Chương 4
“Ta nói, cái này, Tiểu Phong a… Vợ chồng dù có cãi vã cũng không nên nóng giận quá như vậy, ngươi vẫn là nên đuổi theo đi tìm Phó đại tẩu đi! Khụ, tuy rằng hắn là nam nhân nhưng hắn lạ nước lạ cái lỡ không biết lạc đường thì khổ …” Nhìn Lý Nguyên Lỗi tức giận tới mức quên luôn cung cách nhẹ nhàng yểu điệu thục nữ, hầm hầm mạnh mẽ sải bước xông ra ngoài, một hàng nông phu bên ngoài nhìn thấy ngây người một hồi mới nhớ ra sự thật hắn là nam nhi, lát sau lại lấy vẻ đồng tình xoay qua Phó Phong nói.
“Hắn không trở lại thì càng tốt!” Chưa thấy qua ai da mặt dày như vậy, ờ nhà của ta, ăn cơm của ta, đã vậy còn cầm tiền mồ hôi nước mắt mà ta vất vả kiếm được đi mua thịt, mua thuốc bổ, nói là ta khí hư thể nhược, khó mà làm được cái chuyện “ vợ chồng “ chi đạo, thân thể ta ai mượn hắn quan tâm?! Đó chính là tiền ta không dám ăn không dám xài tích cóp để hoàn thành cái mộng làm giàu á! Đói một chút bộ chết ngươi sao? ta tuy gầy nhưng tinh thần ta cao là được a!Mà xui nhất chính là mặc dù ta có hao tâm tổn trí mang tiểu kim khố của mình giấu ở chỗ nào cũng bị cái họ Lý danh Nguyên Lỗi tên hiệu là “Đại thạch đầu “ tên háo sắc đó dễ dàng mò ra, cũng lại không chút khách khí cầm mua thịt mua cá! Tiền của ta, tâm can của ta, máu thịt của ta!! Cái tên háo sắc kia lại còn không thèm để ý hắn khuyên nhủ răn đe động viên, sống chết gì cũng không đến nông gia làm việc cực nhọc, nói cái gì nước bùn bắn lên sẽ làm dơ quần áo xinh đẹp của hắn, cái gì mà phơi mình dưới nắng sẽ làm tổn hại đến làn da băng thanh khiết ngọc của hắn, hai người đấu khẩu cả nửa ngày, cuối cùng hắn cũng ủy ủy khuất khuất đáp ứng đi ra ngoài săn bắn. Được rồi, ta buông tha hắn, dù sao võ công hắn cũng không kém, mỗi lần đi ra ngoài săn thú về cũng thu hoạch không ít, nhưng làm ta nổi điên nhất chính là —— hắn lại không chịu đem này đám thú săn được này ra bán ở chợ trấn trên, nói là cái gì phụ đức lý có dạy ——cô nương nhà lành không được đến chợ, tửu quán mà xuất đầu lộ diện! Ta! Hắn mà là ” cô nương nhà lành ”?! Đã vậy còn có tam cô lục bà, tứ thúc bát công ủng hộ hắn, làm cho hắn ngày thường ru rú trong nhà, tinh lực thành ra quá thừa, còn ta mỗi ngày làm việc như trâu, vất vả lết về tới nhà còn bị hắn lấy thân thể ta ra làm đồ chơi mà đùa giỡn. Hai người cũng chỉ vì thiếu thức ăn mới ban đêm phải ra ngoài săn bắn, hắn lại bảo thức ăn đó mang về không phải để bán lấy tiền mà chẳng qua là muốn cho ta có thể ăn nhiều chút thịt bổ bổ thân mình… Cái tên ngu ngốc kia phân nửa chũng không biết, muốn ta đây béo lên không phải chỉ dựa vào mấy thứ đồ ăn tẩm bổ kia, nhìn xem đi, mấy ngày nay ngươi mang tiền xương tiền máu của ta ra mà tiêu xài chính là đem ta ra chọc cho tức chết rồi, ta ước chừng sụt hết năm cân! Cái loại sao chổi xui xẻo này, ngày nào chưa đuổi được hắn ngày đó ta không sống yên mà!
Bĩu môi cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát, Phó Phong lại thở dài tức khí – đồ ngu ngốc! Hắn đã cảnh cáo nhiều lần, ở nhà hắn không được nấu cơm khô, nấu cơm loãng loãng chút chỉ cần dùng hai trăm lạp(hột) gạo là đủ! Nếu vẫn là cảm thấy ăn không được no thì cho thêm nhiều nước một chút, còn cái món ăn thôn quê này vốn là phải mang lên chợ bán thì lại nấu cho hắn ăn! Cái tên đó một câu cũng không bỏ vào lỗ tai, xem hắn đã nấu cái gì đây?! Cơm gạo trắng tinh, hơn nữa còn có thịt thỏ mà hắn vất vả mới săn được, chưa hết còn có trứng chiên vàng ươm mà hôm qua thôn vĩ hoàng đại thẩm đưa tặng … A.. chết tiệt! Hắn cư nhiên còn dám xài dầu để nấu đồ ăn nữa! Cái tên tiểu tử này rốt cuộc có biết tiết kiệm là gì không vậy trời?! Hắn bên này liều mạng kiếm tiền, còn bên kia thì tiểu tử đó lại xài tiền như nước! Ai, không được, cứ kiểu này hắn không sớm hay muộn cũng bị mấy cái loại hành vi này chọc cho tức chết.
