Thật ra thì cô, không có kiên cường như mình nói.
Lúc vừa mới chia tay, mỗi đêm cô trốn trong chăn khóc, nhưng trước mặt người khác, cô không hề ra vẻ suy sụp, vẫn cười cười cãi nhau hơn thua với anh, giống như một đoạn tình yêu nhỏ chưa từng tồn tại qua, gió nhẹ nước chảy.
Sau khi chia tay, dần dần không nghe thấy anh giãy dụa khổ sở lẩm bẩm trong ác mộng, quả nhiên —— kỳ thực đến từ áp lực của cô sao?
Anh không hề tỉnh giấc giữa ban đêm nữa, ngược lại là cô không ngủ được.
Cô không cách nào thích ứng không thể gối lấy vai anh chìm vào giấc ngủ, nghe tiếng tim đập quen thuộc, không thể ôm anh ngủ nữa, bên người trống vắng lạnh lẽo, thường khiến ban đêm cô giật mình tỉnh lại.
Một tháng đầu tiên, sau khi tỉnh lại cô thường ôm đầu gối ngồi trên giường, hướng về phía cửa sổ ngẩn người đến lúc trời sáng.
Sau đó, cô từ từ học được cách đem chút ê ẩm, cảm giác mờ mịt đau đớn giấu vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn, lâu rồi từ từ đã phai đi, cũng có lẽ quên lãng, cũng không nhớ nổi, cảm giác đã từng thương anh.
Cô làm được rất tốt, bởi vì cô là Quan Tử Dung, Quan Tử Dung cười đáng yêu thích náo nhiệt, sống vui tươi cởi mở, sẽ không vì bất cứ chuyện gì suy sụp quá lâu.
Mặc dù, tình đâu bị thương một chút, nhưng cuộc sống luôn có vô vàn khả năng, cô tin tưởng, ở nơi khúc quanh vận mệnh một người khác, sẽ có người đàn ông thích hợp hơn cho cô, có cả hạnh phúc.
Kiểm sửa bản vẽ lại lần cuối cùng, sau khi e-mail gửi đi mười phút, nhà xuất bản gọi điện thoại tới.
- Bút pháp của anh một năm nay. . . . . . hình như có hơi chút khác biệt.
- Cái đó có vấn đề sao?
- Cũng không phải. . . . . . - Chủ biên chần chừ một lúc, suy ngẫm nói – Bút pháp trước kia của anh, phong cách khá lạnh, hiện tại giống như. . . . . . có màu sắc khá ấm áp, dần dần có chút quy luật có thể tìm ra. Có phải anh. . . . . . cái đó hay không. . . . . .
- Cái gì?
- Nói chuyện yêu đương rồi hả?
- Tôi không hiểu ý của anh. - Yêu và bản vẽ của anh liên quan thế nào? Nếu như không phải là bản vẽ có vấn đề, chủ biên rốt cuộc muốn nói cái gì?
- Anh. . . . . . than ôi, anh đi nghiên cứu bản vẽ mấy tháng gần đây của anh là biết đấy.
Sau khi cúp điện thoại, Lương Vấn Hân mở tài liệu nhân vật làm chủ đề mấy tháng lấy đây ra.
Màu sắc ấm áp. . . . . . có dấu vết để lần theo. . . . . .
Anh đã hiểu, hiểu nó quy luật ở chỗ nào.
Những nét phác họa này, chính diện, mặt bên, hoặc cười, hoặc nhăn mày, thần vận đều cực kỳ giống một người.
Anh cười khổ, tắt tất cả tài liệu, ngữa người dựa ghế, khẽ thở dài.
Chia tay gần một năm, xem ra cô thích ứng rất tốt, đối mặt anh hoàn toàn không có khúc mắc yêu hận khó giải gì, đối với anh tính tình bà quan tâm càu nhàu không thay đổi, miễn cưỡng phải nói chút gì, đó chính là cơm thuốc cô hầm cách thủy lần sau so với lần trước đắng hơn, anh rất nghi ngờ cô trả thủ ở chỗ này.
Rất nhạt, thật rất nhạt, ngoài kiểu quan tâm bạn bè, không có cái khác nữa.
Nhớ tới dặn dò đêm hôm trước của cô, Lương Vấn Hân vội vàng nhảy dựng lên, tìm được danh sách đặt trên bàn ở phòng khách.
