Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khẩu Nghiệp Coi Chừng Bị Quánh

Chương 10: Bị yêu quái bắt đi

« Chương Trước
Vì vậy, xoay quanh chủ đề "Bữa sáng này rốt cuộc có ngon hay không", vị tu sĩ ẩn danh và Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa lại bắt đầu một vòng đấu khẩu mới, cho đến khi Lục Dao Dao đến khiến Lạc Minh Thù phải dừng lại.

Lạc Minh Thù khi đấu khẩu với hắn, cần phải tập trung tinh thần, còn Tạ Trường Minh hoàn toàn có thể vừa làm việc vừa nói chuyện, vì vậy vòng này lại kết thúc bằng việc Lạc Minh Thù chủ động rút lui, ai không trả lời trước thì người đó thua.

Dưới bài đăng dài dằng dặc của hai người bọn họ, thậm chí còn thu hút một đám người hóng hớt, không ngừng khen ngợi vị tu nặc danh kia, cảm thán cuối cùng cũng có người trị được kẻ chuyên đi gây chuyện trên Linh Võng này, thật đáng mừng.

Mà trận mưa máu gió tanh trên Linh Võng này tạm thời không liên quan gì đến Lạc Minh Thù nữa, nàng vươn tay về phía Lục Dao Dao đang đứng trước mặt: "Ngươi đưa ta tín vật có thể triệu hồi sư huynh của ngươi."

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chuông gọi hồn đang nằm trong lòng bàn tay, giải thích: "Bản thân ta điều khiển thứ này không được chính xác như các vị trưởng lão, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo chiếc chuông gọi hồn này là của ta chứ? Cho nên cần có vật tùy thân của sư huynh ngươi, tốt nhất là ngươi nên dùng khăn tay bọc lại rồi đưa cho ta, ta không chịu được bẩn."

Lục Dao Dao nhướng mắt, dịu dàng nhìn Lạc Minh Thù một cái, tự động bỏ qua lời nói sắc bén của nàng: "Cảm ơn Lạc sư tỷ."

Nàng ta từ trong ngực lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, lúc Lạc Minh Thù nhận lấy, cảm thấy nhẹ bẫng, bên trong hình như không có gì.

"Là tóc của sư huynh ta." Lục Dao Dao ngượng ngùng nói.

Lạc Minh Thù suýt chút nữa thì ném cái túi vải này đi.

"Trước khi đi vào cấm địa thử thách, huynh ấy đã để lại cho ta, nói nếu ta nhớ huynh ấy, có thể nhìn sợi tóc này mà tưởng niệm." Lục Dao Dao lại bổ sung một câu.

Lạc Minh Thù nhón lấy sợi dây buộc cái túi vải nhỏ, càng thêm chán ghét, sở thích quái gở của mấy cặp đôi yêu nhau thật sự rất đáng sợ.

Nàng bảo A Phát lấy cho một đôi găng tay bằng lụa, lấy tóc của Ngụy Thanh từ trong túi ra, nhưng sợi tóc này rất ngắn, nàng nhớ là nam tu sĩ thường búi tóc lên, chưa từng thấy ai để tóc ngắn như vậy.

"Tóc sư huynh ngươi dài như thế này sao?" Lạc Minh Thù nghi ngờ hỏi.

"Ừm ừm." Lục Dao Dao liên tục gật đầu.

Đầu ngón tay Lạc Minh Thù khẽ vuốt ve chiếc chuông gọi hồn trong tay, pháp bảo này phát ra tiếng chuông du dương, rõ ràng là nó rất thích sự vuốt ve của Lạc Minh Thù. Chiếc chuông nhỏ rung lên, không ngừng cọ vào lòng bàn tay Lạc Minh Thù.

Tóc của Ngụy Thanh được bỏ vào trong chuông gọi hồn, Lạc Minh Thù nhắm chặt hai mắt, toàn thân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Lục Dao Dao và A Phát lùi ra xa một chút, không dám quấy rầy nàng.

