Chương 2.2: Thân nhân vong (2)

Trong nháy mắt nàng trợn to mắt, lật người, liều mạng nhảy lên, yết hầu phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ không rõ.

Nàng muốn sống, nàng phải sống sót, sống sót để báo thù cho người nhà, báo thù!

Nàng muốn gϊếŧ sạch tất cả tà ma ngoại đạo trên đời này!

Trong lòng nàng giờ phút này chỉ có một ý nghĩ như thế, nàng phải sống sót báo xong thù sau đó xuống dưới tìm cha mẹ và Gia Hứa đoàn tụ, nếu không nàng chết không nhắm mắt!

Có lẽ là trời xanh có mắt, âm thanh yếu ớt của nàng rốt cục bị người khác phát hiện, giọng nữ lạnh lùng kia vang lên lần nữa, "Bên kia có động tĩnh, đi xem một chút."

Rất nhanh có người bước từng bước nặng nề đi tới, thi thể đè lên tấm ván gỗ được đem ra ngoài, trong chớp mắt tấm ván gỗ bị mở ra, một lần nữa ánh sáng lại bao trùm căn hầm, ánh mặt trời chói mắt khiến Phó Phái Bạch không thể mở mắt, nàng nhíu mày, từ từ nhắm hai mắt, nghe thấy trên đầu có người nói, "Bẩm báo Phong chủ, nơi này có người còn sống."

Nàng thật vất vả thích ứng với tia sáng, mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lại, trong tầm mắt mơ hồ có bóng dáng của một nữ tử, người kia đứng ngược ánh sáng, quang ảnh trùng điệp, nàng không thấy rõ mặt của đối phương, mãi đến khi trước mắt nàng hoàn toàn rõ ràng, nàng mới thấy rõ dung nhan của đối phương.

Nữ tử trẻ tuổi kia mặc một bộ váy trắng giản dị, mày thanh mảnh, khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt màu nâu nhạt kia giống như một đôi lưu ly bảo thạch, trong suốt như pha lê.

Phó Phái Bạch nhất thời ngẩn ra, trong mười sáu năm nàng trưởng thành, còn chưa bao giờ gặp qua người nào lớn lên xinh đẹp như vậy, đem so sánh với trích tiên, cũng không đủ hình dung.

Thiếu nữ bạch y liếc nhìn khuôn mặt đầy máu của nàng một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào đôi con ngươi đen láy sáng ngời kia.

Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, nữ nhân trầm mặc một lát, thả xuống một cây chủy thủ, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

Chủy thủ rơi phát ra tiếng vang, lôi Phó Phái Bạch đang thất thần trở lại, nàng ngồi dưới đất, hai tay bị trói ở sau lưng nhặt chủy thủ lên rồi linh hoạt cắt dây thừng, sau đó kéo miếng vải bên ngoài miệng, đến khi ngẩng đầu nhìn, tình cờ nữ tử vươn tay ra.

Đôi tay đó vô cùng xinh đẹp, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.

Nàng vô thức nuốt nước bọt, lén lút cọ cọ vào ống quần mấy lần rồi mới đặt tay lên, sau đó được đối phương kéo ra khỏi hầm.

Một lần nữa trở về bên trên mặt đất, nàng bị ánh nắng sáng loáng đâm chói mắt, sắc mặt căng thẳng, một hồi lâu mới mở mắt ra.

Ánh mắt đi đến đâu, máu, khắp nơi trên đất đều là máu, trên mặt đất, trên mái hiên, vạc nước ở bên cạnh, khắp nơi đều là máu tươi phun lên, trong tầm mắt tràn ngập một mảnh máu tươi.

Mà bên trong vũng máu, những xác chết đủ hình thù nằm la liệt khắp nơi.

Đầu óc nàng quay cuồng, nàng loạng choạng tránh sang một bên, mở cái xác ra nhìn, không phải, lại kéo cái khác, không, lại cái nữa, không phải, không phải,... đều không phải là...

