Chương 9: Gặp chị dâu Vương Anh, cứu một đại mỹ nhân

Trans & edit: Quân LyLâm Thiên Thành nhìn người phụ nữ ở hàng rào tre bên kia, mái tóc đen mượt buộc lỏng lẻo rơi tán loạn trên vai, cái eo nhỏ nhắn, thời tiết tháng bảy nắng gắt như lửa, có lẽ bởi vì nóng nên cô không mặc đồ lót, chỉ mặc một chiếc áo rộng ngắn tay và quần đùi.

Đứng ngoài hàng rào tre, Lâm Thiên Thành nhìn khắp nơi, thôn Liên Hoa này mặc dù vắng vẻ một chút nhưng số người cũng đến hơn năm trăm, nhìn đoạn đường này cũng có thể thấy được láng giềng hòa thuận, hơn nữa người dân hết sức chất phác, chẳng qua là giao thông có chút bất tiện mà thôi. Hắn có chút không hiểu tại sao trong thôn này hầu như là phụ nữ và thiếu nữ, rất ít nhìn thấy đàn ông.

"Đại Anh Tử, quần áo giặt xong chưa vậy?"

Mã Thúy Liên nhiệt tình chào hỏi, quay đầu nhìn Lâm Thiên Thành, nhỏ giọng thì thầm:

"Cô ấy tên Vương Anh, là con dâu của Nhị Đản."

"À, Mã trưởng thôn về rồi sao?"

Vương Anh phơi nốt đống đồ liền quay lại, một khắc cô ấy xoay người lại làm cho Lâm Thiên Thành ngẩn ngơ.

Mái tóc Vương Anh đen mượt mà, một lọn tóc vén sau tai, đôi mắt to và long lanh như hồ nước khiến người muốn rơi vào đó, cái mũi xinh xắn lấm tấm vài giọt nước khi phơi đồ bị bắn lên, đôi môi đỏ hồng, căng mọng khiến người muốn cắn một cái. Nhất là bộ ngực của cô, dưới cổ áo cao, đầṳ ѵú hồng hồng dựng thẳng đứng qua lớp áo. Mặc dù tuổi tác xấp xỉ ba mươi, nhưng theo Lâm Thiên Thành nghĩ thì cô chưa sinh con, ngực vẫn căng tròn.

Hơn nữa hắn cũng nhìn ra bụng cô nhất định rất trơn nhẵn, hai chân dài trắng như tuyết bước tới phía hắn.

"Đúng vậy, đây không phải là đi đón sinh viên thành phố sao, cô nhìn trí nhớ tôi này, quên giới thiệu cho cô."

Mã Thúy Liên vỗ trán một cái, nhìn Lâm Thiên Thành đang ngẩn ra đó, lấy cùi chỏ chọc hắn một chút, Lâm Thiên Thành bừng tỉnh hồi phục tinh thần, có chút lúng túng gãi đầu.

Vương Anh trước mắt toàn thân thật hấp dẫn, chẳng những dáng dấp tiêu chuẩn, hơn nữa vυ" và mông cũng to, đôi chân trắng dài xinh đẹp, Lâm Thiên Thành đưa tay cười nói:

"Em là anh em họ với Nhị Đản, em tên Lâm Thiên Thành, chào chị dâu."

"Là em à, Nhị Đản khi còn sống luôn nói em là niềm kiêu ngạo của ông Lâm, mấy người dân quê nuôi ra được một sinh viên đại học. Mà em tới đây làm gì vậy?"

.........

Trong thôn Liên Hoa, trên đường đầy bùn lầy liên tiếp xuất hiện một ít phụ nữ. Dĩ nhiên cũng có một ít đàn ông, ánh mắt mọi người đều nhìn Lâm Thiên Thành, đối với bọn họ, giáo viên dạy tiểu học đã là rất ghê rồi, huống chi đột nhiên xuất hiện một sinh viên đại học.

"Các vị thôn dân, bây giờ ta tuyên bố một chút về vị sinh viên đại học tới thôn chúng ta. Từ hôm nay trở đi cậu ấy chính là thôn trưởng của mọi người, mọi người nhất định phải phối hợp với hắn, mọi người cùng bỏ dụng cụ làm ruộng xuống và nhà đi. "

Mã Thúy Liên cầm chiếc loa cũ nát nói, Lâm Thiên Thành đi trên đường đất thấy rất nhiều phụ nữ chạy về thôn. Mà bọn họ không ăn mặc như thành phố nhưng lại rất thoải mái, có thật nhiều người thậm chí còn không mặc qυầи ɭóŧ, khi đi đường cái mông to trắng làm người ta thèm muốn.

"Cô gái kia, ai da, sao lại muốn tự sát? Cô ấy từng là kim phượng thôn chúng ta rất nhiều năm chưa trở về, nhưng hôm nay lại về đây nhảy sông tự sát, thật đáng tiếc."

"A khó trách, nhìn Đường Tiểu Thúy kìa, mặc dù đã hơn ba mươi, nhưng làn da kia thật là trắng mịn, dáng vẻ lại không thể chê, đặc biệt là cái mông to, trên giường nhất định rất nũng nịu sung sức, cô học người ta chút đi a~"

"Chỉ sợ đến lúc đó, chồng tôi suốt ngày ôm cô nàng dâʍ đãиɠ này, trời sáng cũng không nghỉ ha ha…. Nếu như có thể ôm mỹ nhân Đường Tiểu Thúy trong người, chết sớm mấy năm cũng đáng, chậc chậc."

Lâm Thiên Thành nhíu mày nghe, quay đầu nhìn thấy Vương Anh than thở một hồi. Tình huống trước mắt có chút đặc biệt, có vài phụ nữ là chạy về thôn, mà có vài phụ nữ nữ lại chạy tới sông lớn đầu thôn. Nghe được lời bàn tán lúc nãy hắn cũng hiểu đôi chút.

"Chị dâu, chúng ta đi qua nhìn một chút đi."

"Ai, được."

Lâm Thiên Thành bước nhanh hơn, chỉ chốc lát liền tới đến đầu thôn, mấy chục phụ nữ vây chung chỗ ríu rít vừa nói, nhìn những người phụ nữ này trong lòng hắn khó hiểu, tại sao thôn Liên Hoa nhiều phụ nữ như vậy mà đàn ông không có mấy người?

"Xin lỗi, cho tôi vào một chút"

Lâm Thiên Thành nói với hai người phụ nữ đứng chắn, thấy trên cỏ có người phụ nữ áo quần đã ướt đẫm, hô hấp như có như không, đã uống rất nhiều nước, nếu không kịp thời cấp cứu nhất định sẽ chết.

"Anh là ai vậy, sao chúng tôi chưa từng thấy?"