Chương 20: Em không thích nó sao

Tề Vãn bối rối cười gượng gạo.

"Em không thích nó sao?" Lý Tử Lục bước đến gần.

Hành động của Lý Tử Lục đã khơi dậy sự ghen tị của đội ngũ nhân viên trẻ của công ty, nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ dám nhìn từ xa mà thì thầm châm chọc.

Đôi mắt của Tề Vãn nhìn thẳng. Người đàn ông này định làm cho cô khó xử hay sao?

Nhận hay không nhận? Nếu nhận thì mọi người trong công ty đều nghĩ rằng vị sếp mới có mối quan hệ mờ ám với nữ thư ký lầm lì ít nói.

Nếu cô không nhận thì sao? Nữ thư ký lầm lì giả vờ thanh cao, công khai từ chối sếp, thực không biết xấu hổ.

Dù làm như thế nào thì cô cũng bị người ta mắng mỏ.

Giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống trán Tề Vãn.

Cô thật sự không ngờ Lý Tử Lục lại làm như thế này, anh đang muốn công khai tuyên bố với toàn công ty rằng mình đang theo đuổi thư ký riêng phải không?

Nhưng tại sao anh lại sử dụng cách này? Anh cố tình muốn mọi người trong công ty biết chứ gì? Hay là anh còn ấp ủ một ý đồ khác?

"Em không muốn nhận hoa của tôi à?” Thấy Tề Vãn không trả lời, khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên, như thể trông rất tự mãn.

Ch ết tiệt. Tề Vãn thầm nguyền rủa.

"Anh Lý, anh đừng đùa nữa. Anh đang tập tặng hoa cho phụ nữ sao? Nếu vậy, để tôi giúp anh." Tề Vãn cố gắng nói to lên, hy vọng rằng sẽ tránh được phần nào khó xử.

"Trông tôi có giống như đang luyện tập không?”

Đây là công ty đấy Lý Tử Lục, anh thật sự không biết xấu hổ à. Tề Vãn như muốn phát điên. Nghĩ về hình ảnh ngây thơ mà cô đã mất công mất sức tạo ra trong hai năm qua sắp bị phá hủy bởi người đàn ông đào hoa này. Cô thật sự không muốn chút nào!

"Tôi xin lỗi, anh Lý. Đã đến giờ làm việc. Nếu anh muốn luyện tập, tôi nghĩ nên tìm một thời điểm khác sẽ phù hợp hơn." Dù sao, anh cũng là phó chủ tịch. Anh phải là người làm gương cho mọi người noi theo, phải không? Tề Vãn miễn cưỡng trả lời.

"Ồ? Thật sao? Vậy hôm nay hãy thực hành ở đây luôn đi. Hãy coi bó hoa này như là phí luyện tập của cô.” Lý Tử Lục mỉm cười vẻ tự hào, nhét hoa vào trong tay Tề Vãn rồi bước thẳng vào văn phòng với nụ cười khıêυ khí©h.

Tề Vãn ôm bó hoa trên tay, mặt cô cúi gằm xuống như muốn vùi đầu trốn vào bó hoa đó. Cô cẩn thận né tránh ánh mắt sắc bén của toàn bộ văn phòng rồi đi thẳng đến bàn làm việc riêng.

Cô bất lực nhìn bó hoa loa kèn rồi thản nhiên đặt chúng sang một bên. Cho dù tức giận nhưng không thể biểu lộ ra ngoài. Dù sao, đó cũng là một bó hoa do đích thân sếp tặng nên cô không thể ném chúng vào thùng rác. Nếu cô ném nó đi, chắc chắn mọi người sẽ càng có cớ mà nói rằng cô giả vờ thanh cao.

Tề Vãn rời mắt khỏi bó hoa bắt đầu sắp xếp các tài liệu ngày hôm nay. Nhưng ngay khi vừa cầm tài liệu lên, một mùi nước hoa nồng nặc liền xộc vào mũi khiến cô khó chịu cau mày.

Nghẹt thở quá ... Tề Vãn vô thức khịt mũi cũng không thể không ngẩng đầu lên.

Lại là Lộc Mẫn Lâm. Cô ta đang đứng trước cửa văn phòng của Lý Tử Lục còn cười với Tề Vãn.

Hôm nay Lộc Mẫn Lâm mặc một bộ đồ màu đỏ từ trên xuống dưới, trông gần giống như một kẻ đồng bóng.

Lộc Mẫn Lâm gõ cửa văn phòng Lý Tử Lục rồi nói một cách quyến rũ: "Tử Lục, là tôi."

Không cần chờ người đằng sau cánh cửa trả lời, Lộc Mẫn Lâm đã đẩy cửa, đi vào.

Tề Vãn không nói gì cả. Dù sao cô cũng không quan tâm, càng không muốn có thêm bất kỳ rắc rối nào liên quan đến Lộc Mẫn Lâm.

Một lúc sau, điện thoại trên bàn của Tề Vãn đổ chuông: "Cho tôi hai tách cà phê."

Đó là giọng của Lý Tử Lục.

"Vâng, sếp.” Tề Vãn lấp liếʍ đáp.

Cúp điện thoại xong, Tề Vãn đi vào phòng trà pha hai tách cà phê, vẻ mặt bình tĩnh bước vào văn phòng Lý Tử Lục.

Lộc Mẫn Lâm đang ngồi cạnh Lý Tử Lục trên chiếc ghế sofa da màu đen trong văn phòng. Cô ta mỉm cười duyên dáng trong khi đó Lý Tử Lục trông có vẻ như đang mất kiên nhẫn.

Tề Vãn đặt tách cà phê đầu tiên trên bàn đá cẩm thạch trước mặt Lộc Mẫn Lâm. Cô cảm nhận rõ ràng đôi mắt quỷ quyệt đang dừng trên người mình. Cô phớt lờ, lại đặt một tách cà phê khác trước mặt Lý Tử Lục.

Ngay khi cô chuẩn bị thu tay lại, đã bị bàn tay to lớn của Lý Tử Lục chộp lấy.

"Tay em bị làm sao thế này?” Lý Tử Lục nhìn hai vết xước rớm má u trên cánh tay Tề Vãn lo lắng nhìn cô hỏi.

Cô nhìn cánh tay mình rồi liếc nhìn Lộc Mẫn Lâm bên cạnh. Nếu Lý Tử Lục không nhìn thấy nó, cô gần như đã quên mất hai vết xước. Lúc này, Lộc Mẫn Lâm đột nhiên trở nên lo lắng.

Tề Vãn trào phúng cười, nhẹ nói: "Chỉ là bị mèo cào thôi."

Vừa trả lời cô vừa muốn rút tay lại. Không ngờ Lý Tử Lục cố ý không buông tay. Lông mày cô cau lại tỏ vẻ khó chịu.

"Mèo? Vỹ Quân không chăm sóc cô à? Làm thế nào mà để cô bị mèo cào thế?" Giọng nói của Lộc Mẫn Lâm rất gay gắt đầy ý khıêυ khí©h.