Cuối cùng nàng ngừng tay lật xem thi thể, cả người cứng đờ, bởi vì nàng nhìn thấy cách đó không xa có thi thể của một đôi đôi vợ chồng trung niên cùng bé trai, đó chính là cha mẹ và đệ đệ của nàng.

Phó lão hán tựa ở trên tường đất, một tay nắm tay Phó phu nhân, một tay nắm tay Phó Gia Hứa, ba người dựa chung một chỗ, lưng dựa vách tường, khuôn mặt bình yên như đang ngủ.

Răng trên răng dưới của Phó Phái Bạch va vào nhau lập cập, sau đó nàng lồm cồm bò dậy chạy đến chỗ người thân.

Thi thể của bọn hắn đã lạnh ngắt, đều là bị một kiếm đứt cổ, huyết dịch thấm ướt một mảng lớn y phục trước người.

Phó Phái Bạch nhìn họ, miệng há ra rồi đóng lại, đóng rồi lại mở, run rẩy đưa tay tới, vừa muốn đυ.ng tới thi thể Phó lão hán lại bỗng nhiên rút về, mặt mày nhíu lại cùng một chỗ rồi lại buông ra, giống như đang khóc, lại như đang cười, biểu lộ cổ quái cực kỳ.

Bạch y nữ tử kia cùng một đám thuộc hạ giữ im lặng đứng xa mấy bước nhìn tình cảnh này.

Phó Phái Bạch không khóc, phải nói là không khóc lên tiếng, nước mắt trên mặt nàng tuôn rơi, cùng hoà vào vết máu trên mặt, nhưng ngay cả một chút âm thanh nàng cũng chưa từng phát ra từ trong cổ họng, nàng chịu đựng nghẹn ngào trong cổ họng, xoang mũi chua xót, nhịn không được liền cắn đầu lưỡi của mình, đem tất cả những thống khổ, tuyệt vọng và hận thù vốn nên tùy ý phát tiết nuốt xuống.

Nàng đưa lưng về phía đám người, cúi thấp đầu, còng lưng xuống, bóng lưng nhìn qua tiêu điều gầy guộc.

Giọng nói vốn luôn luôn trong trẻo phấn chấn bừng bừng bây giờ trở nên khàn đυ.c, "Vì sao?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ người này đang nói bậy cái gì.

Sau đó lại là một tiếng "vì sao?", âm thanh so với câu trước lớn hơn rất nhiều.

Một nam tử trẻ tuổi cầm kiếm tiến lên, hỏi: "Vì sao cái gì? Ngươi đang nói gì vậy?"

Một khắc sau, Phó Phái Bạch tựa như sắp bị điên rồi, quay người nắm chặt vạt áo bào sạch sẽ của nam tử, mắt đầy tơ máu gào thét, "Vì sao?!"

Nam nhân bị hành động đột ngột làm cho giật nảy mình, tính theo phản xạ rút kiếm ra khỏi vỏ, sau khi lưỡi kiếm sắc bén và cái cổ của Phó Phái Bạch vẻn vẹn cách xa nhau một tấc, nhưng nàng không hề có chút sợ hãi nào, nắm lấy mảnh áo kia trong tay thật giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng sau cùng.

Nam tử có hơi mất kiên nhẫn, giọng nói lúc thu kiếm không kiên nhẫn, "Tiểu tử ngươi, có lời cứ nói, hung hăng hỏi vì sao vì sao, ta làm sao biết ngươi đang nói cái gì?"

Máu me đầy mặt, âm thanh khàn khàn khiến Phó Phái Bạch bị nhận là nam tử, nhưng nàng vốn không để ý chuyện này, ánh mắt chớp động, từng tia oán hận hiện lên trên mặt.

"Vì sao, vì sao bây giờ các ngươi mới đến, ta biết, ta biết các ngươi là người trong võ lâm, người trong danh môn thế gia, tới đây thảo phạt Lạc Ảnh Giáo, thế nhưng, vì sao, vì sao bây giờ mới đến, vì sao?!"

Nam tử sửng sốt một chút, nhíu mày lạnh giọng: "Chuyện thảo phạt, việc này lớn, tất nhiên phải nghĩ sâu tính kỹ, trù tính đủ kiểu, há lại là chuyện một sớm một chiều."