Hữu khí vô lực bới, dằm dằm đồ ăn cùng cơm trong bát, tự mình cảm thấy giống như đem mấy đồng tiền sáng long lanh ăn vô bụng, Phó Phong buồn bực đem phân nửa đồ ăn trong bát chia ra cất lại, quyết định là dể dành cho ngày mai làm bữa sáng.
“Tiểu Phong, không tốt rồi!” Lúc Phó Phong thu thập nông cụ, đang chuẩn bị chạy tới chỗ làm kế tiếp thì từ thôn đầu một thân ảnh cấp tốc chạy tới, chính là Đỗ lão gia thường ngày vẫn bán củ từ ở chợ thượng, hắn thở hồng hộc địa chạy tới gần Phó Phong, vừa thở vừa đem nông cụ trên vai Phó Phong toàn bộ đặt xuống đất, sốt ruột nói: “Nương tử nhà ngươi … Đã xảy ra chuyện!”
“Hắn còn có thể xảy ra chuyện gì…” Lơ đễnh nói chân cũng vừa dợm bước đi, Đỗ lão nói một câu cơ hồ muốn đem mọi người dọa chết.
“Hắn… Hắn ở thôn đầu nhìn thấy U Châu Nhất ác Hoàng Thiên Phách đang cưỡng bức nữ nhân xuất giá, hắn liền bước lên nói dung mạo hắn so với nữ nhân đang khóc sướt mướt xinh đẹp hơn, sau đó Hoàng Thiên Phách liền cho hắn cùng nữ nhân kia thay đổi quần áo, rồi mang hắn vào nhà …”
“Khụ, khụ khụ…” Phó Phong thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết, tiểu tử kia! nói chơi mà làm thiệt a?
“Ai nha! Nghe nói cái thủ hạ của tên Hoàng Thiên Phách đó là võ sư rất là lợi hại, Phó đại tẩu tuy rằng biết một ít võ công, nhưng nói như thế nào cũng là hai đấm nan địch bốn chưởng a!” Tin tức này nhất thời kinh động mọi người những người bên cạnh dù đang ăn uống hay nói chuyện cũng đều lục đυ.c đứng lên.
“Ai, chính là Phó đại tẩu tuy rằng là nam nhân, nhưng dung mạo của hắn lại mĩ miều thế kia! Cho dù là nam nhân thì cái tên sắc quỷ Hoàng Thiên Phách cũng sẽ không buông tha hắn!”
“Ai, thật đáng thương… Người tốt như vậy mà đầu tiên gặp phải tướng công vô tình, sau đó còn muốn bị cái loại lão nhân vừa già lại béo hoen ố đi…”
“Nghe nói nữ nhân lần này cưới về là để làm tiểu thϊếp thứ mười của Hoàng Thiên Phách … Đáng tiếc nha!” Lo lắng cũng có, thở dài cũng có, chung qui đầu dao mũi tương đều hướng thẳng Phó Phong mà đâm.
“Ta nói, Tiểu Phong a, ngươi mau đi xem một chút đi… chuyện tối nay ngươi không cần đi làm …” Từ miệng Đỗ Nhược Tiêm cũng biết được không ít chuyện của hai người họ trong, Đỗ lão vội vàng đem công cụ khi nãy Phó Phong nhặt lên một lần nữa vứt xuống đất, hối thúc hắn “Nhanh đi, Hoàng Thiên Phách ở tại thành đông, hồng nước sơn, trước cửa nhà có có hai sư tử bằng đá. ”
“Ách…” Thật phải đi cứu người sao? Phó Phong bị Đỗ lão đẩy đến đầu thôn trong đầu suy nghĩ phen này không biết chết kiểu gì đây … Ách, không biết vì cái gì, chỉ cần tưởng tượng đến tên Hoàng Thiên Phách đối “Nàng” của hắn làm cái chuyện mà bọn hắn vẫn hay làm mỗi tối thì trong lòng tự nhiên cảm thấy rối loạn khó chịu. Quên đi, coi như đi làm việc thiện một phen, tốt xấu gì cũng là cứu một mạng người, còn chưa tìm được thân nhân của hắn mà lại khiến cho hắn đã xảy ra chuyện thì không tốt? Nghĩ như vậy, Phó Phong nhanh nhẹn đứng lên, hít một hơi xoay người, liền một cái thì đã chạy biến mất, phía sau chỉ còn lưu lại làn bụi mờ mờ.
