- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu
- Chương 88: Hắn không phải là người
Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu
Chương 88: Hắn không phải là người
Nụ cười rõ ràng thoạt nhìn thuần khiết vô hại như vậy, nhưng dưới con mắt dữ tợn của đầu rắn khổng lồ, nó lại giống như địa ngục đáng sợ.
Thiếu nữ nhân loại này...... rốt cuộc có địa vị gì? Vì sao lại có uy áp cường đại như vậy!
Ngay khoảnh khắc nàng xuất hiện, đầu rắn liền cảm giác được một loại khϊếp sợ đột nhiên phát ra từ sâu trong linh hồn, khiến nó trong nháy mắt cảm thấy sợ hãi muốn chạy trốn khắp nơi.
Nhưng giờ phút này, nó giống như bị giam cầm bên trong cơ thể này, mặc cho nó ra sức vùng vẫy như thế nào, trước sau vẫn không thể thoát ra được. Những tiếng gào rống giãy giụa vô cùng kinh sợ của đầu rắn, những đầu rắn đã mọc ra cũng đang rít lên những tiếng kêu sợ hãi "tê tê".
Trong khoảnh khắc từ khi thiếu nữ xuất hiện, một loạt biến cố xảy ra, khiến mọi người nhất thời đều sững sờ ở nơi đó.
Nàng thoạt nhìn chỉ khoảng mười mấy tuổi, trông có vẻ tinh tế nhu nhược, nhưng khí chất đặc biệt trên người nàng lại khiến người không thể nào bỏ qua. Đó là một loại cao quý cường đại sinh ra đã có sẵn, khiến người bất giác tin phục.
Thiếu nữ áo trắng dần dần tới gần nam nhân cả người mọc đầy đầu rắn giống như quái vật, đôi mắt to lớn như chiếc chuông đồng của đầu rắn trừng lớn hơn nữa, trong khi những đầu rắn nhỏ phía dưới lúc này cũng sợ tới mức không dám nhúc nhích, gục xuống, ngoại trừ hơi run rẩy, trông chúng có chút đáng yêu.
Khanh Vũ bất giác cảm thấy buồn cười, ở trong lòng nhẹ nhàng nói một câu, "Được rồi Chôn Chôn, đừng đùa nữa. Chúng đều sắp bị ngươi hù chết."
Điều này hơi đáng xấu hổ, với uy áp của một Thần Khí hoang cổ như ngươi, đáp tép riu này sao có thể thừa nhận được? Đây không phải là ỷ mạnh hϊếp yếu hay sao?
Táng Mai khinh thường bĩu môi, "Được rồi, ai dọa chúng nó, lá gan nhỏ như thế cũng dám ra đây phạm tội. Đây tốt xấu gì cũng là đại lục cấp thấp, nếu như tới đại lục cấp cao, thần thú cấp 10 trở lên ở khắp mọi nơi, nó sẽ bị nghiền nát không con chút cặn bã."
Khanh Vũ tất nhiên không có năng lực khiến đầu rắn này sợ hãi như vậy, mấu chốt chính là gia hoả trong cơ thể nàng.
Mặc dù là một khí linh, nhưng thần kỳ chính là, Táng Mai chính là khí linh của thần thú hiếm thấy, bản thể là một con trăn tê giác vàng khổng lồ. Trong các loại thú, nó tuyệt đối chính là cấp bậc đế vương, hôm nay đυ.ng phải đồng loại, riêng về cấp bậc cũng đã nghiền nát thiên thủ ám xà.
"Di, người này có chút kỳ lạ." Táng Mai đột nhiên có chút kinh ngạc mở miệng nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Khanh Vũ nghe thấy như vậy thì đi qua nhìn xem, người nọ lúc này đoán chừng đã khô liệt linh lực, vì thế hôn mê bất tỉnh. Nhìn đường nét trên khuôn mặt của hắn, da thịt dường như cũng không tệ lắm.
Nhưng, không đúng chỗ nào?
"Hắn không phải là người." Thiếu niên tóc vàng tự tin hộc ra mấy chữ.
