trọng là, hai người yêu nhau, vui vẻ nhất định sẽ nhiều hơn đau lòng!

“Nếu như em biết con đường tình yêu này cậu ấy đi tới được như thế nào, cũng sẽ không nói ‘lý lẽ hoang đường’ rồi.” Viên Mạnh Trinh thở dài, nói

tiếp: “Em nhìn mẹ cậu ấy là vợ bé của người khác, vợ cả sinh hai đứa con trai, nhưng cha cậu ấy thương yêu nhất chính là đứa con trai nhỏ là cậu ấy. Năm bảy tuổi đó, cha di tình biệt luyến(*), mẹ cậu ấy nhất thời bi

phẫn, kích động ép con trai uống thuốc trừ sâu tự sát theo bà, muốn cha

cậu ấy hối hận cả đời.”

(*) Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Quan Tử Dung kinh ngạc khẽ há miệng, không phát ra được âm thanh nào.

Cô nhớ, mình còn từng nói với anh: “ Anh cũng chưa từng uống thuốc trừ sâu, sao biết nó khó uống hơn. . . . . .”

Thì ra là, anh thật sự từng uống.

Nước mắt ngập hốc mắt, tim cô rất đau đớn. “Vậy. . . . . . sau đó thì sao?”

“Mẹ cậu ấy chết rồi, cậu ấy được cứu lại, nhưng tổn thương dạ dày, cơ thể

không thể nào khỏe mạnh giống như trước đây nữa. Cha cậu ấy đón cậu ấy

về cho vợ cả chăm sóc, vợ cả để cậu ấy tự sinh tự diệt, hai anh lớn lấy

bắt nạt cậu ấy làm thú vui, đến về say xâm phạm cậu ấy, diễn biến thành

một loại hình thức khác . . . . . . tổn thương.”

Không cần nói nhiều hơn nữa, cô lập tức lĩnh ngộ giọng điệu không mạnh.

Xâm phạm tìиɧ ɖu͙©. . . . . . là ý từ này sao sao?

“Hai người đàn ông này xâm phạm rất ngông cuồng dữ dội, năm mười sáu tuổi

ấy, cậu ấy không cách nào nhịn được nhục nhã trên cả tâm hồn lẫn thân

thể hơn nữa, sau khi rời khỏi nhà từ đó không bao giờ trở về nữa. Cùng

năm đó, tôi gặp được cậu ấy, nếu như em hỏi tôi vì sao rõ ràng chuyện đã qua của cậu ấy như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tôi là mối

tình đầu của cậu ấy.”

Trên bàn chén nước bị đánh ngã, giội cô ướt cả người.

Cô nhếch nhác lau, tay chân luống cuống, càng sợ, liền càng hỗn loạn. . . . . .

“Tỉnh táo một chút, Quan Tử Dung!” Viên Mạnh Trinh bắt lấy tay cô, phát hiện nó lạnh lẽo vô cùng.

“Anh... anh đang nói đùa. . . . . .” Âm thanh run rẩy yếu đuối, gần như không cách nào hoàn thành câu.

Bạn trai cũ của cô là đồng tính. . . . . . Đùa gì thế? ! Khó trách anh nói không cách nào yêu cô. . . . . .

“Không phải cái dạng em nghĩ đâu. Cậu ấy chỉ là quá cô đơn, từ xưa tới nay

chưa từng có ai thật lòng đối đãi với cậu ấy, vừa lúc anh tại ở đó xuất

hiện, cho ấm áp cậu ấy muốn, cho nên cậu ấy cho rằng đó là tình yêu.

Trên thực tế, là tôi yêu cậu ấy trước, lợi dụng cậu ấy yếu ớt, đời này

không có ai đối với cậu ấy tốt như vậy, cho nên cậu ấy tiếp nhận tôi.”

“Sau lại chia tay, là bởi vì. . . . . . khi đó tôi tuổi còn rất trẻ, tâm

tính không vững, lừa gạt cậu ấy và lui tới với cô gái khác, lúc ấy tôi

thật sự chỉ vui đùa một chút mà thôi, cho đến có một lần chơi đùa quá

mức, chơi ra lửa. Cô gái kia nghiêm túc, tôi muốn chia tay, cô biết

Lương tồn tại, chạy đi tìm cậu ấy ầm ĩ, mắng cậu ấy biếи ŧɦái, muốn cậu

ấy trả tôi cho cô ta, giống như phát điên mất trí, cầm dao tổn thương

cậu ấy.”

