Thẩm Băng Đàn từ khi bước vào phòng, mí mắt luôn không tự chủ được mà rũ xuống.
Dưới chân như có một lực hút vô hình làm mỗi bước đi đều trở nên gian nan.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại Tần Hoài Sơ trong tình huống như thế này.
Cô không ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình, không khí chung quanh cũng trở nên mong mảnh, quấy nhiễu hô hấp bình thường của cô.
Kiên trì tiến lên, đứng ở phía trước cùng Dương Hiên.
Xung quanh yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy đối phương nói gì, rốt cục Thẩm Băng Đàn cũng lấy hết dũng khí ngẩng đầu.
Phía sau bàn làm việc, áo khoác âu phục được Tần Hoài Sơ phủ ở sau lưng ghế, trên thân là áo sơ mi đen chỉnh tề, một hàng cúc áo thẳng tắp được gài đến phía trên, cả người toát lên sự trầm ổn nội liễm.
Lúc này anh đang bận rộn trước máy tính, hoàn toàn xem Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên như không tồn tại.
Tố chất tâm lý của Dương Hiên vốn không tệ, nhưng lúc này đối mặt với ông chủ có khí thế lớn như vậy cũng không dám lỗ mãng, cùng Thẩm Băng Đàn nín hơi mà đối đãi.
Lại một hồi trôi qua, ông chủ vẫn như cũ không có phản ứng.
Dương Hiên suy nghĩ, chẳng lẽ đang khảo sát hai người bọn họ?
Nghĩ như vậy, Dương Hiên dần lấy lại bình tĩnh, mở miệng tự giới thiệu: “Tần tổng, tôi tên Dương Hiên, năm nay 22 tuổi------”
Trong đầu bỗng nhớ lại lời Thẩm Băng Đàn nói nhìn tướng mạo của hắn không phân được giới tính, mặc dù cảm thấy khó tin, nhưng lúc này không kịp nghĩ nhiều, tranh thủ bổ sung thêm một câu: “Giới tính nam.”
Đại não Thẩm Băng Đàn đã không còn hoạt động, lúc này nghe thấy Dương Hiên nói tới đó thì dừng lại, cũng nhanh chóng dựa vào đó mà giới thiệu: “Tần tổng, tôi tên Thẩm Băng Đàn, năm nay 22 tuổi, giới tính nam.”
Tần Hoài Sơ khẽ nhấc mí mắt, bên trong cặp mắt đào hoa là một mảnh âm trầm.
Hắn tự nhiên tựa lưng vào ghế, môi mỏng khẽ mở, ý vị không rõ ràng nói lại lời cô: “Giới tính……nam?”
Bầu không khí hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch.
Dương Hiên bả vai run run, kìm nén không dám cười.
Thẩm Băng Đàn vừa nãy nói mà không cần nghĩ, lúc này mới chợt giật mình nhớ ra, tâm tính đã không kiềm được, vội vàng sửa lại: “Giới tính nữ.”
Tần Hoài Sơ cầm lấy hai phần CV trên bàn làm việc, tùy ý lật xem.
Thẩm Băng Đàn cùng Dương Hiên thành thật đứng đó, tưa như đang chờ đợi thẩm phán, từng giây từng phút đều cảm thấy vô cùng dày vò.
Thẩm Băng Đàn nắm vuốt đơn từ chức trên tay, môi mỏng mấp máy, muốn nói lại thôi, không biết mở lời làm sao.
Thanh âm bình thản chợt vang lên: “Thẩm Băng Đàn”
Tần Hoài Sơ liếc CV trên tay một cái, cầm bút xoay một vòng, thái độ giải quyết việc chung: “Học lại cao trung rồi?”
Thẩm Băng Đàn lòng chợt nảy lên, lông mi nhè nhẹ rung, thấp giọng đáp lại: “Vâng”
“Thời đại học có yêu đương không?”
