Chương 2

Dung tam gia cả người lười biếng giống như không xương, mũi chân nhẹ nhàng lướt qua tảng đá rồi đáp xuống đất, bạch y rủ xuống.

Hắn vặn vẹo ngón tay như làm ảo thuật, trống rỗng biến ra một cành hoa, nghiêm túc quay người về phía Thời Thần hỏi: "Muốn mua hoa không?”

Mái tóc dài của hắn rũ xuống cũng không ngại bẩn, lời nói dịu dàng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.

Chỉ là bộ dáng xinh đẹp cũng không thể mài ra ăn được.

Thời Trần vô cùng động tâm, sau đó từ chối:

"Không mua."

Dung tam gia rất ân cần: "Có thể ký sổ."

Thời Trần nói: "Nhiều năm như vậy cũng không thấy thúc bán được một cảnh hoa nào. Dung thúc, cầu xin thúc đừng lúc nào cũng gài bẫy người quen được không?”

Nữ nhân bên cạnh không nhịn được nữa cắt ngang lời bọn họ: "Hai vị rốt cuộc còn muốn *hóa trần hay không? Trời sắp tối rồi."

*Biến thành cát bụi, kiểu như là để mấy con xác sống đó nổ banh xác không còn gì luôn í.

Lúc này Dung tam gia mới buông tha cho việc thuyết phục người khác mua hoa hằng ngày, che miệng ngáp một cái, tiện tay dùng một cây trâm gỗ vấn mái tóc dài lên, chậm rãi đi tới.

Hắn vừa đi vào, hương hoa thoang thoảng xung quanh càng ngọt ngào hơn, thơm đến mức khiến người ta muốn ói.

Nữ tử bịt mũi, khó khăn nói: "Tam gia, trước tiên ngài có thể đem hương hoa bỏ đi được không? Xác sống đã bị vây khốn rồi."

Dung tam gia búng ngón tay, một bình lưu ly trong suốt xuất hiện từ không trung, phấn hoa xung quanh giống như vô số bụi bặm trôi nổi một lát mới bay vào trong bình như nước chảy mây trôi.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm ngào ngạt xung quanh biến mất.

Ba người kia rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Dung tam gia không mưu cầu *tài bảo, đem bình sứ thu vào trong tay áo, lười nhác nói: "Các ngươi hóa trước đi, để lại mấy cái cho ta là được rồi."

*Tiền tải của cải, châu báu ngọc ngà, bảo vật các loại.

Những người khác cũng không khách khí với hắn, dù sao cho Dung tam gia hóa trần cho xác sống trước, hắn cũng chỉ có thể nhận được một bó hoa.

Nữ nhân đeo đại đao trên lưng mập mờ ném mị nhãn về phía Dung tam gia, sau đó mới rút đao xuống, tiện tay ném một cái, chân nguyên trong người truyền ra, bao lấy trường đao trên không trung, chia làm vài đạo đao nhận hư ảo.

Thời Trần yên lặng lui về phía sau vài bước.

Chỉ thấy nữ nhân thân hình mảnh khảnh kia mặt không chút thay đổi khép năm ngón tay lại, đầu ngón tay giống như dẫn dắt cái gì đó, đột nhiên nhấn xuống, lưỡi đao hư ảo trên không trung trong nháy mắt giống như mưa tên bay vào trong phù trận.

Khoảnh khắc lưỡi đao bay xuống, phù chú trong phù trận kia biến thành ánh sáng bao bọc lấy lưỡi đao. Chân nguyên càng thêm hung hãn, ầm ầm lên một trận tiếng vang, nện thẳng vào những xác sống đang bị vây khốn phía trước.

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết thê lương, bụi đất tung bay.

Âm thanh của lưỡi đao xuyên qua da thịt lần lượt vang lên.

Người phụ nữ thu hồi đao, nhẹ nhàng thổi thổi lưỡi đao rồi đặt nó ra sau lưng.

