Chương 4: Văn Quốc Đống

Chương 4: Cha chồng

Mấy người phụ nữ ngồi đây, có người nào không nhìn ra tính cách trong bông có kim của Tô Bối.

Cũng chỉ có Tô Bối mắt cao hơn đỉnh không nhìn ra, nhưng mà đám chị em dâu người nào cũng vui vẻ xem chê cười mẹ chồng nàng dâu giao phong với nhau.

Nhưng mà Lâm Quyên nghe xong những lời này sắc mặt thay đổi: “Những lời này của cô là có ý gì? Gia giáo nhà các cô là dạy cô chống đối trưởng bối sao?”

“Lâm Quyên, tết nhất lại ầm ĩ cái gì?”

Văn Quốc Đống mới chạy bộ buổi sáng trở về, quần áo trên người đầy mồ hôi còn chưa kịp thay, cởi kính mắt gọng bạc ra lau hơi nước phía trên.

Lúc này mới thấy rõ trong phòng khách có một đống người, Tô Bối nhỏ xinh ngồi ở giữa đám quý phu nhân, nhìn vô cùng đáng thương.

Nghe thấy thế, Lâm Quyên tức giận liếc mắt nhìn Tô Bối, cao giọng sai bảo: “Cha cô đã trở về không nhìn thấy sao? Còn không mau đi qua giúp đỡ?”

Tô Bối vội vàng đứng dậy.

Văn Quốc Đống vốn định từ chối, nhưng thấy Lâm Quyên đang nổi nóng nên để mặc cô đi.

“Cha…”

Tô Bối cúi đầu đi tới trước mặt Văn Quốc Đống, nhu nhược đáng thương kêu lên.

Văn Quốc Đống gật đầu đáp, không nói gì nữa.

“Quả nhiên là dân quê, ngoại trừ khoe khoang tư sắc, không có một chút mắt nhìn nào!”

Hai người còn chưa đi xa, phía sau truyền tới giọng nói chế nhạo của mẹ chồng Lâm Quyên.

Tô Bối cúi đầu nghe những lời này, đối với mẹ chồng gây khó dễ và Văn Lê nhu nhược, nếu nói trong lòng không có hận, đó là giả.

Năm nay cả gia đình Văn gia đều ở bên nhau ăn tết, cũng là lần đầu tiên cô tới biệt viện của Văn gia.

Bên ngoài biệt viện nhìn khí phái, nhưng trang trí bên trong không cách âm như vậy.

Sáng sớm hôm nay, chuyện xảy ra ở phòng khách dưới lầu tạo ra động tĩnh to như thế, trên lầu dù ít dù nhiều đều có thể nghe thấy.

Nhưng cô bị quở trách lâu như vậy, Văn Lê đều không xuống giải vây giúp cô. Người khác còn chưa tính, Văn Lê là ông xã của cô… Năm nay là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt người Văn gia.

Tuy cô đã sớm biết cửa Văn gia không dễ tiến vào, nhưng hiện giờ cô đối mặt không phải là chế nhạo đến từ người Văn gia, mà là mẹ chồng mình không chút lưu tình gây khó dễ và trào phúng.

Nhưng mà… Cô không thể ly hôn, cô cũng không ly hôn…

Văn gia, cô nhất định phải ở lại.



Biệt viện ngoại trừ đầu bếp làm cơm tất niên, cùng với dì dọn vệ sinh, không thuê người giúp việc.

Văn Quốc Đống cởϊ áσ thấm mồ hôi, lộ ra nửa người trên rắn chắc, nhìn Tô Bối cúi đầu không nói, hắn trầm giọng nói: “Cha không cần con giúp đỡ, lời nói của mẹ chồng con đừng để trong lòng… Cũng chỉ có mấy ngày như vậy, đợi con và Văn Lê dọn ra thì tốt hơn.”