Thẩm Băng Đàn kinh ngạc nhìn sang, không biết sao đối phương lại đột ngột hỏi vấn đề này.
Tần Hoài Sơ lần nữa đem CV để lại trên bàn, trên mặt vẫn biểu lộ sự bình tĩnh: “Lúc đại học tôi cho rằng không nên phí phạm ý nghĩ vào việc yêu đương, đối với tôi học tập mới là ưu tiên hàng đầu. Cho nên, đại học cô có yêu đương không?”
Thẩm Băng Đàn đầu lưỡi chống đỡ răng dưới, trả lời: “Không có.”
Tần Hoài Sơ gật đầu, ngón tay thon dài đẹp mắt ở bàn làm việc gõ hai cái: “Cô ở vị trí phiên dịch, trình độ Tiếng Anh thế nào?”
Thẩm Băng Đàn: “(1) CET-6 thi được 702 điểm”
(1) CET-6: là College English Test, là cuộc thi kiểm tra trình độ tiếng Anh của các sinh viên đại học ở Trung Quốc, CET chia làm các cấp độ, gồm A, B, 4, 6. Chỉ những người đã qua CET-4 mới được thi tiếp CET-6. (Nguồn: gg) Dương Hiên có chút bất ngờ quay đầu, nhìn Thẩm Băng Đàn bằng ánh mắt khâm phục.
Cả nước hàng năm thi CET-6 có điểm số vượt qua 700 phải nói là đếm trên đầu ngón tay, Thẩm Băng Đàn chắc chắn là một nữ học bá!
Tần Hoài Sơ vẫn như cũ không có biểu lộ gì, đẩy phần văn kiện trên bàn về phía trước: “Đem những tài liệu này về dịch ra, trước khi tan làm đưa lại cho tôi.”
Thẩm Băng Đàn trên tay vẫn cầm đơn từ chức, đột nhiên nghe được nhiệm vụ đối phương đưa ra, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Thấy cô đứng bất động, ánh mắt Tần Hoài Sơ lướt qua đồ trên tay cô, mi tâm có chút nhíu lại: “Có ý kiến gì?”
Dương Hiên nhẹ nhàng đẩy cô, thấp giọng nói: “Tần tổng nếu đã không so đo việc lúc trước thì cậu cũng đừng bận tâm nữa, nhanh chóng làm việc, tuyệt đối đừng quá xúc động.”
Thẩm Băng Đàn thật không ngờ có thể vượt qua cửa ải của Tần Hoài Sơ một cách dễ dàng như vậy.
Nếu như hắn đã không so đo việc lúc trước, hai người chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không nhất thiết phải từ chức.
Dù sao tiền lương bên này rất cao, cô còn phải tiết kiệm tiền mua lại căn nhà của bà ngoại.
Thẩm Băng Đàn hạ quyết tâm, tiến lên cầm lấy văn kiện, quay người rời khỏi văn phòng.
Lúc này chỉ còn lại Dương Hiên, hắn cảm thấy rất áp lực, lưng cũng vì vậy mà ưỡn đến càng thẳng.
Tần Hoài Sơ đã hoàn toàn đắm chìm trong công việc, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt phân phó: “Ra ngoài đi.”
Dương Hiên bồn chồn một lúc, có chút không rõ: “Tần tổng, sao ngài không phỏng vấn tôi? Còn nữa, hôm nay muốn tôi làm gì?”
Tần Hoài Sơ lật tài liệu, hình như có chút không kiên nhẫn: “Tôi rất bận, cậu tự đi tìm Tiết Văn.”
Dương Hiên: “…….”
Tại sao đến phiên hắn lại không có thời gian?
Hắn khóc thầm trong lòng, từ trong văn phòng yên lặng ra ngoài.
- ---------
Thẩm Băng Đàn sau khi trở về văn phòng thư ký, liền vùi đầu làm công việc.
