Khi ăn cơm trưa, Tô Bối lấy cớ cơ thể Văn Lê không thoải mái muốn chăm sóc Văn Lê nên không xuống lầu.
Mãi đến buổi tối, biệt viện của Văn gia dần náo nhiệt hơn, mới cùng Văn Lê ra khỏi phòng.
Gia nghiệp của Văn gia lớn, ngoại trừ Văn Quốc Đống là lão đại, đại gia trưởng ra.
Phía dưới Văn gia có bốn em trai, hai em gái, cả nhà từ bé tới lớn có ở bộ đội, có ở đơn vị cơ quan.
Cho dù ăn tết không trở về toàn bộ, nhưng người cả gia đình cũng không ít.
Thế hệ trước đây ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, người trẻ cũng tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
Trong đám người náo nhiệt, chỉ có Tô Bối và Văn Lê là hai thái cực.
Văn Lê thật cẩn thận nhìn sắc mặt Tô Bối, nhỏ giọng hỏi: “Bà xã… Em tức giận à?”
Tô Bối nghĩ tới thẻ đen cấp vô hạn Văn Quốc Đống cho, đôi mắt hơi lóe sáng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”
“Bà xã tốt… Không phải anh không chịu giúp em, em cũng biết đấy, loại tình huống như vậy nếu anh nói chuyện giúp em, mẹ chắc chắn sẽ càng tức giận hơn, chỉ biết mắng càng khó nghe…”
Đôi mắt Tô Bối âm trầm: “Ừm, em đã biết.”
Mấy năm nay Lâm Quyên có thái độ gì đối với cô, Văn Lê thấy rõ trong mắt, nhưng từ trước tới nay luôn không đứng giữa điều giải mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Thậm chí… Còn không bằng cha chồng Văn Quốc Đống…
Tốt xấu gì cha chồng biết cô chịu ấm ức, còn dùng tiền tống cổ cô…
Mà Văn Lê, lại y như đứa bé chưa cai sữa, chỉ bảo cô nhẫn nhịn…
Đêm giao thừa, tuy là bữa cơm đoàn viên, nhưng Văn gia vẫn luôn là nam nữ ngồi riêng biệt.
Bên nữ quyến, Lâm Quyên ngồi ở vị trí chủ vị, nếu dựa theo trình tự thông thường, Tô Bối nên ngồi bên cạnh Lâm Quyên.
Nhưng từ đầu tới cuối Lâm Quyên làm như không nhìn thấy Tô Bối, lôi kéo mấy chị em dâu nói chuyện.
Các nữ quyến thấy Lâm Quyên đều không để ý tới Tô Bối, mọi người dần lười tiếp đón cô.
Lúc này một cô gái tóc ngắn theo kiểu pun đi tới, nhìn Tô Bối bị ghẻ lạnh ngồi một mình.
Cô gái cười tủm tỉm chào hỏi Tô Bối: “Chị dâu ngồi cùng em đi, đám người già thích làm ra vẻ như bọn họ có gì tốt đâu! Người trẻ tuổi như chúng ta ngồi cùng nhau mới dễ nói chuyện…”
Tô Bối kinh ngạc nhìn cô gái, sửng sốt một lát lập tức ngồi xuống bên cạnh cô gái.
Lâm Quyên nhìn thấy cô gái kia, ý cười ngưng tụ trên mặt.
“Không phải là mẹ cháu nói năm nay cháu không trở về sao?”
“Ồ… Em còn không biết Văn gia chúng em do chị dâu làm chủ từ khi nào, chúng em có thể trở về ăn tết hay không còn cần chị dâu cả gật đầu?”
Một giọng nữ vô cùng khí phách, truyền từ phía sau Tô Bối tới.