“Có phải . . . . . vết sẹo thật dài trước ngực anh ấy

không?” Vẻ mặt cô hốt hoảng hỏi. trùng kích liên tiếp vào thật sự quá

nhiều, cô đã không cách nào biểu đạt nhiều kinh ngạc hơn nữa.

“Đúng.”

“Cho nên những năm này anh vẫn ở bên cạnh anh ấy, là bởi vì áy náy?”

“Không phải. Bởi vì cậu ấy thật sự là người duy nhất đời này tôi yêu, nhưng,

không còn kịp rồi. Mấy năm sau này, tất cả đối tượng cậu ấy lui tới đều

là khác phái, nhưng kết quả đều rất tệ hại, tôi một mực phía sau cậu ấy

chờ đợi, tận mắt nhìn cậu ấy laaor đảo đi tới trong tình yêu. Rất kỳ

quái, cái này không biết được là nguyền rủa hay là số mệnh cậu ấy, phụ

nữ cậu ấy từng lui tới, luôn lấy tổn thương làm thủ đoạn để giữ cậu ấy

lại, một khi tình yêu đi tới tuyệt cảnh, không phải tổn thương tới mình, chính là tổn thương cậu ấy, đàn em cắt tay vì câu ấy, đàn chị trộn

thuốc ngủ lẫn trong đồ ăn muốn đồng quy vu tận với cậu ấy. . . . . .”

“Chân chính làm cậu ấy tuyệt vọng đối với tình yêu, là ba năm trước khi biết

em, bạn gái cậu ấy có thai, xảy ra tranh cãi với cậu ấy. Cặn kẽ tình

hình tôi cũng không rõ ràng, chỉ mơ hồ biết được kỷ lục tình cảm cậu ấy

trải qua khiến cô ta rất để ý, từ đầu đến cuối không có biện pháp chân

chính tin tưởng cậu ấy. Giữa nam nữ một khi gieo xuống mầm móng hoài

nghi, rất dễ dàng bóp chết tình yêu, tuần hoàn ác tính, cuối cùng một

lần xung đột kia, cô gái nhất thời trong tâm tình nóng nảy, uy hϊếp cậu

ấy muốn mang theo đứa bé nhảy lầu, trượt chân té xuống bồn hoa, sảy mất

đứa bé.

“Ở trên giường trong bệnh viện, sắc mặt cô gái tái nhợt,

chảy nước mắt nói với cậu ấy: ‘Lương, anh hoàn toàn không biết được thế

nào là yêu một người, anh không xứng có được tình yêu của tôi. ’. . . . . .”

Cô còn có thể tiếp nhận bao nhiêu nữa? Nước mắt chảy lại

chảy, đáy mắt khô khốc, đã trống rỗng đến không chen ra một chút xíu

nước mắt và tâm tình nào.

Chỉ là lắng nghe, tâm hồn cũng sắp không cách nào gánh vác, một đường đi tới anh làm thế nào?

Khó trách anh lại sợ hãi tình yêu như thế, khó trách anh không cần cô

thương anh, tình yêu có thể cho anh cái gì? Không phải đả thương người

chính là tự thương mình, mà đáng chết nhất chính là, cô lại có thể cũng

nói với anh câu đó: “Anh hoàn toàn không biết được thế nào là yêu một

người. . . . . .”

Những lời này đối với anh mà nói, quả thật

chính là ác mộng, cô nói cho anh biết như vậy, anh làm sao có thể không

chia tay? Anh làm sao có thể không sợ hãi? Bởi vì anh không thể nào dự

tính, người nằm ở bệnh viện, người tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần

nằm trong bệnh viện có phải sẽ là cô hay không!

“Một khoảng thời

gian rất dài cậu ấy gặp bác sĩ tâm lý, trong tâm hồn hoàn toàn phong bế

mình, chết lặng sống qua ngày, cho đến khi em xuất hiện, tôi mơ hồ cảm

thấy, giống như cậu ấy trước kia trở lại, có sinh mạng cử động, cảm xúc

phập phồng, tôi rất bất ngờ khi cậu ấy lại còn chịu gặp mặt sờ tình yêu, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm một người như vậy, sợ tôi nói quá nhiều với em, sẽ tổn thương đến em, cũng không dám để cho tôi có chút

tiếp xúc với em. Tôi thật ra thì đã sớm không sao, chỉ cần cậu ấy trôi

qua tốt là tốt rồi, khi cậu ấy đưa mắt nhìn em mỉm cười thì tôi cảm thấy cậu ấy thật sự hạnh phúc.”

