Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn cô gái đang trang điểm cho mình trong gương, lại nhìn mặt mình được cô gái trang điểm, đôi mắt nhu hòa mấy phần, giữa ý cười nhợt nhạt thực sự lộ ra dịu dàng có thể nhấn chìm người ta.
“Ừm…”
Văn Uyển buộc tóc xong, dựa vào vai Tô Bối mỉm cười: “Sườn xám tôn lên mỹ nhân… Bên đập chứa nước sau núi có một rừng mai… Mùa đông đúng lúc hoa nở… Tới bên đó đi?”
Đôi mắt Tô Bối giật giật: “Được…”
…
Trong khoảng thời gian âm lịch thời tiết rét lạnh, đúng là mùa hoa mai nở rộ.
Văn Uyển khoác áo cộc tay màu trắng cho Tô Bối, không tính là quá lạnh.
Khi hai người đến sau núi.
Chỉ thấy hai người cơ thể thẳng tắp ngồi bên cạnh đập chứa nước, thường nói hai câu.
Nhưng mà Tô Bối cách hai người khá xa, không nghe rõ bọn họ nói gì.
Văn Uyển nhìn Tô Bối, vẻ mặt vui sướиɠ: “Đúng vậy đúng vậy… Chị dâu… Chính là loại ánh mắt này… Rất dịu dàng… Lại dịu dàng thêm chút nữa, tỏa ra chút nhu tình…”
Biểu cảm trên mặt Tô Bối cứng đờ, không dấu vết dời đi đặt tầm mắt lên người Văn Quốc Đống, nhìn cây hoa mai ở bên cạnh.
Vào đông ánh mặt trời phiếm lạnh lẽo, xuyên qua từng tầng mây chiếu lên người.
Trên cây mai có tầng tuyết mỏng, trên ngọn cây có nhiều đóa mai nở rộ trong rét lạnh, chẳng sợ không người tới xem.
Trong không khí có mùi hương thoang thoảng, khiến Tô Bối không khỏi nhớ tới một bài thơ.
Vạn thụ hàn vô sắc, nam chi độc hữu hoa.
Hương văn lưu thủy xử, ảnh lạc dã nhân gia.
Bài thơ này đặt ở hoàn cảnh hiện giờ, đặc biệt là đặt trên người cô, dữ dội hợp với tình hình.
Một mình phiêu linh bên ngoài, bề ngoài đẹp mấy thì thế nào, còn không phải chỉ có thể “ảnh lạc dã nhân gia”.
Văn Uyển vừa đùa nghịch dụng cụ vẽ tranh, vừa nhìn Tô Bối. Thấy cô nhìn chằm chằm hoa mai tới thất thần, lập tức mở miệng hỏi: “Chị dâu cũng thích hoa mai sao?”
Tô Bối ngoái đầu lại, cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Văn Uyển: “Cũng?”
“Rừng mai mà chị thấy hiện giờ, đều là bác cả em tự tay gieo trồng từng cây… Tốn mười mấy năm, mới có quy mô như ngày hôm nay…”
Nghe thấy thế, Tô Bối không nhịn được dời mắt nhìn bóng dáng ở bên khác.
Hoa mai kiêu ngạo lạnh lùng…
Cô cho rằng với tính cách của Văn Quốc Đống sẽ càng thích rừng trúc, xem ra hiểu biết của cô đối với Văn Quốc Đống quá nông cạn.
Dưới biểu tượng nho nhã của Văn Quốc Đống, cất giấu một trái tim sâu không thấy đáy…
Tô Bối cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.