Phó Phái Bạch buông lỏng tay ra, ngồi bất động ở đó, bóng dáng cô đơn.

Bạch y nữ tử ở xa nghiêng nhìn thấy hết thảy, sau đó gọi một nữ tử áo đen đến kề bên tai nói nhỏ vài câu, sau đó nữ tử áo đen kia liền đi tới, lấy ra một túi tiền trọng lượng không nhẹ từ trong ngực đưa về phía Phó Phái Bạch, "Việc đã đến nước này, tiểu huynh đệ nén bi thương, số ngân lượng ngươi nhận lấy, sau này cũng yên phận sống tốt."

Phó Phái Bạch một tay đánh rơi túi tiền, cái túi rớt xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy.

"Ta không cần."

Nữ tử áo đen hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn nhặt túi tiền lên đưa tới, "Nhận lấy đi."

Phó Phái Bạch ngẩng đầu, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm nữ tử áo đen, "Ta không muốn cái này."

Nữ tử áo đen giật mình, nhất thời không rõ như thế nào cho phải, quay đầu nhìn về phía bạch y nữ tử.

Sắc mặt bạch y nữ tử bình tĩnh, xa xa đặt câu hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

Đội mắt Phó Phái Bạch đột nhiên sáng lên, ngữ khí kiên định, "Ta muốn học võ!"

"Ta muốn học võ! Ta muốn đi cùng các ngươi, các ngươi dạy ta học võ!"

Nam tử lúc trước đáp lời Phó Phái Bạch phốc một cái cười ra tiếng: "Tiểu huynh đệ, ngươi biết chúng ta là người nào không? Đã nghe qua Thiên Cực Tông chưa? Đệ nhất thiên hạ kiếm tông, người hàng năm lên núi cầu học chạy theo như vịt nhiều vô số kể, trong đó không thiếu vương công quý tộc, chỗ thân hào, nhưng số người có thể vào tông môn chúng ta hàng năm người ít càng thêm ít, ngươi nói muốn học võ, cũng phải cân nhắc một chút mình có tư cách này hay không, không nói tới tuổi của ngươi đã cách độ tuổi tốt nhất để học võ rất xa, mà tiền bái sư học nghệ ngươi cũng không móc ra được một phần vạn, nghe ta một câu, nhận túi tiền này, chuyển sang nơi khác sống cuộc sống mới đi, mối thù của ngươi Thiên Cực Tông sẽ thay ngươi báo."

Phó Phái Bạch vốn không để ý tới nam tử, mà cố chấp hướng về phía bạch y nữ tử hô to, "Ta muốn học võ!"

Đôi mày nhàn nhạt của bạch y nữ tử nhíu lại, không phản ứng nàng, sau khi nói gì đó với thuộc hạ, liền hướng ngoài thôn thôn đi ra.

Phó Phái Bạch không cách nào đuổi lên trước, bởi vì nàng còn chưa liễm táng thi thể phụ mẫu đệ đệ.

Cuối cùng, người Thiên Cực Tông người mai táng thi thể thôn dân bị ngộ hại, mà ba người Phó gia, Phó Phái Bạch khăng khăng tự tay liễm táng, một thân một mình nàng chống đỡ thân thể gầy yếu tới tới lui lui đem thi thể phụ mẫu đệ đệ cõng đến dưới gốc cây liễu ở ngoài thôn, sau đó im lặng bắt đầu đào hố, móng tay cào, đầu ngón tay rướm máu cũng không không phản ứng chút nào, mắt nhìn chòng chọc vào mặt đất, động tác trong tay một cái đều không ngừng.

Người của Thiên Cực Tông đã thu thập xong đồ vật chuẩn bị rời đi, nữ tử áo đen đứng bên cạnh xe ngựa, nói ra: "Phong chủ, chúng ta nên xuất phát."

Nghe vậy, bạch y nữ tử thu hồi ánh mắt nhìn về phía dưới cây liễu, buông màn xe xuống, mặt không gợn sóng mở miệng.

"Xuất phát."