“Cả đời này, ấm áp cậu ấy từng tiếp

nhận cũng không nhiều, cậu ấy cho rằng tình yêu có thể mang đến ấm áp

cho cậu ấy, nhưng từng lần lại từng lần, tình yêu cho ấy chỉ là đả

thương nặng nề, dần dà, cậu ấy quen cô độc, có thói quen không hề mong

đợi nữa. Em có thể hiểu đây là chuyện bi ai cỡ nào không? Người khát

vọng yêu nhất, lại không thể tiếp nhận yêu, thậm chí e ngại yêu. . . . . .”

Cô hiểu, cô thật sự đã hiểu!

Rất nhiều lần, đến gần

cái chết như vậy, thậm chí chính mắt thấy cái chết, mà những sinh mệnh

tra tân kia, tất cả đều là vì yêu, anh cũng không phải là người đầu gỗ,

làm sao có thể không bị ảnh hưởng? Không điên cũng đã cảm thấy nhiều

hạnh phúc.

Cho nên, lúc ấy anh phải tiếp nhận cop, phải mang sẵn bao nhiêu dũng khí?

Tiếp nhận tình cảm của cô anh nói: “Quan hệ thế nào cũng được, chỉ cần em không phải khóc.”

Còn nói: “Chỉ cần em vui vẻ. Cô bé nhỏ, anh rất sợ em khóc.”

Anh luôn hết lần nà đến lần khác nói với cô —— anh hi vọng em vui vẻ!

Bởi vì không nở để cô khổ sở, mới có thể tiếp nhận tình cảm của cô, trong

lúc lui tới, che chở cô đến giọt nước không lọt, sợ cô bị thương trong

tình yêu, anh dùng tâm tình như vậy để bảo vệ cô, nhưng cô không biết gì cả, lại có thể rơi lệ ở trước mặt anh.

Anh sợ nhất, chính là nhìn thấy cô khóc, anh đã nói rồi! Một câu nói quan trọng như vậy, sao cô có thể quên!

Cô cảm thấy mình rất đáng chết!

Ở trong đoạn cảm tình này, anh bị thương tuyệt đối nặng hơn rất nhiều so

với cô, nhưng. . . . . . làm sao đây? Cô đã không có biện pháp cứu vãn. . . . . .

Đưa mắt nhìn cô khóc không thành tiếng, Viên Mạnh Trinh

thở dài thật thấp.”Có chuyện, tôi đoán em tuyệt đối không biết. Năm

ngoái trước nghỉ hè vợ chồng chủ nhà của hai người, tính toán xử lý hết

các bất động sản, đến nước Mĩ ở cùng con trai, Lương ngay cả suy nghĩ

cũng không có, liền muốn cầu xin chủ nhà bán trao tay phòng ốc cho cậu

ấy. Đừng nói với tôi, em không biết chuyện này là vì sao.”

Bởi vì một khi phòng ốc bán, từng người bọn họ sẽ phải dời xa, khi đó cô đã

chia tay lại có bạn trai khác, liên lạc duy nhất với anh chỉ còn lại là

bạn cùng phòng thôi, anh mua phòng ốc, là vì giữ cô lại, bảo vệ cửa liên hệ cuối cùng của anh, cho dù chỉ có thể giữ cô một năm, cho dù khi đó

cô còn chuẩn bị dâng mình cho bạn trai. . . . . .

Thật là ngu, thật là quá ngu ngốc, người đàn ông này!

“Tôi nghĩ, có lẽ chính cậu ấy cũng không hiểu rõ, thật ra thì cậu ấy rõ ràng không phải là song tính luyến, từ đầu tới cuối, cậu ấy triệt để chỉ

thích phụ nữ, là đàn ông hết sức bình thường, chỉ là bởi vì quá tham yêu cái loại được yêu, cảm giác được quý trọng đó, chỉ cần có người nguyện ý đưa tay ôm cậu ấy, cậu ấy đều sẽ quý trọng không khỏi, mà tôi, lại ti

tiện lợi dụng khát vọng được yêu của cậu ấy.”

