Chương 12: Gặp riêng

Tối nay Lâm Quyên quậy ra vở diễn như vậy, còn không phải làm “giá y” cho cô, khinh thường cô thì thế nào.

Dựa vào thái độ của những người này hiện giờ, nếu bên cạnh Lâm Quyên không có cha chồng, Lâm Quyên đã bị đám chị em dâu xa lánh.



Tô Bối cố ý đi chậm hơn bọn họ, khi bọn họ lên lầu mới đi tới phòng làm việc ở tầng một.

Trước khi vào cửa.

Tô Bối làm chỗ eo sườn xám nhăn lại mấy phần, ấp ủ cảm xúc một lát mới gõ cửa phòng làm việc.

“Vào đi…”

Tô Bối vừa vào cửa, gương mặt âm trầm của Văn Quốc Đống mới ngẩng đầu từ trong chồng văn kiện ra, nhìn lướt qua Tô Bối, lông mày nhíu chặt lại.

“Tô Bối, rốt cuộc chuyện tối nay là sao đây?”

Tuy gương mặt Văn Quốc Đống khó coi, nhưng nghe giọng điệu nhìn thần thái không nhìn ra được chút hỉ nộ.

Tô Bối nói lý do đã chuẩn bị trước đó ra.

“Mẹ ăn cơm xong sắc mặt không tốt lắm, con bảo A Lê đi xem, A Lê nói mẹ bị bệnh cũ, cho nên con không để ý…”

Đôi mắt thâm trầm sắc bén của Văn Quốc Đống nhìn thẳng vào mắt Tô Bối, không buông tha một chút biểu cảm trên mặt cô.

“Chuyện tế tổ, con cũng là nghi thức sắp bắt đầu mới biết có chuyện này…”

Tô Bối biết Văn Quốc Đống ở bộ đội là lính trinh sát, sau khi chuyển nghề thì ở hệ thống công an mười năm, đương nhiên là cô không dám dùng đối đãi như với Văn Lê ở trên người Văn Quốc Đống.

Hiện giờ cô là trợ lý của luật sư hình sự ở công ty luật, thường ở bên cạnh bàng thính không ít nghệ thuật ngôn ngữ khi đối mặt với thẩm vấn.

Trần thuật khách quan sự thật, trong bảy phần thật xen lẫn ba phần giả, lại kéo nhân chứng bằng chứng có sức ảnh hưởng khác.

Cho dù Văn Quốc Đống hoài nghi cô rắp tâm bất lương, cũng không thể bắt bẻ được.

Văn Quốc Đống nhìn vẻ mặt không có sơ hở của Tô Bối, gương mặt âm trầm hòa hoãn hơn.

“Mẹ chồng con và thím năm vẫn luôn có mâu thuẫn, sau này khi làm việc dùng đầu óc một chút.”

Sau khi nói xong, ánh mắt Văn Quốc Đống hơi lạnh: “Tô Bối… Từ trước tới nay cha chưa từng để ý xuất thân của con, cha cũng tin con là người thông minh… Nhưng mà ở Văn gia lâu có một số tâm tư đừng nên có… Như vậy con có thể sống an ổn với Văn Lê được…”

Tô Bối làm như không nghe hiểu lời Văn Quốc Đống nói, trên gương mặt sửng sốt một giây: “Cha… Cha đây là có ý gì…”

Còn chưa kịp nói xong.

Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn văn kiện lần nữa, trầm giọng đuổi khách: “Chuyện tế tổ tối hôm nay, cha không nói với mẹ chồng con… Sẽ có người nói với mẹ chồng con, mấy ngày này con tránh bà ta đi…”

Nghe thấy thế, trên mặt Tô Bối hiện lên chút không chịu nổi, một lúc lâu sau mới nói: “Con đã biết…”