※ ※ ※ ※ ※
* tung hoa * sau quá trình dê xồm háo sắc thật “ vất vả” của Lỗi-chan, Phong nhi là mình nay đã lớn, đã biết ghen * chấm chấm nước mắt *
Lôi Phong nhi tới gần thút thít:
“Phong nhi, Nghĩa phụ cuối cùng cũng sắp chờ được tới ngày gả ngươi đi” – *ôm ôm*
“ nghĩa phụ, ngươi lắm mồm quá, ngươi ở đây có thấy hơi bị dư thừa không?”- Lỗi chan vừa càu nhàu vừa mạnh bạo gỡ tay ta ra khỏi Phong nhi -” ta có chuyện muốn làm với Phong nhi, ngươi đi chỗ khác chơi hay kiếm neko chan mà làm phiền hắn đi, ha, ngoan “
“ Nghĩa phụ ghét ngươi, ngươi oánh nghĩa phụ, ngươi bạo lực với nghĩa phụ, ngươi không thương ta, ngươi còn đuổi ta, ta không thèm chơi với ngươi, po po xì …ta chỉ cần có P….
ủa? Lỗi nhi …Phong nhi đâu rồi? ủa Lỗi nhi mới đây cũng …..
a có tiếng gì nghe quen quen ….. hờ hờ * đỏ mặt khép cửa lui ra ngoài *. (thật ra là leo lên nóc nhà rình hê hê)
U Châu thành đông.
Một mảng tường màu xanh kéo dài đến trước đại môn, bên ngoài có hai con sư tử đá cùng với ngươi ra vào tấp nập, kiệu dựng bên ngoài cùng tiếng chào mời rộn rã phát ra từ bên trong.
Đại môn sơn màu đỏ thắm, giăng đèn kết hoa, trong đại sảnh ăn uống linh đình tiếng động lớn nháo ở ngoài tường đều rõ ràng có thể nghe…
Phó Phong bây giờ giống như con báo nhẹ nhàng di chuyển rình mò trên mái nhà, tìm được một gian ở nội viện trung trên cửa kết một khối hồng trù, cũng dán hai chữ Hỉ thật to, chờ cho đám người hầu hạ tân nương trong khuê phòng lui ra hết mới nhẹ nhàng nhảy xuống.
“Tướng công… Ta chỉ biết ngươi sẽ đến cứu ta!” Nghe được tiếng động cực kì nhỏ kia, nàng “Tân nương” khi nãy còn thẹn thùng đoan chính liền một phen kéo khăn voan khỏi đầu, nhìn người mới đến vui sướиɠ hét lên.
“Ai… Ai thèm để ý đến ngươi a?!” Không thể trốn được, nhìn đến hắn lông tóc vô thương khi Phó Phong mới nhẹ nhàng thở phào một cái, ngay lập tức đáp lễ một câu cằn nhằn. Nói xong. tự nhiên theo bản năng, Phó Phong đem lực chú ý phóng tới cái bàn đầy đang chất đầy thức ăn, oa! ở đây có nhiều đồ ăn ngon miễn phí quá a!!!
Cơ hồ là tâm ý tương thông, hai người không chút khách khí ngồi trên bàn, bắt đầu tự nhiên thưởng thức mĩ vị vốn là chuẩn bị cho tân lang tân nương, cùng uống rượu hợp cẩn.
“Tướng công, chúng ta cũng phải uống rượu hợp cẩn rồi!” Ân, hôm nay ở Trung Nguyên lại học thêm được kiến thức mới, lại nghe cái đám người kia lải nhải bên tai cái gì tân lang tân nương phải uống rượu hợp cẩn thì sau này mới có thể vĩnh kết đồng tâm, răng long tóc bạc, cho nên bây giờ thiệt muốn đem cái thuyết pháp này gấp rút mà đi nghiệm chứng.
“Không cần!” Miệng nhồi vào đủ loại thức ăn, Phó Phong luôn tay lấy thức ăn nhét vào miệng, cái miệng chứa toàn đồ ăn làm sao còn dư chỗ chứa rượu nữa. Oa nha nha, không cần tốn tiền mà có thể ăn nhiều thứ ngon lành như vậy! Vùi đầu ăn lấy ăn để mỹ vị món ngon trên bàn, Phó Phong bắt đầu lo lắng nhiều như vậy ăn làm sao hết đây.
“Ngươi nếm thử đi, một chút thôi! Rượu này thực là đắt tiền lắm a, tới một lượng bạc một ly a …” Chưa từ bỏ ý định thuyết phục, lại hiểu rõ cá tính tên Phó Phong này. Lý Nguyên Lỗi trực tiếp đánh ngay trọng điểm —— Phó Phong chính là không cần thiết phải biết hương vị rượu, nhưng tuyệt đối không bỏ ra cái khoản giá cả này!
“Một lượng bạc?!” Hảo, quả nhiên là, nghe vậy là lập tức sống chết củng phải phải chiếm chút tiện nghi, Phó Phong quơ tấy nắm lấy bầu rượu trên bàn mà mãnh liệt đổ xuống cổ họng.