Khanh Vũ có chút sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, "Cái gì?"
Hắn...... không phải là người?
"Chủ nhân, ngươi biết vì sao thứ này muốn chiếm cơ thể hắn hay không?" Táng Mai tắc tắc vài tiếng, dường như khám phá ra điều gì mới lạ.
"Trong cơ thể nam nhân này...... có một nửa huyết mạch Xà tộc. Hơn nữa, năng lực của huyết mạch này còn rất cao cấp, cho nên khiến cho thứ này mơ ước, chỉ sợ đã đoạt xá rất lâu, chẳng qua vẫn không thành công. Bởi vì lực lượng của huyết mạch kia quá mạnh, lúc này chẳng qua vì nam nhân đã thực sự suy yếu, vì thế nó mới có thể lợi dụng sơ hở."
"Huyết mạch Xà tộc?" Khanh Vũ có chút kinh ngạc, "Vậy chẳng phải hắn và Tiểu Dạ......"
Từ xưa tới nay, Lang tộc và Xà tộc...... hình như là kẻ thù truyền kiếp!
Vậy, nàng có nên cứu người này hay không?
"Chủ nhân, nếu như sau này huyết mạch của người này hoàn toàn thức tỉnh, năng lực sẽ không dưới tiểu tử Khanh Dạ Ly, nói không chừng tương lai ngươi còn có thể sử dụng." Táng Mai mở miệng kiến nghị.
"Ừm...... ta thật ra không nghĩ được nhiều như vậy. Ài ~ cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp!" Khanh Vũ bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu, sau đó ngồi xổm người xuống.
Hình ảnh đầu rắn có lẽ đã bị uy áp của Chôn Chôn dọa sợ tới mức mất đi toàn bộ năng lực phản kháng, vì thế nó từ bỏ vùng vẫy, chờ đợi khoảnh khắc cái chết ấp đến.
Nó thật ra rất thức thời.
Khanh Vũ cong môi, tiếp đó trong lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa màu vàng đỏ, sau đó năm ngón tay biến thành móng vuốt đột nhiên chộp lêи đỉиɦ đầu nam nhân.
Mấy người Ám Sát Điện bên cạnh đều tái mặt vì kinh ngạc, không đợi bọn họ kịp có phản ứng, bọn họ đã nhìn thấy thiếu nữ thu bàn tay lại, một bàn tay khác nhanh chóng lấy ra một bình sứ nhỏ trong suốt, đập một cái trên miệng chai, sau do bịt kín nó lại.
Một loạt động tác này chỉ xảy ra trong thời gian hai lần hô hấp ngắn ngủn.
Mọi người sau đó nhìn vào lòng bàn tay của thiếu nữ, chỉ thấy bên trong có một ngọn lửa màu vàng đỏ nho nhỏ, không ngừng thiêu đốt một sinh vật đen dài giống như con giun.
Và nam nhân đang nằm trên mặt đất, những đầu rắn khủng bố dày đặc trên người hắn lúc trước, trong khi bọn họ không chú ý đến, đã biến mất không thấy tăm hơi, ngoại trừ vết máu bao phủ khắp người, nhìn qua hắn đã khôi phục lại hình người.
Khanh Vũ nhướng mày nhìn mấy nam nhân đang trợn mắt há hốc mồm giống như mất hồn, khẽ cười một tiếng, "Người đã không sao, bây giờ hãy đưa hắn đi rửa sạch một chút, nhân tiện dùng cái này để hắn ngâm tắm một lúc."
Nói xong, nàng nem cái bình chứa con giun nhỏ trong tay tới trước mặt Phong Kỳ.
Phong Kỳ theo bản năng bắt lấy nó, nhìn sinh vật nhỏ đang quặn quại bên trong đang chuyển sang màu đỏ do bị đốt cháy, hỏi, "Đây là cái gì?"
Khanh Vũ buồn cười, "Bản thể của thiên thủ ám xà, xà cổ."