“Tình yêu đã qua,

có mấy đoạn là động lòng chân chánh, mấy đoạn là bởi vì cô đơn, có thể

ngay cả chính cậu ấy cũng không hiểu rõ, không phải yêu chân chính, cuối cùng kết thúc là tất nhiên, chỉ là với cậu ấy quá tệ, mỗi một lần kết

thúc đều chịu một lần tổn thương, đến cuối cùng, cái gì là tình yêu, cậu ấy đã không cách nào xác định. Đoạn cùng em này, rốt cuộc là cô đơn hay là thật tâm, tôi không muốn chấm điểm, chỉ nói cho em, lui tới với em,

quả thật cậu ấy chịu đựng áp lực rất lớn, ở trước đó, cậu ấy đã lâu

không đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng sau khi lui tới với em, trải qua bóng

ma trầm trọng đè ở trong lòng, cậu ấy không chỉ một lần mơ thấy những

vết thương đã từng trải qua. Có điều những hình ảnh máu me dầm dề đó,

đối tượng đổi thành em, cậu ấy lại trở về tìm bác sĩ tâm lý của mình.

Dùng một cái giá lớn như vậy giữ lại nụ cười của em, không để cho ngươi

thất vọng, suy nghĩ một chút cậu ấy vì em làm tất cả, em cho rằng tình

cảm cậu ấy đối với em sẽ là gì?” Thậm chí anh cảm thấy, đời này người

Lương Vấn Hân yêu duy nhất, hoàn toàn chỉ có mình cô!

Có thể làm

vì Lương, anh thật sự hết toàn lực, người đàn ông toàn tâm toàn ý đợi cô này có đáng giá hay không, cô xác định làm sao làm.

Lương Vấn Hân đối với cô, là tình cảm gì?

Cùng Viên Mạnh Trinh nói xong, cô tinh thần hoảng hốt một đường về đến nhà,

đến nay, trở về đã một tuần, suy nghĩ vẫn không bình tĩnh từ những cú

sốc đó.

Cô không thể nào khẳng định như cũ, người đàn ông này có

phải thật sự không yêu cô như vậy không, nhưng so với vấn đề là anh có

yêu cô hay không, nàng để ý hơn chính là, một mình ở giữa căn phòng

trống rỗng kia, anh sỡ cô độc như vậy sẽ làm gì?

— Ngày lại ngày, cô từ từ nghĩ, càng nghĩ, lại càng hiểu. Nếu như anh có khả năng mua

phòng ốc, sẽ không thể không có năng lực sống một mình, tại sao muốn

thuê chung với người khác? Mới gặp gỡ cô đến thì rõ ràng không tình

nguyện thế, vẫn tiếp nhận sự thực cô trở thành bạn cùng phòng, khi đó vẻ mặt đáng đánh đòn hẳn giống như “Chỉ cần cô đừng nửa đêm bò lên trên

người tôi, tất cả nói xong“.

Bây giờ nhớ lại, anh hẳn không muốn

một mình ở trong không gian vô cùng tĩnh mịch? Chỉ cần bên trong nhà có

chút tiếng vang, cái gì cũng tốt.

Bởi vì như vậy, anh luôn trong

tịch mịch thì rơi vào bẫy rập tình yêu, ngay cả bước ngoặc giữa bọn họ,

cũng là sau khi anh bệnh, quan tâm và chăm sóc của cô khiến cho ánh mắt

anh khác, khó nói tất cả không phải là tịch mịch quấy phá.

Người

đàn ông này làm cho cô quá đau lòng, chỉ cần nghĩ tới anh từng bị cái

gì, tâm liền đau đớn nhanh hơn không cách nào hô hấp, cô muốn ở bên cạnh anh, dùng toàn bộ của cô thương tiếc anh, không quan tâm anh là cô đơn

hay là thật sự yêu cô.

Một người bị tổn thương nặng trong tình yêu như vậy, yêu cầu anh yêu nữa, không khỏi quá tàn nhẫn.

Trong vô thức, ánh mắt lại nhìn hướng điện thoại di động trên bàn.

Nó không vang, nhìn xuyên thấy nó vẫn sẽ không vang.