Chương 3.1: Hy vọng sống (1)

Hưng Dương Thành là có thể xem là thành trì phồn hoa nhất khu vực Tây Bắc, nơi này có thương đội nối liền không dứt, người Hồ người Hán hợp cùng một thành, phồn vinh hưng thịnh.

Phó Phái Bạch màn trời chiếu đất hơn nửa tháng, ngày đêm không ngủ đuổi theo giấu vó ngựa đội xe của bạch y nữ tử đi tới Hưng Dương Thành, đây là lần đầu tiên nàng rời nhà đi đến một nơi xa như thế, dĩ vãng đi được xa nhất cũng chỉ là huyện thành cách xa có hơn trăm dặm.

Mà lúc này cảnh tượng phồn hoa bên trong Hưng Dương Thành khiến nàng hơi nhìn không kịp, đứng ở giữa đường lớn không biết nên đi đâu.

Một tên nhà giàu đυ.ng nàng một cái, trách mắng: "Tiểu ăn mày tránh một bên, đứng giữa đường làm cản đường người khác", nói xong, ném một đồng tiền qua, đồng tiền đánh vào cánh tay Phó Phái Bạch sau đó rơi xuống đất.

Đúng vậy, lúc này nàng và tên ăn mày có gì khác, vải thô áo gai ỷeen người sớm tại ngày đêm bôn ba đã bẩn không chịu nổi, giày vải cũng đã mài hỏng đế giày, lộ ra ngón chân đen sì, rõ ràng hơn chính là gương mặt kia, lúc trước tràn ngập hoạt khí ý cười hiện tại đã âm u đầy tử khí, tóc rối bời quấn làm một đống, vết máu trên mặt mặc dù đã rửa đi, nhưng giống như con quạ đen không thấy rõ ngũ quan.

Phó Phái Bạch nhìn chằm chằm đồng tiền nằm dưới đất, sau một hồi lâu mới khom người xuống, nhặt nó lên, sống lưng phía sau xuyên thấu qua quần áo mỏng manh có thể thấy rõ ràng.

Sau khi nàng nhặt đồng tiền lên, phủi phủi bụi, bỏ vào trong tay áo, sau đó nện bước chân nặng nề chẳng có mục đích đi thẳng về phía trước.

Đi tới khi sắc trời dần dần đen, ngược lại Hưng Dương Thành càng trở nên náo nhiệt, trên đường giăng đèn kết hoa, nàng nhìn phía xa quầy hàng kẹo hồ lô rao lớn, dưới chân bất tri bất giác liền đi tới.

Người bán hàng rong nhìn chằm chằm tiểu ăn mày trước mắt không nhúc nhích theo dõi xiên kẹo hồ lô của hắn, giống như sợ đối phương cướp lấy, nhanh chóng cầm nó chắp ra sau lưng, cảnh giác nói: "Làm cái gì, tiểu ăn mày?"

Phó Phái Bạch nhìn chằm chằm kia kẹo hồ lô hồng nhuận phơn phớt sáng bóng, trợn mắt lên, mở miệng là âm thanh trầm trầm, "Ta mua một xiên."

Người bán hàng còn cho là mình nghe lầm, tên ăn mày mua kẹo hồ lô, chưa từng nghe thấy, nói ra: "Kẹo hồ lô mười văn tiền một xiên, ngươi có tiền sao?"

Ánh sáng trong mắt Phó Phái Bạch dần ảm đạm, nàng lắc đầu đi tới một bên, nhiều ngày đi đường, thân thể của nàng sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, ngồi bên đường dựa vách tường muốn nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt lại, lại nghe được tiếng nói hung tợn vang lên bên tai.

"Ha ha, tên tiểu ăn mày sao lại ngồi đây ăn xin, nơi này không cho phép ăn xin, đi nơi khác đi, đi nhanh lên, đi nhanh lên."

Phó Phái Bạch trợn mắt nhìn nam nhân trước mắt rộng yêu viên, ngồi không nhúc nhích như cũ, nam nhân kia đối mặt với hài tử cũng không thể động thủ đuổi người, đành phải sờ soạng trong ngực lấy ra mấy đồng tiền ném tới, trong đó có một viên không khéo nện vào hốc mắt Phó Phái Bạch, cũng may nàng kịp thời nhắm mắt, mặc dù không làm bị thương con mắt, nhưng giờ phút này trên mí mắt lại nóng bỏng.

"Xúi quẩy, cầm tiền đi nhanh lên, đừng ô uế cánh cửa nhà ta."

Lần này Phó Phái Bạch cử động, nàng nằm rạp trên mặt đất nhặt lên từng cái từng cái đồng tiền, ôm vào trong lòng, kéo lấy bước chân chậm chạp đi về hướng một hẻm nhỏ bên cạnh.

Hẻm nhỏ chật hẹp âm trầm, đen như mực, không nhìn thấy một bóng người, Phó Phái Bạch dựa vào tường ngồi xuống, nghĩ đến lần này hẳn là sẽ không bị người khác đuổi đi, thế là liền thả lỏng nhắm mắt, kết quả bên cạnh thân nhanh chóng vang lên một tiếng "Này" không quá khách khí .

