Chương 62

Dung Phỉ đã theo chân Tống Liu đến giải thưởng Kim Mã này, đợi nàng trong phòng chờ.

Khi Tống Liu trở lại, Dung Phỉ vội vàng chạy đến, nhìn thấy những dấu tay rõ ràng trên khuôn mặt nàng, cô sửng sốt trong giây lát, đầu óc quay cuồng, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cho dù là trong tổ chức hay trong làng giải trí, không phải người đó là người duy nhất dám đánh Tống Liu sao?

Suy nghĩ bằng ngón chân cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Dung Phỉ đột nhiên cảm thấy Tống Liu có chút đáng thương. Cô nhìn thấy rõ ràng tất cả những chuyện này, là người ngoài cuộc có góc nhìn rõ ràng nhất, cô quá hiểu rõ chuyện từ đầu tới cuối, nhưng rốt cuộc không thể thay đổi bất cứ chuyện gì.

Dung Phỉ lấy khăn ướt đưa cho Tống Liu, chỉ vào mặt nàng: "Em chườm đỡ đi, lộ liễu quá."

Nếu một lát ra ngoài gặp phóng viên, nhìn thấy dấu tay trên gương mặt của Tống Liu, có thể lại xảy ra lộn xộn.

Tống Liu đưa tay ra, nhưng không cầm khăn ướt mà Dung Phỉ đưa. Trước khi Dung Phỉ có thể nhìn rõ động tác của nàng thì một cảm giác nghẹt thở từ cổ truyền đến.

Tống Liu bóp lấy cổ cô, tiến đến trước mặt cô với giọng nguy hiểm: "Cô biết tất cả những chuyện của Dung Tử Dương, tại sao không nói cho tôi biết?"

"Cô muốn gì?"

Dung Phỉ bị Tống Liu dùng một tay nhấc bổng lên, sự thù địch của nàng lao về phía cô. Nàng bóp lấy cổ cô gần như nghẹt thở, nắm lấy tay nàng hoảng sợ nói: "Em trước...... em trước tiên thả tôi ra..."

Tống Liu đặt cô sang một bên, không nhìn cô nữa.

Dung Phỉ ngượng ngùng từ dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ vết bẩn trên người: "Tôi cùng anh trai tôi đã nhiều năm không gặp, tôi không biết. "

"Em cũng biết nội quy bên kia là như thế nào mà. Làm sao tôi không biết được, nhiệm vụ chỉ có người trên mới biết. Đều là bí mật cấp cao. Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sau khi nhận nhiệm vụ. Đối với một người nhỏ bé như tôi, làm sao có thể biết được?"

Bác sĩ riêng của Trương gia, Dung Tử Dương là anh trai ruột của Dung Phỉ. Mặc dù hai người là anh em nhưng Dung Phỉ đã gia nhập đế chế ngầm từ lâu. Kể từ đó, cô không bao giờ liên lạc lại với gia đình mình, kể cả Trương gia. Dung Phỉ được nhận vào làm ở Phòng Tổ chức Nhân sự của Linh Long, nhưng thực tế, cô đã không gặp anh trai mình trong nhiều năm.

Dung Tử Dương và cô không liên lạc với nhau, làm sao cô có thể biết được tính toán của anh trai mình. Lần này cô rất ngạc nhiên khi nghe Tống Liu nói đó là anh trai của cô.

Dung Phỉ thì thào: "Hơn nữa, tôi mười tuổi đã gia nhập tổ chức, gia gia cũng chưa từng hỏi tôi. Lúc này em còn nghi ngờ tôi không nói cho em sao?"

"Tôi chưa bao giờ làm em thất vọng."

"Em bình tĩnh lại đi."

Tống Liu cũng biết chính mình đã mất bình tĩnh, nàng đã mất bình tĩnh khi gặp Trương Nhất Linh.

Không giống như nàng trước đây.

Tống Liu thì thào: "Xin lỗi."

Dung Phỉ thở dài, "Còn có, bố già kêu tôi hỏi em, em khi nào thì trở về?"