Ngay lúc đó điện thoại trên bàn vang lên vài tiếng, cô cầm lên, nhìn thấy Wechat Mẫn Phong: “Ngày đầu tiên đi làm thế nào?”
Thẩm Băng Đàn do dự không biết có nên nói việc Tần Hoài Sơ là ông chủ của cô hay không, bên kia đã gửi thêm một tin: “Để mình giúp cậu tính một chút, (2) viện tử hai tầng kia của bà cậu, nằm ở vị trí tốt, hoàn cảnh xung quanh thì khỏi bàn cãi, hiện nay nhà như thế quả thật hiếm có, người mua năm đó có chịu bán hay không còn khó nói. Cho dù đồng ý bán, khẳng định giá sẽ cao hơn lúc trước rất nhiều, với
tiền lương của cậu hiện giờ thì phải để dành bao nhiêu năm mới mua được đây?”
(2) Viện tử: ngôi nhà lớn - người đày tớ (tiếng dùng trong các tiểu thuyết truyền kì của Trung Hoa thời trước) Thẩm Băng Đàn thần sắc ảm ạm.
Cô đương nhiên biết việc mua lại rất khó, nhưng đây là vật bà ngoại trân quý nhất. bất luận thế nào cô cũng muốn thử một lần.
Tiền chậm rãi tích lũy, chắc chắn sẽ có.
Cô thoát giao diện Wechat, tiếp tục vùi đầu dịch văn kiện trong tay.
Đằm chìm trong công việc, bận rộn liền quên đi thời gian.
Cho tới giữa trưa Văn tỷ kêu Dương Hiên và Thẩm Băng Đàn cùng đi ăn cơm, Thẩm Băng Đàn mới xoa xoa cổ đã mỏi nhừ, cùng mọi người ra khỏi văn phòng.
Văn tỷ rất hòa nhã, cười hỏi cô: “Cô liều mạng như vậy là do Tần tổng sắp xếp rất nhiều công việc sao?”
Thẩm Băng Đàn lắc đầu: “Không có, rất tốt.”
Tầng hai là phòng ăn của nhân viên, công ty chuẩn bị bữa ăn nên thống nhất cấp phiếu ăn cho nhân viên.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhận chức, Thẩm Băng Đàn phát hiện thẻ của mình đã có khá nhiều tiền ăn.
Chọn xong thức ăn, ba người Thẩm Băng Đàn, Dương Hiên cùng Văn tỷ đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Văn tỷ nhìn khay cơm của Thẩm Băng Đàn, kinh ngạc hỏi: “Sao cô chỉ ăn rau không vậy?”
Thẩm Băng Đàn: “Tôi giảm cân.”
Văn tỷ ngạc nhiên: “Cô đã gầy như vậy mà còn giảm cân? Bình thường nên ăn uống điều độ, chú ý cân đối dinh dưỡng, coi chừng tuột huyết áp.”
Thẩm Băng Đàn không nói chuyện, cúi đầu ăn cơm, mắt nhìn phiếu ăn trên bàn.
Do dự một chút, cô hỏi: “Văn tỷ, tôi thấy mỗi tháng công ty đều cấp rất nhiều tiền ăn, nếu như dùng không hết, có thể lấy tiền ra không?”
Văn tỷ lắc đầu: “Không thể”
Lại nhìn về phía cô: “Sao vậy, cô thiếu tiền hả?”
“Không phải.” Thẩm Băng Đàn nói: “Tôi ăn rất ít, phòng ăn lại rất tiện nghi, nếu chỉ quét thẻ ăn cơm trưa ở đây khẳng định dùng không hết.”
Văn tỷ nói: “Bên này còn có bữa sáng, chỉ là có rất ít nhân viên tới ăn nên bữa sáng cũng không phong phú lắm, nếu như cô ở gần đây thì có thể tới dùng. Vả lại, bên kia còn có bột giặt, dầu gội, kem đánh răng, giấy ăn cùng các vật dụng thường ngày, đều có thể quét thẻ để mua.”