Nàng nheo mắt, mở mắt ra nhìn lại,thì ra là ngõ nhỏ quá tối, nàng không nhìn thấy ở đây đã nằm một tên ăn mày.

Nàng không muốn phân tranh vô vị, đứng lên đang chuẩn bị rời đi, lại bị người đó gọi lại.

"Này, dừng lại."

Phó Phái Bạch đứng vững quay đầu, mặt không thay đổi nhìn đối phương.

Tên ăn mày kia tung chiếc chiếu rách trên người, đứng lên, vóc người của hắn cao hơn Phó Phái Bạch một cái đầu, sau khi vòng quanh đối phương quan sát tỉ mỉ vài vòng, sờ lên cằm nghi hoặc nói: "Ngươi ở đâu ra? Lúc trước chưa từng thấy ngươi."

Phó Phái Bạch không muốn nói chuyện, giơ lên chân muốn đi, tên ăn mày kia lại cản tới, Phó Phái Bạch mượn một chút ánh sáng nhìn mặt tên ăn mày này, là một gương mặt thanh niên, mày rậm mắt to, tướng mạo xem như anh tuấn, nhưng phía bên phải trên mặt lại có một khối to màu đen ký sinh hủy cả khuôn mặt.

"Ngươi mới đến, sợ là không có chỗ ngủ, địa bàn Hưng Dương Thành sớm đã bị những lão khất kia chia hết rồi, ngươi nói với ta một chút, ta sẽ cho ngươi ngủ ở chỗ của ta."

Phó Phái Bạch nhìn đôi mắt sáng ngời của tên ăn mày, cuối cùng vẫn buông xuống đề phòng, một lần nữa dựa vào tường ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Mau nói, ngươi ở đâu ra?"

"Thôn Hoài Liễu", Phó Phái Bạch ngập ngừng một chút, phun ra ba chữ như thế.

Tên ăn mày kia cũng thuận vách tường ngồi xuống, theo thói quen sờ lên cằm, "Chưa từng nghe qua, là phía Tây sao?"

"Ừm."

Tên ăn mày nghĩ nghĩ, không cần hỏi tiếp hắn liền biết đại khái Phó Phái Bạch gặp tai hoạ gì, thế là liền vỗ vỗ bả vai đối phương nói: "Yên tâm đi, Hưng Dương Thành này Ma giáo tuyệt đối không dám xông vào, gần đây nơi này tụ tập rất nhiều nhân sĩ danh môn chính phái, cũng là vì thảo phạt Ma giáo mà tới, cho nên ngươi cứ yên tâm ở lại trong thành đi."

Phó Phái Bạch đảo mắt, quay đầu hỏi: "Ngươi nói gần đây có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, bọn hắn ở đâu?"

"Thành Đông đó, đó là khu nhà giàu, có rất nhiều quán trọ lớn phồn hoa, bọn hắn hẳn là đều ở chỗ đó."

Mắt Phó Phái Bạch sáng lên, nàng bỗng nhiên bắt lấy cánh tay tên ăn mày, khí lực lớn đến có chút doạ người, "Ngươi, ngươi dẫn ta đi."

Cánh tay tên ăn mày bị đau, rút mấy lần quả thực là không rút ra được, hắn sửng sốt không ngờ người trước mắt nhỏ nhắn lại có loại khí lực như thế, đau đến hắn kêu lên, "Ôi, đau, đau, ngươi buông tay, ngươi buông tay trước đã."

Phó Phái Bạch buông tay ra, ánh mắt sáng rực, "Dẫn ta đi."

Tên ăn mày vuốt vuốt cánh tay không có nhiều da thịt, nói lầm bầm: "Không đến nơi đó được, đó là khu nhà giàu, rất nhiều nhà giàu sang, quan phủ bố cáo rõ ràng ăn mày không được vào thành Đông, bị phát hiện sẽ bị đánh bằng roi."

Phó Phái Bạch không muốn ép buộc, thế là lại nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết đi như thế nào, ta sẽ tự đi."

Tên ăn mày khó xử, "Dáng vẻ này căn bản là không vào được, vừa tới gần liền bị người khác đuổi đi."

"Có những phương pháp khác có thể vào không?"

Thấy Phó Phái Bạch chấp nhất đi thành đông như thế, chuyện này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của tên ăn mày, "Có thì cũng có, nhưng có việc gì mà ngươi phải đi vào bên trong vậy? Trong đó không thể ăn xin, thủ vệ lại nhiều, không nhặt được đồ vật, mạo hiểm như vậy đi vào làm gì chứ?"

Phó Phái Bạch không muốn nói, thế là lựa chọn im miệng không nói.

Tên ăn mày "chậc" một tiếng, cũng không biết là bị ánh mắt nóng rực vừa rồi của Phó Phái Bạch đả động hay là thế nào, lòng mềm nhũn liền nói: "Được rồi, xem như quen biết một phen, mang ngươi đi một đoạn đường cũng không phải không được, nhưng ngươi trở ra liền tự cầu phúc, nếu như bị quan phủ phát hiện bắt đi nhất định không được phép khai ra ta, liền nói ngươi mèo mù gặp cá rán nhặt được một đường đi vào, nghe không?"