“Không được, ngươi nhất định phải uống một ly với ta!” Mạnh mẽ đoạt lại bầu rượu trong tay Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi chiếu theo lời chỉ dẫn cách uống rượu hợp cẩn mà người hầu tân nương vừa mới dạy, kéo tay đối phương vòng qua tay mình, hai mắt làm ẩn tình nâng cốc giơ lên bên môi…
“Các ngươi i đang làm cái gì?!” Một tiếng kêu sợ hãi đánh tan giấc mộng đẹp của đôi tiểu uyên ương, từ tiệc rượu lần trở về Hoàng Thiên Phách mặt mày cơ hồ như giận muốn hộc máu nhìn “Tân nương” của mình đang ngồi bên cạnh một tên nam nhân lạ mặt!
“Ách…” Xong rồi, biết vậy đã sớm chuồn đi cho nhanh, giờ thì tốt rồi, từ nhiên bị bể mánh, trước đó còn tính ăn chực nằm chờ ở đây hai ngày để thưởng thức mĩ vị miễn phí, nhưng xem cái kiểu này chính là mấy cảnh gian phu *** phụ đang bị “ bắt gian tại giường” đây mà! Nghiêng tai lắng nghe một chút, sau khi cái lão già phì nộn này la hét lải nhải xong thì đằng sau cũng từ từ vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, mà xem ra đang chạy về hướng này a.
“Đi mau…” Không kịp nghĩ nhiều, Phó Phong một tay ôm lấy Lý Nguyên Lỗi, tay kia cũng không quên hốt luôn một nửa con gà béo ngậy đang ăn dở dang (– vâng! em trung can nghĩa đảm, chết vẫn không chừa). Một trận gió lướt qua ra cửa sổ, cái đám gia đình ồn ào khi nãy cũng lạch bạch tay cầm tay nắm chạy tới nơi đang ngơ ngác chưa biết gì, Phó Phong trên đỉnh đầu vài người lấy tiêu điểm liền đạp vài cái, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường cao, biến mất trong bóng đêm mờ mịt …
“Oa, Cùng nhau phi thân dưới đêm trăng hạ như vậy thiệt là lãng mạn nha Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện vi tình vợ chồng không phải chính là như vậy sao?” Đạp trên đỉnh mấy cây cổ thụ mà phóng người đi, Lý Nguyên Lỗi cảm thấy kinh ngạc thấy tên tiểu hóa tử này thì ra thân thủ không tệ lắm, khinh công hơn nữa thật là tốt, tựa hồ giống như giang hồ tuyệt kĩ bí truyền trong truyền thuyết, dùng để bỏ chạy tối chết tên là ”Bỏ trốn mất dạng”? Hai tay nhanh ôm cổ người ta, “Thân thể mềm mại” lại làm bộ dáng nhu nhược vô lực cũng tự nhiên dán chặt vào đối phương không ngừng ăn đậu hũ (– ăn đậu hũ là dê, lợi dụng, sàm sỡ), không ngờ hắn chưa sở mó được bao nhiêu thì Phó Phong đột nhiên vô lực một đà từ trên cây ngã xuống đất, nếu không phải hắn phản ứng lẹ cùng kéo cả hai lên thì chắc chắn rằng đang dập mặt nằm chèo queo dưới kia rồi.
“Tướng công, ngươi làm sao vậy?” Dưới ánh trăng, chỉ thấy Phó Phong hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng như máu, ánh mắt cũng bắt đầu kỳ quái lên.
“Ta, nóng quá…” Theo hơi thở mê man của Phó Phong, một cỗ đặc mùi rượu tràn tới, cũng là vì hắn vừa một mạch uống một bình nữ nhi hồng, rượu tính tới bây giờ phát tán đi.
“Nóng à?” Chỗ này cách nhà cũng không xa, Lý Nguyên Lỗi đem thân hình đang nhũn ra của Phó Phong vác lên người, một mạch chạy thằng về nhà, vừa chạy vừa cười như thể đại sắc sang đang sắp sửa chiếm được tiện nghi lớn (- chớ gì nữa)! Ân, cũng phải, hôm nay hắn đã lạy thiên địa, uống qua rượu hợp cẩn, kế tiếp không phải là đêm động phòng hoa chúc sao?
Dùng miệng đối miệng địa uy Phó Phong uống một ngụm cước, thấy cái người kia càng cũng không có ý kiến gì hắn cũng không ngừng uy, hai tay cũng không có nhàn rỗi bắt đầu hướng về cái người luôn kêu “ Nóng quá “ kia mà cởϊ qυầи áo. Ân, này tiểu khất cái bình thường chỉ sờ mó chút thôi đã cáo hảo cảm rồi, thân mình ẩm ướt mồ hôi sau lại trở nên mềm mại, dẻo dai mà bóng loáng, càng làm người ta cao hứng chính là mặc kệ tay hắn sờ đến chỗ nào, Phó Phong đều có phản ứng thoải mái.
“Tướng công, nơi này cảm giác được không?” Con mắt sắc lang ánh lên thích thú khi nhìn thấy điểm hồng trước ngực, lại nghe Phó Phong phát ra tiếng rêи ɾỉ khi đầu ngón tay hắn hơi hơi dùng sức chà xát.
