Người phụ nữ nhìn còn lớn tuổi hơn Lâm Quyên, trên người từ trong ra ngoài sắc bén hiên ngang, khí chất khác với hung hăng vênh váo trên người Lâm Quyên.
Toàn thân mặc trang phục thời Đường cắt may khéo léo, hình thành so sánh rõ rệt với đám phu nhân dịu dàng đang ngồi.
Chỉ thấy người tới liếc mắt nhìn Lâm Quyên một cái, trên gương mặt tràn ngập châm chọc: “Có phải không, chị dâu cả…”
Sắc mặt Lâm Quyên thay đổi mấy lần, cố gắng kìm nén tức giận âm dương quái khí nói: “Chị đâu có lá gan ấy…”
Tầm mắt của Tô Bối lượn lờ qua lại giữa Lâm Quyên và người phụ nữ kia, nhấp một ngụm trà không nói.
Ai ngờ đề tài tiếp theo của người phụ nữ lập tức dẫn tới người Tô Bối: “Đây là cháu dâu đúng không?”
Sau khi người phụ nữ ngồi xuống đánh giá Tô Bối: “Không tệ… Xinh đẹp hơn mẹ chồng cháu khi trẻ nhiều, chẳng trách có thể khiến Tiểu Lê mê mệt chưa tốt nghiệp đã kết hôn với cháu…”
Lâm Quyên nghe đối phương lấy mình ra so với Tô Bối, thiếu chút nữa không khống chế được biểu cảm đoan trang trên mặt, oán hận trừng Tô Bối.
“Em năm vẫn nên giám sát Tiểu Dục chặt chẽ một chút, nhỡ đâu ngày nào đó thằng bé cũng dẫn hồ ly tinh nông thôn về cho em…”
Nghe thấy thế, người phụ nữ nhìn Tô Bối cười, không cho là đúng mở miệng: “Chỉ cần không phải loại phụ nữ to bụng mặt dày mày dạn tìm tới cửa, đừng nói là dân quê, cho dù là người trong nhà nghèo khó, đứa con dâu này em đều nhận…”
Những lời này vang lên, trên bàn ăn vốn vô cùng náo nhiệt, bầu không khí lập tức đông cứng mấy phần.
Trong lúc nhất thời không người nào dám mở miệng, ngay cả mấy quý phu nhân xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đều nín thở.
Tô Bối liếc mắt nhìn sắc mặt mọi người, lại nhìn l*иg ngực không ngừng lên xuống của Lâm Quyên.
Lại liên tưởng tới ý trong lời nói của người phụ nữ, trong mắt Tô Bối nhanh chóng hiện lên trào phúng.
Bởi vì người phụ nữ đến, hiếm khi Tô Bối được sống yên ổn ăn cơm tất niên.
Ăn cơm tất niên xong, còn có truyền thống hoạt động tế tổ của gia tộc, mọi năm đều do một tay Lâm Quyên xử lý.
Năm nay Lâm Quyên cơm đều không ăn xong, lấy cớ cơ thể không thoải mái, sớm đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Tới gần thời gian, người phụ nữ mặc trang phục thời Đường nhìn Tô Bối: “Nếu cơ thể mẹ chồng cháu không thoải mái, vậy cháu tới chủ trì đi…”
Người phụ nữ mặc sườn xám vẫn luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt, liếc mắt nhìn Tô Bối: “Em dâu… Chuyện này không hợp quy củ…”
“Đúng vậy… Năm nay cháu dâu mới tới lần đầu tiên…”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn mấy người một cái: “Con dâu trưởng không ở đây, cháu dâu trưởng chủ trì có vấn đề gì, hay là chị dâu hai muốn thử xem?”