Phó Phái Bạch nặng nề gật đầu.

Thế là trong bóng đêm mông lung, bên ngoài một ngôi miếu ở thành đông xuất hiện hai bóng người lén lén lút lút, chính là Phó Phái Bạch và tên ăn mày kia, lúc này nha vệ của ngôi miếu thờ đang dựa vào tường buồn ngủ.

"Đây là đường lớn đi vào khu thành Đông, nghe nói đường đi vào, kim ngọc sáng chói, gạch đều là vật liệu thượng hạng trải lên", ngữ khí của tên ăn mày tràn đầy ganh ghét ao ước, nói xong, hắn dẫn Phó Phái Bạch vây quanh một bên khác, bên này hàng rào đúc tường thấp, so với hai người không cao hơn bao nhiêu, người nhảy lên một cái khác miễn cưỡng có thể trèo đi vào.

"Ầy, chính là chỗ này, sau khi ngươi trèo vào cũng đừng ở trên đường cái lắc lư, tự mình trốn tránh quan binh tuần tra, xong việc liền mau chạy ra đây, quan phủ bắt được đánh bằng roi cũng không phải đùa giỡn, cái mông đều đánh đến da tróc thịt bong, mấy ngày không đi được", nói đến đây, tên ăn mày rụt cổ một cái, dường như đối với chuyện đánh bằng roi thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.

"Cảm tạ", Phó Phái Bạch trịnh trọng nói một tiếng cám ơn, nói xong nàng cũng không gọi tên ăn mày phụ một tay, hai tay để lên tường, chân đạp tường liền trèo qua, trong giây lát, liền không thấy bóng dáng.

Tên ăn mày bị âm thanh cảm tạ đột nhiên xuất hiện khiến hơi choáng váng, hắn mất tự nhiên sờ mũi một cái xem Phó Phái Bạch sớm đã trèo đi, hắn vốn muốn rời đi, sau đó nghĩ tới điều gì, hạ giọng vội vã hỏi: "Này, còn chưa hỏi ngươi tên gì nữa?"

Bên kia hàng rào bên kia rất nhanh truyền ra tiếng người yếu ớt, "Phó Phái Bạch."

Ta tên là Đinh Nhất, ngươi nhớ cho kỹ."

Bên kia tường không đáp lại, đại khái là đã đi xa, Đinh Nhất cười cười, huýt sáo cũng biến mất trong bóng đêm.

...

Thành đông thành Hưng Dương, sau khi Phó Phái Bạch đi vào mượn bóng đêm men theo tường mà đi, sợ bị người khác phát hiện, vừa khéo lúc này sắp giờ Tý, trên đường đã không có người, chỉ có âm thanh bước chân ngẫu nhiên nơi xa của binh lính tuần tra truyền đến.

Nàng cả gan, sau khi hít sâu một hơi sau đột nhiên phóng tới một đường phố khác, sau khi chạy đó liền núp trong bóng tối, dò xét một phen, xác định bốn phía không người, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện mình đang ở bên ngoài một khách điếm, giờ này khách điếm sớm đã tắt đèn.

Nàng nhớ rõ ngựa của đám người này, toàn thân màu đen, màu lông đen bóng, đều là ngựa thượng phẩm. Nàng lưu loát trèo vào chuồng ngựa của khách điếm, từng con ngựa lần lượt nhìn sang, đáng tiếc đều không phải, thế là nàng lại trèo đi ra, đi tìm một cái khách điếm khác, cũng may khu vực thành đông cũng không tính là lớn, mấy khách điếm này cũng phần lớn gần sát cùng một chỗ, khi Phó Phái Bạch tìm thấy khách điếm thứ năm cũng là lúc phát hiện ra những con hắc mã cao lớn kia.

Lông ngựa mềm mại đen đến sáng loáng, nàng không kìm được đưa tay sờ lên, ai ngờ ngựa này đúng là nhận chủ, bị người xa lạ như thế vừa sờ, tính tình lập tức hung hăng, cái mũi phát ra âm thanh vô cùng tức giận, nôn nóng bất an dậm chân trong chuồng ngựa, kinh động dây cương buộc trên lan can.

Phó Phái Bạch hoảng hốt lo sợ đứng ở một bên, không biết nên gì để trấn an con ngựa này, mà những con khác lúc đầu cũng im lặng đứng đấy tựa hồ cũng bị mang động, cùng nhau náo vọt lên, lần này được rồi, chuồng ngựa yên tĩnh lúc đầu trong nháy mắt trận trận móng ngựa, khách điếm đen kịt trong nháy mắt sáng đèn lên, có người vừa nói chuyện đã đi về hướng chuồng ngựa.

"Những con ngựa này xảy ra chuyện gì?"

Phó Phái Bạch muốn tránh cũng không được, cứ như vậy sáng loáng xuất hiện ở trước mặt gã gia đinh đang đốt đèn đi đến.

Gã gia định trợn mắt tròn xoe, nhìn cách ăn mặc của người trước mắt liền lập tức hô to, "Có ai không, có trộm, có trộm!"