“Ân… A…” Thình lình thình cảm nhận được kí©h thí©ɧ sâu sắc khiến Phó Phong bật ra tiếng rên, nhưng Lý Nguyên Lỗi lập tức lại ôn nhu âu yếm vuốt ve điểm hồng mẫn cảm kia, lấy môi mình đặt lên đôi môi Phó Phong, thản nhiên hướng đến cái đầu lưới thẫm đẫm hương vị rượu kia không ngừng hút lấy, làm cho hắn dù muốn cũng không thể phát ra tiếng kêu rên cầu xin tha thứ.
“Ân, ân…” Sau Lý Nguyên Lỗi sử dụng chiêu vừa đánh vừa xoa, nhìn thấy Phó Phong thân mình trở nên mềm yếu như tơ tằm mùa xuân chỉ có thể mặc cho người khác bài bố. Lý Nguyên Lỗi vừa lòng buông tha đôi môi đã sưng đến đỏ mừng kia, cúi mặt xuống bên gáy người đối diện, trên mặt da muốn lưu lại chút dấu vết của mình, dọc theo cổ của Phó Phong, vừa hôn vừa liếʍ từ từ tiến đến xương quai xanh, chậm rãi xẹt qua ngực hắn hắn, rốt cục dừng lại ở thù du nho nhỏ vừa mới bị hắn dùng ngón tay ninh, kháp, nhu mà đau nóng dựng đứng lên.
“A… A… Ân…” Cảm giác được môi Lý Nguyên Lỗi từ từ chạm vào nhu tế đỏ sẫm mầu đang dựng đứng lên, Phó Phong mở to ánh mắt mê man, nhưng chỉ là khi nhìn đến đôi mắt màu lam mang ý cười (- biếи ŧɦái) kia, trong lòng đột đáng thót một cái, trốn tránh, một chút bất lực, sau liền cũng không dám giãy dụa nữa.
“Ngoan!” ngước lên hôn vào cái trán đẫm mồ hôi của Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi mắt đều hung hăn hôn vào cái miệng nho nhỏ đang hé mở kia, ngông ngại ngần mà mãnh liệt mυ"ŧ vào lưởi, răng, sục sạo khắp nơi, tay phải cũng sớm bắt được điểm hồng ngây ngô đang dựng thẳng lên, bắt đầu vỗ về chơi đùa, vừa nắm vừa vuốt, mỗi một hành động đều kí©h thí©ɧ thần kinh mẫn cảm của Phó Phong.
“Ân… A… A…” sau khi bị đôi môi của Lý Nguyên Lỗi hết liếʍ lại đùa bỡn, Phó Phong kịch liệt thở hổo hển, ***g ngực thi nhau phập phồng không ngừng, đầu nhũ đã giương lên thành hai điểm tử vựng trước ánh trăng mờ ảo, trở thành cảnh tượng mê người.
“Có thoải mái không?” Nhẹ nhàng gảy vào cái tiểu nhũ bị hành hạ đến sưng đó đi, bàn tay sắc lang cũng dần dần xuống phía dưới công thành chiếm đất.
“Ân… Thoải mái…” Lời lẽ của Lý Nguyên Lỗi rõ ràng là ép uổng, hướng bụng của Phó Phong nhẹ nhàng cắn một cái, Phó Phong không tự chủ được liền vặn vẹo thân mình, muốn chạy trốn khỏi cái cảm giác lâng lâng này, nhưng cũng lại muốn ở gần tên này khiến hắn tiếp tục dùng miệng mà liếʍ cắn.
“Làm người của ta được không?” Đem đầu lưỡi vói vào chiếc rốn kia khéo léo chọc ghẹo, Lý Nguyên Lỗi linh hoạt tại cái lỗ nhỏ, chui, liếʍ, càng không ngừng đánh vòng, các nữ nhân đối với cái loại kí©h thí©ɧ này phản ứng rất là mạnh mẽ a, nhưng cái vấn đề chính là cái tên tiểu khất cái này độ mẫn cảm so với nữ nhân cơ hồ còn tốt hơn, phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm khiến hắn cơ hồ cảm thấy kí©h thí©ɧ.
“Ngô… Không… Nha ………….. ” theo bản năng, trong ý nghĩ liền cự tuyệt. Bàn tay sắc sang chỉ toàn làm chuyện kì lạ (??) kia của Lý Nguyên Lỗi đột nhiên hoạt tới rồi từ bụi cỏ giữa hai chân, một phen túm lấy trung tâm du͙© vọиɠ của hắn mà nhẹ nhàng đi chuyển, Phó Phong liền rùng mình một cái, hai tay kìm không được bất giác ôm lấy đầu của Lý Nguyên Lỗi lúc này đang nằm ở bụng mình.