Cô xoa xoa ngón tay, nhìn Tống Liu nói: "Bố già nói sớm muộn gì em cũng về. Sau khi để em giải quyết xong chuyện ở đây, em hãy nhanh chóng trở về càng sớm càng tốt. Ông ấy cũng nhờ tôi nói cho em biết--" Giọng nói của Dung Phỉ càng ngày càng trầm xuống, đại ý: "Chúng ta là người thế giới ngầm, dù có khoác lên mình bao nhiêu vàng, xương cốt vẫn luôn thuộc về nơi đó, cho đến khi thối rữa, đây chính là định mệnh của chúng ta."

Tống Liu nghe cô nói, đứng nhìn cô thật sâu, quay người bước ra ngoài phòng chờ, giọng nàng trầm xuống khiến Dung Phỉ rùng mình không thể giải thích được.

"Nếu tôi thừa nhận số phận của mình, tôi đã chết khi tôi 8 tuổi rồi. Vì tôi vẫn còn sống -" Tống Liu nhẹ nhàng nói, "Nên tôi phải đào những thứ dưới đất lên. Ông ta có thể làm gì tôi?"

Ai có thể đưa nàng đi?

Nàng không lo lắng gì cả.

Chỉ cần Trương Nhất Linh không sao, tránh xa tất cả những thứ này. Dù nàng chết một vạn lần, còn quan trọng gì nữa?

Dung Phỉ nhanh chóng đi theo bước chân của nàng, hít một hơi: "Em điên rồi! Em muốn làm gì?"

Tống Liu không nói, quay người rời khỏi phòng chờ, đi về phía bên ngoài địa điểm. Bây giờ tiệc trao giải đã kết thúc. Tất cả các ngôi sao đang đến phòng chờ, bây giờ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng phóng viên cùng bước chân của những người nổi tiếng, đã có một làn sóng phóng viên đang chờ đợi các ngôi sao xuất hiện.

Giải thưởng Kim Mã được nhiều người mong đợi là một sự kiện thường niên.

Khi Tống Liu xuất hiện, nàng đã khôi phục lại vẻ ngoài bình thường.

Nàng rời khỏi bữa tiệc bước nhanh về phía trước, các phóng viên lượn quanh nàng, đuổi theo để đặt câu hỏi.

"Tống Liu tiểu thư, cô nghĩ gì về lần tái chọn thứ ba của bộ phim?"

"Nửa năm trước, Linh Long nói cô đã chấm dứt hợp đồng. Bây giờ cô vào công ty giải trí khác phải không? Cô thích công ty nào hơn?"

"Cô đã đoạt ba ngôi vị ảnh hậu chỉ trong sáu năm kể từ khi ra mắt. Động lực lớn nhất đã hỗ trợ cô cho đến bây giờ là gì?"

"Người ta đồn cô chưa bao giờ được học diễn xuất, vậy cô đã học kỹ năng diễn xuất của mình như thế nào?"

"Xin lỗi," Cuối cùng gặp gỡ "đã đạt được một kết quả đáng mừng như vậy, cô nghĩ sao về điều đó?"

"Cô sẽ tiếp tục quay series" Cuối cùng gặp gỡ "chứ? Cô có thể cho chúng tôi biết về lịch trình làm việc tiếp theo không?"

"Nghe nói cô được Trương gia nhận làm con nuôi năm 16 tuổi. Bây giờ đã hủy hợp đồng với Linh Long, cô có về Trương gia không? Vậy thì năm nay cô sẽ đón Tết ở đâu?"

Tống Liu như mọi khi, không nói một lời, ngay cả khi chiếc micro chọc vào trước mặt, nàng có thể bước tới mà không biểu cảm, khiến trái tim của các phóng viên như vỡ ra thành từng mảnh.

Chỉ là khi nàng đi thẳng qua, nàng không biết phóng viên nào hỏi câu cuối cùng.

Bây giờ các phóng viên vẫn hỏi nàng ăn mừng năm mới ở đâu?

Tống Liu chưa bao giờ có khái niệm Tết trong đầu, ngoài kinh nghiệm đón Tết của Trương gia bao năm thì có rất nhiều họ hàng, có đủ loại hộ muốn đến thăm và tặng quà. Không ai có thể hiểu được, nó giống như con quay khi bận rộn.

Nàng đã không trở lại Trương gia trong vài năm qua, nàng ở lại căn cứ ở thành phố J trong dịp Tết Nguyên đán, hoặc nàng chạy xung quanh gϊếŧ người, nàng sẽ luôn ... một mình.