Phong Kỳ nghe thấy vậy thì sợ tới mức thiếu chút nữa đã ném cái bình ra xa, một đôi mắt trừng lớn nhìn nàng, "Dùng cái này...... ngâm... ngâm tắm?!"
"Ngươi không nghe lầm, ngâm tắm. Ta đã dùng đan hỏa luyện chế nó. Bây giờ nó chính là một vị dược, có thể hút hết các độc tố còn sót lại trong cơ thể nam nhân này ra ngoài, sau đó nó sẽ trở nên vô dụng, xử lý là được." Khanh Vũ mở miệng giải thích.
"Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, không biết cô nương là......"
Phong Kỳ còn chưa kịp hỏi xong, đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Mộ Trì thở hổn hển chạy vào, "Thế...... thế nào rồi......"
Sau khi hắn tiến vào mới phát hiện nam nhân giống như quái vật lúc trước đã khôi phục lại nguyên dạng, bầu không khí cũng vô cùng yên tĩnh, "Giải quyết xong rồi?"
Khanh Vũ nhìn hắn thở hổn hển, mắt phượng hơi nhướng lên, "Ta đã nói ngươi đi cùng ta rồi còn không nghe, có mệt hay không?"
"Sao ta biết ngươi nói là thật hay không?." Mộ Trì mang theo vẻ mặt ai oán nói.
Trước đó, khi rời khỏi Vĩnh An Vương phủ, Khanh Vũ hỏi hắn vị trí, nói rằng mình có thể đưa hắn trực tiếp xuyên qua không gian tới đó, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Mộ Trì lại mang bộ dáng"ngươi đừng nói đùa", tỏ vẻ không tin. Loại thân pháp xuyên qua không gian, ngoại trừ người ở đại lục cấp cao, thậm chí trong đại lục cấp trung đều rất hiếm thấy.
Nhưng không ngờ, nàng thật sự nháy mắt biến mất ở trước mặt hắn!
Mộ Trì cảm thấy từ sau khi quen biết nàng, hắn luôn chứng kiến những chuyện thần kỳ, y thuật xuất thần nhập hóa, thân thủ thần bí khó lường, thân pháp xuyên qua không gian cao cấp, không biết nàng còn có bao nhiêu bí mật.
Nàng quả thực chính là một quái thai!
Nghe thấy giọng điệu oán trách của hắn, Khanh Vũ mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, "Ta chưa từng nói không thật."
Mộ Trì nháy mắt muốn hộc máu, nàngquả thực là quá tự tin!
"Vị này chẳng lẽ chính là bằng hữu của Mộ tiểu thư? Vị luyện dược sư y thuật tinh vi?" Phong Kỳ vừa nhìn thấy Mộ Trì đi vào, hai người thoạt nhìn còn quen biết nhau, lập tức đoán được thân phận người tới.
"Không sai, là nàng." Một giọng nữ khác lạnh lùng vô cảm vang lên.
Lúc này Khanh Vũ mới chú ý tới nữ tử một thân quần áo màu đen, dáng người cao gầy. Trước đó nàng ấy vẫn luôn đều nghiêng người, lúc này xoay lại, nàng mới nhìn thấy khuôn mặt nàng ấy.
Gương mặt kia không xem là xuất chúng, có thể nói khá bình thường, nếu như ở trong đám người sẽ không quá thu hút, nhưng cố lại có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, giống như sóng nước mùa thu, trong sáng động lòng người, vì thế đã làm tăng lên vẻ đẹp xuất chúng cho dung nhan mờ nhạt của nàng ấy.
Khí chất lạnh lùng, thoạt nhìn cực kỳ cao ngạo, khiến người khó có thể tiếp cận.
Nhưng bởi vì một thân khí chất thế này mới khiến Khanh Vũ nhớ tới người này là ai.
Khác với vẻ lạnh lùng không dính khói lửa phàm tục của Yến Ngưng Lạc, nữ tử này dường như trời sinh ra đã như vậy, lạnh lùng kiêu ngạo không để bất luận kẻ nào vào trong mắt, giống như không có người nào đáng để nàng ấy chú ý tới. Vì vậy, tính cách khó ưu khiến nhân duyên của nàng ấy cực kỳ kém, gần như không có bằng hữu nào có thể nói chuyện được với nàng ấy.