“Chúng ta thử đánh cuộc được không?” Tà ác đại dã lang cười meo meo (– theo ta là cười vô lại mới đúng) dụ dỗ tiểu bạch thỏ dưới thân, một tay còn càng không ngừng thưởng thức ngọc hành run rẩy đã hơi hơi dựng đứng lên khiến hắn lẫn lộn ý chí, “Nếu ta làm xong lần đầu tiên ngươi tiếp theo liền còn muốn làm nữa thì ngươi sẽ là người của ta. ”
“Ân… Ngô…” Đầu óc mông lung, lúc này cũng không còn sức lực và ý chí gì để phân tích coi tên này nói vậy là có ý tứ gì? Lý Nguyên Lỗi cố ý dùng môi đùa giỡn đầu nhũ sưng mẫn cảm, bên dưới thì tay không ngừng kích phân thân đã muốn huyết mạch phẫn trương của hắn. Phó Phong tại đây cùng lúc bị hai kí©h thí©ɧ lớn liền theo bản năng lúc này đã thăng thiên hết chính phần, gật đầu ưng thuận.
“Ngoan ngoãn, thiệt là dễ bảo. ” Cởi xuống vạt áo chính mình đồng thời dùng nó để chặt chẽ cột lấy phân thân người kia (– ack chơi ác ế?) —— bởi vì hắn không muốn viết lại lịch sử đau thương, mỗi lần sau khi phóng xuất ra liền ngất đi, lần này Lý Nguyên Lỗi chắc chắn không để người kia lại tự động xỉu đi để lại dục hoả cho hắn tự mình “ giải quyết “ nữa —— sau đó cười xấu xa cúi đầu dùng miệng ngậm lấy phân thân đang cứng rắn đưng thẳng lên.
“A, không cần…” Ấm áp mà ướŧ áŧ khoang miệng bao vây lấy phân thân cương lên cực nóng, hai tay lưu luyến chà xát xoa nắn ở thắt lưng sườn, Phó Phong kìm lòng không được lắc mông, theo khoang miệng ấm nóng đang ôn nhu bao bọc của Lý Nguyên Lỗi mà gia tốc trừu đưa, nhưng là ——hắn toàn thân run rẩy, bên trong dường như có một nguồn nhiệt lưu kích thich nóng bỏng, chực chờ phun trào, lại bị trói buộc ở góc thượng vô tình ngăn cản, làm hắn không khỏi ảo não kêu rên sợ hãi.
“Không cần? Ta đây sẽ không làm lâu!” Lạt mềm buộc chặt, sau khi rời đi thì người nằm bên dưới kia lại khó chịu rêи ɾỉ, không ngừng vặn vẹo, Lý Nguyên Lỗi đem hai chân hắn mở ra rồi đẩy lên ngực, cẩn thận quan sát cúc huyệt phía sau của hắn.
“Ân… Ân…” Chợt đánh mất âu yếm, Lý Nguyên Lỗi nói cái gì cũng không có làm, lại dùng ánh mắt trêu chọc nhìn vẻ mặt bức bối khó chịu của hắn không hiểu sao ánh lên chút *** mỹ, Phó Phong thấy hắn có chút không giống bình thường đột nhiên rùng mình một cái, cuối cùng là không chút thẹn thùng dùng tay tiếp tục sự nghiệp mà tên kia đang bỏ dở.
“Nga, phía trước để chính ngươi động thủ nha, mặt sau cứ giao cho ta!” Buồn cười nhìn người kia liều mạng vươn tay nghĩ muốn cởi bỏ dây cột nhưng lại không được, ngược lại làm cho phân thân dứng thẳng kia càng bị kí©h thí©ɧ, trên đỉnh khẽ rỉ ra một chút chất lỏng trong suốt, Lý Nguyên Lỗi bắt tay khai thác phía sau, tay trái đè chân hắn lại, ngón giữa tay phải nhanh chóng đâm vào hậu đình nhỏ hẹp. Thon dài đầu ngón tay một mạch sáp, một trận kịch liệt đau đớn làm cho Phó Phong gần như hô hấp đình chỉ, động tác gỡ dây ở bên dưới cũng ngưng lại, vặn vẹo thân mình, kêu không ra tiếng.
“Đau…” ánh mắt mờ ảo đã ngấn lệ, nhìn thấy ánh mắt điềm đạm bên trên mà oán trách, người kia chính là sau khi nở nụ cười cùng dừng lại động tác, nhưng vẫn cố chấp không chịu rời đi.
Thực nhìn đoán không ra, tiểu khất cái này ở trên giường biểu hiện như muốn thay đổi thành con người khác a, ngay cả tiếng khóc dường như cũng kiều mỵ động lòng người… Dục hỏa dâng lên, bàn tay Lý Nguyên Lỗi vì muốn giảm bớt đau đớn mà ở trên người hắn âu yếm cũng trở nên nóng bỏng dọa người, cúi đầu dùng răng cắn nhẹ vành tai mẫn cảm, thấp giọng trấn an đứa nhỏ đang khóc nháo khóc nức nở. Cảm giác được hắn hơi hơi thả lỏng, Lý Nguyên Lỗi không bỏ qua cơ hội đem ngón tay tiếp tục xâm nhập trong cơ thể hắn, thong thả ở tràng trên vách mà nhẹ nhàng ma sát, ý đồ làm cho hắn thích ứng nhanh hơn.
