Chuyện Lâm Quyên bị chọc tức nổi điên lên, Tô Bối canh giữ ở từ đường không biết.
Cho dù đã biết cũng chỉ vui vẻ, mà không phải lo lắng.
Đàn ông Văn gia phải canh giữ ở từ đường, nữ quyến đến trước nửa đêm thì trở về nghỉ ngơi.
Tô Bối vẫn luôn nhớ tới lời Văn Quốc Đống nói lúc trước, tinh thần có chút không yên lòng.
Văn Lê vỗ bả vai Tô Bối trấn an: “Yên tâm đi… Cha nhìn có vẻ hung dữ thôi, không sao đâu.”
Tô Bối nhìn vị trí nữ quyến, người phụ nữ mặc trang phục thời Đường đã không có bóng dáng.
“Ừm, em về trước đây…”
Văn Lê giơ tay véo eo Tô Bối: “Đi đi, bên ngoài tối trên đường chú ý một chút…”
Sau khi nói xong, nhìn Tô Bối tối nay quyến rũ động lòng người, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Ngoan ngoãn nằm trên giường đợi ông xã…”
Hơi thở của Tô Bối không khỏi căng thẳng: “Đừng quậy…”
“Ai bảo bà xã của anh xinh đẹp như vậy… Muốn thao chết cô ấy…”
Hơi thở nóng rực của người đàn ông đảo qua bên tai, kèm theo một trận ngứa ngáy.
Từ trước tới nay vành tai của Tô Bối vẫn luôn nhạy cảm, bị trêu chọc như vậy cơ thể không khỏi mềm nhũn: “Lưu manh… Anh quỳ đi… Em đi đây…”
Văn Lê nhìn dáng vẻ ẩn tình kèm theo quyến rũ hờn dỗi của Tô Bối, phía dưới thực sự có phản ứng, khàn giọng nói: “Tiểu tao hóa, mau trở về đợi.”
Tô Bối cúi đầu thì thấy động tĩnh phía dưới Văn Lê, hoa huyệt không nhịn được ẩm ướt.
“Em đi thật đây…”
Từ từ đường của Văn gia đi ra, tất cả đều là đường nhỏ ngõ nhỏ rắc rối phức tạp đen như mực.
Bởi vì Tô Bối chậm trễ một lát, nữ quyến của Văn gia đã đi xa.
Ánh trăng lạnh lẽo, xung quanh đều là nhà cũ khí phách tràn ngập năm tháng.
Tô Bối nương theo ánh trăng đi theo đám người phía trước không xa không gần.
Mấy phu nhân đi trước dường như không nhận thấy được Tô Bối ở phía sau, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm: “Chị nói xem sao tối nay Liễu Nhứ lại làm như vậy, đắc tội anh cả là muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Đáp trả chị dâu cả… Chị dâu cả của chúng ta càng chướng mắt Tô Bối, Liễu Nhứ sẽ càng muốn giúp Tô Bối… Còn không phải là muốn nhìn Lâm Quyên tức tới mức giậm chân…”
“Chuyện này… Chị họ Liễu Nhứ đều…”
Chỉ nghe người phụ nữ nói được nửa, nhìn mấy trưởng bối bên cạnh dừng một lát, mới nói: “Đó không phải là chuyện từ mấy chục năm trước rồi sao, Liễu Nhứ còn nhớ?”
“Được rồi được rồi… Đừng nói nữa… Để hai nhà bọn họ quậy đi…”
Tô Bối nghe rõ những lời mấy người nói, nghĩ tới vừa rồi cha chồng đột nhiên tức giận, trong lòng có tính toán.
Kẻ địch của kẻ địch, quả nhiên là “bạn”.