- Lại có đương quy. . . . . . – Anh lại than thở tức tối nữa, tay trái tìm bóp da, tay phải cầm chìa khóa, tuân theo ý chỉ, tương đối cam chịu mà chấp hành công việc chọn mua.
Cô sắp trở về rồi, động tác của anh phải nhanh chút, nếu không bà lại muốn càm ràm.
Anh không thể nào không thắc mắc, bây giờ sinh viên càng lúc càng dễ lăn lộn ư, nếu không thế nào mới lên đại học năm 3, nhìn cô lại có một dáng vẻ dạng rất rãnh rỗi, cả ngày không phải xã đoàn thì là ở trng nhà tung tăng, còn có thời gian nhàn hạ nghiên cứu đồ ăn bổ gây đau khổ cho anh.
Đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy bước xuống từ chỗ ngồi phía sau xe máy, cởi nón an toàn xuống trả lại, nói gì đó với người lái xe máy, vẫy tay chào tạm biệt.
Quay người lại, thấy anh đứng ở trên bậc thềm, ba hai bước chạy mau tới đây.
- Anh muốn ra ngoài?
Anh giơ danh sách chọn mua trong tay lên, đó là ý chỉ tối hôm qua Thái hậu lão phật gia ban.
- Vừa đúng, em với anh cùng đi.
Anh nhún nhún vai, không nói gì dẫn đầu bước đi.
- Anh như vậy mà muốn ra ngoài? - Cô chỉ chỉ ăn mặc "không thỏa đáng".
Không thì sao? "Anh không có thói quen mặc đuôi én đi đổ rác.
- Bị anh đánh bại. – Cô tức giận động tay giúp anh lật cổ áo lại, cài nút áo sơ mi chỉnh tề, lại dấp ống tay áo chỉnh tề thêm hai lần, hơn nữa khiến mình tạm thời không để ý đến dép dưới hai chân anh.
Mặc dù dáng vẻ anh đẹp trai, lãng đãng đáng chết mê đảo tình yêu một đám thiếu nữ ngu ngốc hàng xóm, cảm thấy anh như vậy quá hấp dẫn, đẹp trai, cô thật sự là nghe không nổi nữa, cái gì là đẹp trai lãng đảng? Rõ ràng là lười có được hay không! Ở chung ba năm, cô hiểu rất rõ người đàn ông này có đức hạnh quỷ gì!
Cứ một mực là vóc người đẹp trai được ưa chuộng, ngay cả hình thức cũng đều tùy tiện, có lương tâm không vậy.
- Anh lại chọc tới em chỗ nào? - Anh buồn cười nghiêng mắt nhìn cô một cái, đường lớn cũng bị cô giẫm ra cái hố rồi.
- Không có việc gì! – Cô buồn buồn đáp lại.
Một trước một sau yên lặng mà thẳng bước đi một đoạn đường, đột nhiên anh mở miệng.
- Tên kia muốn theo đuổi em?
- Ai? - Cô ngẩn người.
- Tên mới chở em về đó. - Thấy rất nhiều lần rồi, có âm mưu có thể bàn luận. Bỏ qua là chuyện mà đứa con hiếu thảo có thể làm ra được, bình thường bạn bè sẽ không ân cần như vậy, còn mưa mặc mưa gió mặc gió.
- À, đàn anh xã đoàn đó. Em còn đang suy nghĩ."
- Suy nghĩ cái gì? Điều kiện quá kém không thích? Hay là tấm lòng còn chưa đủ đả động em?
- Không phải đâu! Người đó rất tốt, em có nghiêm túc đang suy nghĩ khả năng lui tới, nhưng còn thiếu một chút kích động, anh biết, chuyện như vậy cần một chút nhiệt tình.
- Em muốn trời mưa xối xả, ôm một bó hoa ở dưới lầu nhà em hô to anh yêu em, sau đó em cảm động lao ra ôm lấy hắn, vừa khóc vừa cười mắng cái đồ ngu ngốc máu nóng... sao? - Thứ cho anh không đưa ra bình luận.
Giọng anh nhàn nhạt châm chọc, nghe thấy cô bật cười.
- Anh nói máu chó quá mức.
- Nếu không em đang băn khoăn cái gọi là dè dặt phái nữ? Không cần giãy giụa quá lâu ở thứ mà em không có, buồn lo vô cớ.
- Lương Vấn Hân! – Cô khó chịu
đập anh một cái. Cái gì đó! Người đàn ông này có cần phải vừa mở miệng lập tức tổn hại người vậy không? Cô chỗ nào không có dẽ dặt của phái nữ!