“Ân… Ngô…” Chờ đau đớn chậm rãi hơi giảm sau, Phó Phong cảm giác ngón tay kia ở bên trong từ từ tiến sâu hơn còn liên tục di chuyển, đau vẫn là rất đau, lại có loại cảm giác khác thường, giống như là có hàng vạn con kiến bò, ma sát chịu không nổi, cùng với không biết từ nào dấy lên cảm giác nóng rực, dần dần đốt biến toàn thân.
“A…” ngón tay Lý Nguyên Lỗi ở phía sau đột nhiên gia tốc, Phó Phong không tự chủ được liền co rụt lại thắt lưng, lại phát hiện khi hắn di chuyển cơ thể theo động tác của Lý Nguyên Lỗi thì đau đớn có giảm đi không ít …”Ân…” Nghĩ như vậy, Phó Phong liền thử theo đong đưa thắt lưng của chính mình phối hợp theo chuyển động trừu đưa của ngón tay Lý Nguyên Lỗi, dần dần cũng có vẻ thích ứng với tần suất chuyển động này, mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ kèm theo một chút tâm tư như ngọn lửa từ từ lan tỏa khắp tứ chi, nguyên là khi nãy còn khóc nức nở, bây giờ miệng chỉ còn phát ra âm thanh rêи ɾỉ thỏa mãn …
“Âm thanh hảo ngọt nha, mặt sau của ngươi dường như cũng có cảm giác mà…” Ai, sớm biết như thế, mấy ngày trước đã nên làm như vậy, chỉ làm cho hắn phóng thích sau đó liền hôn mê khiến ta chẳng làm được thì quả thật là tức chết đi mà, như vậy ngọt ngào rêи ɾỉ, như vậy yêu mị biểu tình… Lý Nguyên Lỗi rút ngón tay ra, nhìn người nằm bên dưới như cảm thấy có chút hụt hẫng, khuôn mặt ánh lên vẻ hờn dỗi, tiếp tục đem hai ngón tay cùng nhau tham nhập lần nữa vào hậu đình tinh tế mềm mại, từ từ tiến vào, càng cảm giác đước vách tường bên trong đang ôn nhu bao bọc lấy ngón tay mình càng ngày càng mềm mại, độ ấm nóng cũng tăng dần lên.
“A, hảo hảo… Ân…” Như thế một lần lại thêm một lần, lặp đi lặp lại ma sát, Phó Phong cơ hồ đã quên mất phân thân ở đằng trước còn đang bị bó buộc, toàn tâm toàn ý địa phối hợp với hành động của đối phương ở phía sau tận hưởng tân kì cảm giác, tuy rằng da thịt mẫn cảm dưới ánh nhìn rực lửa của Lý Nguyên Lỗi trở nên cực kì nóng và xấu hổ, nhưng lại không chỗ che giấu, đành phải ngượng ngùng ở bên dưới nam nhân này phơi bày toàn bộ thân hình mềm mại, ngón tay hắn gảy hạ khiến Phó Phong không ngừng thở dốc rêи ɾỉ, xoay thắt lưng bãi mông, hồn nhiên không biết chính mình lúc này là cỡ nào yêu mị mê người.
“Không khác lắm nha? Ta cũng sắp nhịn không được rồi …” Số lượng ngón tay tiến vào cơ thể Phó Phong đã gia tăng lên ba, nụ hoa ngây ngô bên dưới cơ bản đã hoàn toàn được mở ra, nhan sắc cũng biến thành một màu đỏ phi thường diễm lệ, nụ hoa bên dưới được Lý Nguyên Lỗi dắt hạ yêu dị mấp máy, hấp dẫn câu nhân khát vọng cùng tà dục.
“Ta đi vào đây…” Đem ngón tay dẫn dụ nằm bên trong nụ hoa toàn bộ rút ra, vừa lòng nhìn bên ngoài bây giờ đã ướt đẫm, Lý Nguyên Lỗi không hề do dự đem phân phân cực đại đã sớm đứng dậy ngang nhiên chờ phân phó của mình tiến thẳng vào hoa huy*t đang mấp máy bất an đầy quyến rũ kia.
“A…” Lý Nguyên Lỗi một mạch đem phân thân tiến sâu vào đường hầm nóng bỏng, mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ thẳng hướng thượng não bộ thần kinh, Phó Phong ở nghẹn ngào khóc nức nở, khó chịu dùng tay lần mò phân thân đang bị kí©h thí©ɧ nhưng không có cách nào phát tiết. Lý Nguyên Lỗi dùng cơ bụng cứng rắn thượng ma sát, một mặt dùng ánh mắt đầy tà ý nhìn Phó Phong, bên dưới hạ thân cũng không ngừng trừu sáp.