Trên thực tế, nàng đã quen với nó trong rất nhiều năm.

Vào thời điểm cuối năm, bên ngoài địa điểm hoàn toàn tối om, gió bắc thổi qua tóc nàng, dưới cái nhìn của nhiều loại máy ảnh, ánh mắt nàng bất giác lướt qua đám phóng viên đang đứng trước mặt, nhìn về phía Trương Nhất Linh. Chiếc Lamborghini đậu bên ngoài địa điểm.

Có vẻ như cô đã uống một chút rượu sau bữa tiệc trao giải, tửu lượng rất kém, không biết cô đã uống bao nhiêu, cả người được Lưu Kiều hỗ trợ, xung quanh cô có rất nhiều người. Các phóng viên và một số ngôi sao dưới quyền của Linh Long vây quanh trung tâm, sau đó Lưu Kiều nhẹ nhàng đưa cô vào trong xe.

Trương Nhân dường như đã đến, Tống Liu vẫn có thể nhìn thấy nụ cười bất lực trên môi cậu từ góc độ này, trò chuyện cười đùa với một nhóm phóng viên, tạm biệt Lưu Kiều. Sau đó ngồi vào ghế lái. Lâm Chí Tuấn cũng mở cửa lên xe.

Nàng thấy xung quanh cô có rất nhiều người nên không quan trọng, cô có thể sống tốt hơn khi không có nàng.

Tống Liu chỉ nhìn một lúc, lắc đầu, trong đôi mắt xanh đen sâu thẳm như biển có một tia sáng, mặc kệ người khác tiếp tục ở lại bên cạnh lấy thông tin từ nàng rồi lên xe rời đi.

Với tư cách là trợ lý, Dung Phỉ tự nhiên ngồi vào ghế lái tiếp tục nói về những điều nàng sẽ làm khi lái xe.

Tống Liu nhắm mắt lại, ngắt lời cô: "Ngày mai chị cùng tôi trở lại thành phố J."

Dung Phỉ sửng sốt một chút: "Em trở về?"

Tống Liu nói: "Tôi là một người thế giới ngầm, đây là những gì chị nói."

"Nếu là như vậy, liền trở về đi."

Dung Phỉ do dự một chút, trịnh trọng nói: "Đúng vậy, nhưng em cũng biết một khi đã trở về sẽ rất khó đi ra."

"Ý tứ của bố già rất rõ ràng. Nếu muốn em kế thừa nơi đó, em thật có thể ... không bao giờ trở lại đây."

Không bao giờ trở lại mảnh đất tươi sáng này, từ nay về sau nàng chỉ có thể liên tưởng đến cái chết, mùi đất và hoa sẽ theo nàng đến cùng, nàng không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng nữa, thậm chí không bao giờ thấy cô nữa.

Đây là một cuộc đặt cược rất lớn.

Nếu thắng cược, nàng hoàn toàn có thể thoát khỏi ác mộng của quỷ. Còn nếu thua cược, nàng chỉ có thể cùng quỷ, không bao giờ đứng dậy được.

Tống Liu cụp mắt xuống nhìn những ngón tay của mình, chúng mảnh khảnh, nhưng không hề tinh xảo và sạch sẽ chút nào, phần bụng ngón tay đầy vết chai dày, chỗ nào cũng có vết sẹo.

Đôi tay này không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người, có thể sẽ gϊếŧ nhiều hơn nữa trong tương lai, nàng cứ nghĩ nàng sẽ như thế này cả đời, không bao giờ có thể nhìn lại, nhưng ông trời đã mang Trương Nhất Linh đến với nàng.

Nàng đã trải qua cảm giác động lòng sau thời gian dài vắng bóng.

“Nếu tôi thua, tôi sẽ không bao giờ gặp lại chị ấy nữa.” Tống Liu nói, “Cho nên, tôi không thể thua”.

"Tôi không được thua."

Lời nói của Tống Liu quá nhẹ, không ai có thể nghe thấy nàng đang nói gì, những tiếng thì thầm đó tản ra trong không khí cùng với gió bắc đang hú rồi biến mất.

Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay đổi đôi, ta sẽ giải thích cho CP phụ ... Để cho cp chính làm việc của chính mình.