Nhưng loại tính cách này cũng có cực đoan. Hoặc họ sẽ kinh thường tất cả mọi thứ, nhưng nếu như họ để ý tới một người, họ sẽ đào tim đào phổi cống hiến tất cả bản thân cho đối phương, cho dù bị giẫm đạp cũng không hối tiếc.
Bởi vì người có tính cách như vậy, tri kỷ khó cầu, người có thể được nàng ấy để ý, cũng cực kỳ hiếm có.
Nàng ấy từng nói mình không có bằng hữu, nhưng với Khanh Vũ, nàng ấy lại nhận nàng là bằng hữu duy nhất.
Khanh Vũ vẫn nhớ rõ nàng ấy, đoán chừng khoảng bốn năm trước, lúc đó nàng còn đang tìm cách làm thế nào để chữa khỏi chân cho Tiểu Bắc.
Địa hỏa quỳ dễ gặp nhưng không dễ kiếm, nàng gần như đã tìm khắp những nơi hung hiểm khủng bố nhất trên toàn bộ đại lục, và đó cũng là một lần nàng gặp một đám người đang bị một con linh thú cấp 7 hiếm thấy công kích.
Khi đó nàng mới mười tuổi, và người lớn tuổi nhất trong đám người kia cũng chỉ mới 18 tuổi. Nàng nhớ rõ, cuối cùng vì muốn thu hút sự chú ý của linh thú cấp 7, bọn họ đã ném một tiểu nữ hài ở nơi đó, sau đó tự mình chạy trốn.
Lúc đầu nàng không muốn xen vào việc người khác, nhưng khi nàng nhìn thấy tiểu nữ hài kia thân mình yếu nhược, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên sự tàn nhẫn vô cùng khát máu. Con linh thú kia khổng lồ hơn nàng ấy gấp trăm lần, nàng ấy vẫn chiến đấu với nó, mặc dù cả người nàng ấy thương tích máu chảy không ngừng.
Khi nhìn thấy nàng ấy cuối cùng kiệt sức và sắp bị linh thú nuốt chửng, Khanh Vũ cho rằng nàng ấy sẽ từ bỏ đấu tranh, nhưng nữ hài kia giống như dùng hết sức lực trong người, căng chặt thân thể, một con dao găm dấu trong ống tay áo rơi xuống, hung hăng chọc mù một con mắt của linh thú khổng lồ. Điều này đã hoàn toàn chọc giận linh thú khổng lồ, móng vuốt sắc bén vươn tới, sắp sửa xé nát nàng ấy.
Đúng vào lúc ấy, Khanh Vũ động tâm, cứu nàng ấy thoát khỏi nanh vuốt của linh thú khổng lồ, sau đó bắn kim châm kịch độc mang theo bên người vào trong cơ thể linh thú khổng lồ, nháy mắt thân thể cao lớn ngã ầm ầm xuống đất, độc phát thân vong.
Khanh Vũ giúp nữ hài kia băng bó miệng vết thương, trong lúc đó đôi mắt lạnh lùng sáng ngời của nữ hài vẫn luôn nhìn nàng.
Nàng ấy nói, "Những người đó là huynh đệ tỷ muội lớn lên cùng ta trong cùng một gia tộc, khi ta cố gắng hết sức bảo vệ bọn họ, bọn họ lại xem ta như con mồi, vứt bỏ ta."
"Ngoại trừ phụ thân, chưa từng có người nào đối xử tốt với ta như ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là bằng hữu duy nhất của Mộ Lai ta. Bằng hữu duy nhất!."
Bằng hữu...... duy nhất!.
Khanh Vũ sửng sốt trước những lời trịnh trọng của nữ hài này, sau đó nhếch môi cười cười, "Rất vinh hạnh, tên ta là Khanh Vũ."
~~~Hết chương 88~~~
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu
- Chương 88: Hắn không phải là người