“Có thoải mái không?” A, hắn hảo nhanh, nhưng lại nóng quá, càng làm cho Phó Phong giật mình chính là, ở nơi vừa bị mấy ngón tay khoáy lộng, Tiểu khất nhi phát hiện cái mông vừa chuyển động lại đang tiếp nhận một dị vật mạnh mẽ lộng tiến vào trong cơ thể, hai chân thon dài cũng bị co lại đặt ở trên thắt lưng —— lần đầu tiên mà thân thể lại mềm mại đến như vậy, quả thực là cực phẩm trời sinh! Nhìn nam nhân dưới thân mình, bình thường luôn cứng nhắc giận dỗi trên mặt bây giờ đang đẫm lệ, thần thái biểu tình mang đầy vẻ kiều mỵ cùng yếu ớt, Lý Nguyên Lỗi nhìn cảnh tượng trước mặt trong lòng thấy thập phần thỏa mãn, khố hạ lại tiếp tục tấn công như vũ bão.
“Ân… Ngô… A a…” Tiền vô đường đi, sau có truy binh, động tác của Lý Nguyên Lỗi ở hạ thể càng lúc càng cuồng mạnh mẽ, hướng về phía trước không ngừng tấn công mãnh liệt, Phó Phong bởi vì phía trước không thể nào phát tiết, quá mức mãnh liệt cảm giác hết thảy tập trung vào ở phía sau tạo nên một cỗ kích động, kìm lòng không đậu đưa tay ôm lấy lưng Lý Nguyên Lỗi mà siết thật chặt, móng tay bấc giác bấm vào da thịt, để lại trên mặt vết cào tình cảm mãnh liệt, cảm giác đau nhỏ bé như thêm phần kí©h thí©ɧ cho cảm giác hưng phấn hiện giờ của Lý Nguyên Lỗi.
“Phong…” Bất tri bất giác gọi tên của hắn, Lý Nguyên Lỗi ôm chặt hắn đồng thời, bên dưới phân thân bắt đầu phát tiết nóng rực, dịch thể nóng bỏng nhiều đến mức tràn ra ngoài mật động, nụ hoa tràn ngập bạch dịch càng tăng thêm mấy phần *** mỹ …
“Ân… A…” ở hậu đình sau một hồi bị chà đạp phát ra cảm giác thoải mái dị thường cùng với phân thân ở phía trước vốn đã lên tới đỉnh nhưng vẫn chưa phóng thích được, Phó Phong nan giải vặn vẹo thân mình, ở bên dưới phân thân của Lý Nguyên Lỗi sau khi phát tiết cao trào vẫn nằm yên trong mật động, “Ân… Không cần dừng.. lại …” cơ hồ như khóc không được nhìn dị vật kia như đã thõa mãn xong nằm yên lặng trong cơ thể mình, Phó Phong từ bỏ mọi suy nghĩ vô bổ, hướng ánh mắt xót thương tinh tế nhìn đôi ngươi thản nhiên màu xinh lục của người phía trên.
“Còn muốn nữa?” Hưởng thụ da thịt phủ đầy mồ hôi nóng ấm mịn màng, bàn tay lười biếng bắt đầu lần mò xuống thắt lưng tinh tế mà trêu ghẹo.
“A… A… Ngô…” không còn cảm thấy thẹn thùng nữa, Phó Phong lôi cánh tay của Lý Nguyên Lỗi đặt vào phân thân trương cứng đã muốn chuyển thành màu tím nhạt, trong ý thức mờ mịt Phó Phong chỉ biết này nam nhân tại trên giường tuyệt đối là chúa tể, có thể giúp hắn giải quyết cơn khó chịu này, phải cầu hắn làm.
“Như vậy thích không? Đây chính là ngươi yêu cầu nga… Đừng quên những gì người đã nói với ta …” Ác ý hướng lỗ tai thổi nhẹ thì thầm, Phó Phong chỉ có thể rưng rưng gật đầu, Lý Nguyên Lỗi cười nhẹ một tiếng sau, đem phân thân mặc dù đã mất đi độ cứng, nhưng vẫn còn lưu lại nhiệt lượng cơ thễ thoát ly, tại mật động ấm áp kia bắt đầu di chuyển ra vào nhẹ nhàng lám cho nó cọ xát tự nhiên trở nên có vài phần cứng rắn hơn.
“Đến, ngươi cũng muốn động…” Đem người dưới thân trở mình một cái, ôm lấy hắn từ phía sau lưng, Lý Nguyên Lỗi nửa quỳ ở trên giường, nâng cao mông của Phó Phong lên, một tay không ngừng xoa nắn phân thân của hắn ở phía trước, trước sau đều bị tấn công khiến Phó Phong ở dưới thân càng không ngừng run rẩy, thân người nhấp nhô giao triền với nhau thành một hồi nɧu͙© ɖu͙© giai điệu. Hai người phối hợp ăn ý, cuồng nhiệt hoan ái, không biết đã trải qua bao nhiêu lần trừu sáp, phân thân nằm trên tay Lý Nguyên Lỗi không biết như thế nào run lên, sợi dây trói buộc khoái hoạt lập tức được giải khai. Phó Phong bất giác giác chịu không được la to lên một tiếng, tiền phương nhiều lần trải qua gian khổ kềm kẹp rốt cục khổ tận cam lai, một hơi phát tiết hết tất cả du͙© vọиɠ, cả người vô lực ngã xuống giường lúc này đã trở thành một bãi hỗn độn.