Sau khi bụi đất lặng xuống, tại chỗ chỉ còn lại mấy chục cỗ thi thể ngổn ngang.

Hai người kia phân biệt tiến lên, đứng trước mấy cỗ xác chết bất động, mặt không đổi sắc xoè tay ra, lòng bàn tay tản mát ra một cỗ chân nguyên, đem toàn bộ thi thể bao lấy.

Sau khi mấy cỗ thi thể kia bị chân nguyên bao bọc, từ từ tản mát ra một cỗ quang mang yếu ớt.

Sau đó những xác chết kia từ từ tan thành tro, ngay cả xương cốt cũng không còn, tất cả đều biến thành một đống đất vàng.

Sau khi hóa thành bụi, ở trung tâm bãi cát vàng hình người xuất hiện một tia sáng.

Người phụ nữ "chậc" một tiếng, tiện tay vung lên, tia sáng lập loè bay tới trên tay nàng.

Nàng thổi sạch cát vàng phía trên, nhìn tinh thạch có chút u ám, thở dài nói: "Lại không có thứ gì tốt, hôm nay vận khí thật sự kém."

Người đàn ông cũng cầm trên tay mấy khối tinh thạch phát sáng cùng một đống hoa, nhưng vẫn im lặng như cũ.

Người phụ nữ ném hoa đi, sau đó quay đầu nhìn Dung tam gia đứng yên tại chỗ, dường như đang ngủ gà ngủ gật, cười khúc khích nói: “Phấn hoa của Dung tam gia quả nhiên có tác dụng, không biết ta có thể lấy ngọc thạch trao đổi với ngài một bình để mở mang tầm mắt hay không?"

Dung tam gia nhẹ nhàng cười cười, lại giống như làm ảo thuật lấy ra một cành hoa: "Vậy ngươi mua hoa không?"

Người phụ nữ: "..."

Trong lòng nàng lại nghĩ "một đại nam nhân mỗi ngày đều bầu bạn với hoa, thật sự là quá khó coi", tuy nhiên, sở dĩ lần này vây khốn xác sống dễ dàng như vậy phần lớn là do phấn hoa của Dung tam gia, công lao này không thể chối bỏ. Vì thế trên khuôn mặt nàng cũng không hiện ra chút khinh thường nào.

Nàng không dây dưa nhiều, nhếch môi cười cười mang theo người kia phất tay áo bỏ đi.

Khi đi ngang qua trước mặt Thời Trần, nàng còn nói: "Đi thôi, sau này có dịp thì lại tiếp tục hợp tác, mồi nhỏ."

Thời Trần đưa mắt nhìn bọn họ tiêu sái rời đi, bĩu môi đem mấy cỗ thi thể bên kia hóa thành tro bụi.

Một khối ngọc thạch màu đỏ, cùng một gốc hoa không biết chủng loại.

Thời Trần bực bội ném hoa đi, nhét ngọc vào trong ngực.

Ngay khi hắn đang cảm thấy hối hận thì hương hoa đột nhiên bay tới từ phía bên cạnh, Thời Trần quay đầu nhìn lại.

Trong lòng Dung tam gia ôm một đống hoa, màu sắc gì cũng có.

Thời Trần: "..."

Đột nhiên cân bằng.

Một cơn gió mạnh thổi đến, thổi cát vàng hình người trên mặt đất bay lên, trong nháy mắt biến mất.

Dung tam gia ôm hoa vào trong ngực, còn có mấy bông hoa không cầm hết được rơi xuống, hắn không cúi xuống nhặt được, chỉ có thể nhờ Thời Trần giúp đỡ.

Thời Trần bĩu môi, đành phải khom lưng nhặt mấy bông hoa không ai thèm ngắm nhét vào trong ngực Dung tam gia.

Dung tam gia nói: "Nè, mấy bông hoa các ngươi vứt đi cũng nhặt lên đưa cho ta."

Thời Trần: "..."