Cả hai đều là tu vi Kim Đan, chuông gọi hồn là pháp bảo thượng phẩm, bọn họ không thể điều khiển được, hơn nữa thuật truy tìm người cần tiêu hao rất nhiều pháp lực, nếu bên ngoài có sự can thiệp, cũng sẽ khiến cho kết quả cuối cùng bị sai lệch, vì vậy bọn họ cũng không dám can thiệp vào Lạc Minh Thù.

Lạc Minh Thù cảm ứng nguồn gốc của sợi tóc này, xung quanh người nàng có ánh sáng màu lam tím nhấp nháy, sau đó ánh sáng này dần dần hội tụ, hình thành bản đồ Nhân giới, chuông gọi hồn "leng keng" vang lên, từ trong chuông vươn ra một sợi tơ màu tím mỏng manh.

Sợi tơ màu tím bắt đầu di chuyển khắp nơi trên bản đồ, nhưng lộ tuyến tìm kiếm có chút kỳ lạ, dường như nó đang do dự.

A Phát vừa nhìn đã biết có gì đó không ổn, tuy rằng Lạc Minh Thù bị những kẻ ghét bỏ nàng ta chế giễu là tu vi trì trệ, mãi mà không đột phá nổi Nguyên Anh sau cả trăm năm, nhưng pháp thuật mà nàng thi triển ra vô cùng tinh diệu, nguyên thần pháp lực cũng rất thâm hậu, thậm chí còn lợi hại hơn cả những tu sĩ Hóa Thần bình thường.

Sử dụng chuông gọi hồn để tìm kiếm vị trí thần thức của chủ nhân tín vật, đối với Lạc Minh Thù mà nói không phải là chuyện khó, hơn nữa chuông gọi hồn rất ngoan ngoãn, đáng lẽ phải phối hợp với Lạc Minh Thù một trăm phần trăm mới đúng.

Lúc này, Lạc Minh Thù khẽ nhíu mày, nàng đang sử dụng phương pháp tìm kiếm thần thức của con người để tìm kiếm vị trí của Ngụy Thanh, nhưng sợi tơ màu tím đang tìm kiếm trên bản đồ Nhân giới rõ ràng là gặp phải trở ngại, cho dù nàng có phóng thích bao nhiêu pháp lực ra ngoài để tăng cường lực lượng tìm kiếm, nhưng những pháp lực này đều giống như "nước đổ lá khoai", không có chút tác dụng nào.

Nhưng Lạc Minh Thù là người không chịu thua, thần thức của Ngụy Thanh càng không muốn để nàng tìm thấy, nàng càng muốn tìm cho bằng được. Nàng nghiến răng, trên trán rịn ra mồ hôi, tiếng chuông phát ra từ chiếc chuông gọi hồn đeo trên cổ tay càng lúc càng dồn dập, "leng keng leng keng" -- trong nháy mắt, tốc độ di chuyển của sợi tơ màu tím nhanh hơn vài phần.

Bản đồ Nhân giới được cấu thành từ pháp lực của nàng bắt đầu mở rộng, hướng về phía Tây, dần dần mở ra một khung cảnh mới, Lục Dao Dao vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở đây "hự" một tiếng, đứng bật dậy, bởi vì phía Tây của Nhân giới, chính là Yêu Vực.

Cuối cùng, sợi tơ màu tím dừng lại tại một điểm nào đó gần biên giới Yêu Vực, không nhúc nhích nữa, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Lạc Minh Thù thu hồi chuông gọi hồn, nhìn thấy kết quả mà chiếc chuông này đưa ra, nàng thản nhiên thở dài, mang theo chút ý tứ vui sướиɠ khi người gặp họa: "Ôi chao ôi chao, vậy mà lại ở Yêu Vực, xem ra sư huynh của ngươi thật sự đã bị yêu quái bắt đi rồi."
« Chương Trước