Thẩm Băng Đàn nhìn theo hướng Văn tỷ chỉ, quả nhiên thấy một khu bán đồ dùng hàng ngày.
Nếu là như vậy thì cũng quá lời rồi.
“Đã biết, cảm ơn Văn tỷ.”
Dương Hiên nhìn phía trước, rất ngạc nhiên nói: “A, đó không phải là Tần tổng sao, ngài ấy cũng tới chỗ này ăn cơm?”
Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu, quả thật nhìn thấy hai người Tần Hoài Sơ và Tề Đặc đang tìm chỗ ngồi ăn.
Tiết Văn hô một tiếng, hai người chậm rãi đi về phía này.
Bên này là cái bàn sáu người, Tiết Văn ngồi trong cùng ở gần cửa sổ nhất, bên cạnh là Dương Hiên, Thẩm Băng Đàn ngồi một mình đối diện với Tiết Văn.
Thấy Tần tổng cùng Tề Đặc tới, Dương Hiên vội vàng đứng dậy, dự định đi qua ngồi cạnh Thẩm Băng Đàn, để lại chỗ cho hai vị kia.
Nhưng không ngờ Tần Hoài Sơ rất tự nhiên ngồi vào chỗ trống bên cạnh Thẩm Băng Đàn.
Tề Đặc sững sờ, nhìn Dương Hiên đã đứng dậy nói: “Không sao, tùy tiện ngồi đi.”
Nói xong lại không kìm được lòng mà hướng mắt nhìn Thẩm Băng Đàn bên kia, cũng không quên quan sát biểu tình của ông chủ.
Ông chủ tuyển người này quả thật làm Tề Đặc có cảm giác ngoài ý muốn.
Lại còn ngồi bên cạnh một cô gái nữa chứ!
Tề Đặc cùng Tần Hoài Sơ quen biết nhiều năm, là cấp trên cấp dưới cũng là bạn bè với nhau.
Ông chủ nhà hắn, từ lúc nào lại chủ động ngồi cạnh con gái vậy?
Hắn dựa vào trực giác nhạy bén phán đoán, trong này có tám phần mờ ám.
Cẩm khay cơm trong tay,Tề Đặc nhanh chóng ngồi vào chỗ cạnh Dương Hiên, nhìn hắn nói: “Bên này hình như rộng rãi hơn.”
Bị Văn tỷ cùng Tề Đặc kẹp ở giữa, đối diện lại là ông chủ mang khí thế bức người, Dương Hiên đột nhiên cảm thấy ăn không nổi cơm.
Thẩm Băng Đàn cũng không biết làm sao, cúi đầu ăn mấy muỗng cơm, cầm khăn lau miệng: “Văn tỷ, tôi ăn xong rồi, về làm việc trước đây.”
“Cô mới ăn có mấy muỗng sao no được?”
“Tôi cũng không quá đói.” Thẩm Băng Đàn nói xong hướng Tần Hoài Sơ cùng Tề Đặc chào một cái, bưng khay cơm rời đi.
Thẩm Băng Đàn vừa đi, Dương Hiên còn đang do dự không biết có nên đi theo không,Tề Đặc bên cạnh chợt lên tiếng: “Tôi thấy thực tập sinh kia hình như không thích nói chuyện.”
Tiết Văn như có điều suy nghĩ gật đầu: “Đúng là có chút trầm mặc, trong lòng nghĩ cái gì cũng không nói, sáng hôm nay vừa mới vào làm, tôi còn thấy cô ấy viết đơn từ chức.”
“Đơn từ chức?” Tần Hoài Sơ nhíu mày nhìn về phía Tiết Văn.
Tiết Văn nói: “Đúng vậy, cô ấy không nói với ngài sao? Tôi còn tưởng do ngài không đồng ý nên cô ấy mới ở lại, xem ra là tự mình thay đổi chủ ý.”
