Đối với chuyện này cũng đều câm miệng không đề cập tới, càng khỏi phải nói mấy nữ quyến khác.
Còn đám hậu bối trẻ tuổi như Văn Lê, mỗi năm đều là cùng nhau lướt ngang qua sân khấu, càng không miệt mài đuổi theo hàm nghĩa bên trong.
Lâm Quyên ở trong phòng bày đủ tư thế, tính thời gian đợi người đi lên mời bà ta xuống tế tổ.
Nhưng bà ta bày đủ dáng vẻ, tư thế, ngồi đợi mãi cũng không đợi được người tới.
Trơ mắt nhìn đồng hồ qua 0 giờ, nhưng không có một ai đi lên gọi bà ta.
“Liễu Nhứ! Con tiểu tiện… Tiện nhân này!”
Lâm Quyên tức tới mức ngực sinh đau, lời nói cũng không nói rõ được, không thể vứt bỏ mặt mũi chủ động xuống lầu, chỉ có thể đập đồ trong phòng phát tiết lửa giận.
Chuyện quan trọng như tế tổ, bọn họ cũng dám tùy tiện lừa gạt qua.
Lâm Quyên càng nghĩ càng giận, dưới tức giận cầm lấy đèn bàn ném thẳng qua.
Văn Quốc Đống vừa mở cửa, thì có một cái đèn bàn bay sát qua tai, đập lên trên cửa.
“Lâm Quyên!”
Lâm Quyên bị tiếng rống bất ngờ dọa sợ, sau khi kịp phản ứng thì lập tức bùng nổ.
“Văn Quốc Đống! Anh giỏi lắm… Tế tổ đều không tới gọi tôi... Có phải sau này Văn gia không có tôi cũng được hay không? Một đám người đều không để tôi vào mắt!”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, nhìn người phụ nữ điên cuồng rống giận trước mặt, lạnh lùng nói: “Cô không thích Tô Bối, từ trước tới nay không ai cưỡng cầu cô thích con bé, cũng không ai ép cô tiếp nhận con bé… Nhưng mà tôi không ngờ tới, vậy mà cô chẳng biết phân biệt nặng nhẹ như thế!”
“Tôi chẳng phân biệt nặng nhẹ? Tôi chẳng phân biệt nặng nhẹ? Các người bỏ qua tôi đi tế tổ, đây là lỗi của tôi ư?”
Trong lòng Lâm Quyên vốn tràn ngập tức giận, hiện giờ Văn Quốc Đống còn không đứng về phía bà ta, lửa giận trong lòng càng dấy lên mạnh hơn.
Văn Quốc Đống nhíu mày, nặng nề mà nhìn Lâm Quyên: “Cô nghĩ rằng hành động ngày hôm nay của cô sẽ khiến Tô Bối cảm thấy không chịu nổi? Có thể khiến Tô Bối không dám ngẩng đầu ở Văn gia sao?”
“Lâm Quyên, cô cho rằng Tô Bối gả cho Văn Lê, là vì những người này của Văn gia sao? Bây giờ không còn là mấy chục năm trước, thời đại chú ý môn đăng hộ đối… Hôm nay cô quậy như vậy, ngoại trừ khiến cô cảm thấy không chịu nổi ra, Tô Bối không chịu chút ảnh hưởng nào…”
“Văn Quốc Đống! Rốt cuộc anh là người nhà ai? Người phụ nữ nông thôn kia có gì tốt?”
Nhiều năm như vậy, Lâm Quyên vẫn là lần đầu tiên bị Văn Quốc Đống dạy dỗ, trong lúc nhất thời đại não chưa kịp phản ứng, nói the thé không lựa lời: “Có phải là anh còn đang nhớ tới người phụ nữ kia hay không? Có phải hay không?”
“Hồ ly tinh! Đều là hồ ly tinh không biết xấu hổ!”