Tần Hoài Sơ nhớ tới lúc ở văn phòng, Thẩm Băng Đàn trong tay cầm một phong thư, hình như có điều muốn nói lại thôi.
Quá ra là muốn từ chức.
Tiết Văn thở dài nói: “Cô ấy hình như không có người thân ở Trường Hoàn, học đại học ở An Cầm, cách đây rất xa, không biết tại sao lại tới đây thực tập, còn giống như rất thiếu tiền nữa.”
Tề Đặc hỏi: “Sao chị biết cô ấy thiếu tiền?”
Tiết Văn: “Cô ấy vừa mới hỏi tôi nếu như thẻ ăn không dùng hết có thể đổi thành tiền mặt hay không, lúc điền thông tin nhân viên, cô ấy ghi địa chỉ là chung cư sinh viên Tây Ngõ Ngõ.”
Tần Hoài Sơ nghe không hiểu: “Chung cư đó thế nào?”
Tề Đặc giải thích: “Nghe nói chung cư đó rất rẻ, một ngày mới hơn hai mươi khối tiền, cho thuê giường ngủ, nhiều người ở chung một gian phòng, hoàn cảnh ở đó thật sự không tốt.”
Tiết Văn lắc đầu: “Nói đến cũng thật lạ, cô ấy năng lực xuất chúng, đại học đã làm kiêm chức vừa giỏi lại vừa có thu nhập, không biết vì sao còn thiếu tiền. Bây giờ còn chưa tốt nghiệp, cũng không có người nhà giúp đỡ, thật đáng thương.”
Tần Hoài Sơ cúi thấp đầu, đối mặt là khay đồ tẻ nhạt vô vị, nắm chặt đũa trên tay.
Liếc nhìn qua chỗ Thẩm Băng Đàn vừa ngồi.
Cô lúc nãy vội đi, làm rơi thẻ ăn, nằm lẻ loi trơ trọi ở bên tay trái Tần Hoài Sơ.
Hắn mặt không biểu tình đem thẻ ăn thu lại, bình thản mở miệng: “Tôi có điện thoại, mọi người ăn trước đi.”
- ------
Trong công ty không cho phép nhân viên ăn cơm ở văn phòng, bây giờ là giờ cơm, toàn bộ tầng 47 đều rơi vào yên lặng.
Phòng thư ký lớn như vậy, chỉ có Thẩm Băng Đàn ngồi trước máy tính.
Cô rất gầy, bóng lưng đơn bạc, thân hình ẩn nấp đằng sau dãy máy tính, nhìn không có cảm giác tồn tại.
Tần Hoài Sơ cách cửa thủy tinh lẳng lặng quan sát khuôn mặt tinh xảo đó.
Lúc cô làm việc rất chuyên chú, có lúc đôi mi thanh tú nhíu chặt, nghiêm túc nhìn từ điển như đang tìm gì đó, cẩn thận đánh dấu lại, dùng bút tỉ mỉ phê bình chú thích.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hắt vào đỉnh đầu cô, hòa thành màu nâu nơi tóc dài mềm mại dịu dàng.
Dừng chân một lát, Tần Hoài Sơ sải đôi chân dài về văn phòng.
Cởϊ áσ khoác âu phục ném lên ghế salon, hắn mở ra cúc áo sơ mi trên cùng đi đến bàn làm việc.
Cầm ống nói lên, bấm số máy bàn của Thẩm Băng Đàn.
Sau một hồi chuông, ở bên kia truyền đến giọng nói mềm mại dễ nghe: “Xin chào, văn phòng thư ký Quân Nghị xin nghe.”
Tần Hoài Sơ tay cầm ống nói có chút dùng lực, im lặng hai giây, hầu kết lăn lộn hai vòng, trầm giọng nói: “Là tôi.”
- -------------
Hoàn chương 3: 13h49 2952K Lời editor: Lịch đăng truyện 1 tuần/2 chương (Tôi sẽ là một 🐝 chăm chỉ)