Chương 7: Tinh thần trọng nghĩa của đại ca bùng nổ

Thiếu niên năm đó bất quá chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã lệnh người không rét mà run. Hiện giờ bảy năm đã trôi qua, trưởng thành và đạt tới giai đoạn đáng sợ cỡ nào!

Thanh Lan Đế trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cực kỳ bối rối, nếp nhăn trên ấn đường gần như có thể kẹp chết ruồi bọ.

Yến Túc không có phản ứng gì lớn, kinh ngạc ban đầu qua đi, thần sắc đã bắt đầu tự tin bày mưu lập kế, "Bệ hạ, Thương Hải Vương đúng thật là nhân vật rất khó giải quyết, nhưng Yến Túc ta cũng không phải hạng người hời hợt vô dụng. Chẳng lẽ bệ hạ đã quên, phía sau nữ nhi Yến Ngưng Lạc của thần, chính là Phiêu Miểu Tông mạnh nhất đại lục này."

Một khi những lời này được nói ra, lập tức khiến Thanh Lan Đế đang nôn nóng bất an bình tâm trở lại. Hắn không thể không tự giễu mình, cười cười, "Nhưng thật ra vẫn khiến trẫm rối loạn tâm thần, hoang mang lo sợ bởi Thương Hải Vương, quả nhiên trẫm đã già rồi."

"Bệ hạ vẫn rất tráng niên, nói đến già, thần còn lớn hơn bệ hạ hai tuổi!"

"Ha ha ha, Yến Túc, thời điểm chúng ta kết bái năm đó, đều là mấy tiểu tử không hiểu chuyện, nhoáng mắt một cái, nữ nhi đều đã lớn như thế, ngươi và ta cũng đã già rồi."

Thanh Lan Đế cảm khái một trận, từ trên long ỷ bước xuống, vỗ vỗ bả vai Yến Túc, "Hôm nay hãy ở trong cung dùng bữa, chúng ta cũng lâu rồi không ôn lại chuyện xưa, lần này ngươi đại thắng trở về, hãy nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại mọi thứ một khoảng thời gian. Quốc gia này có ngươi ở đây, mọi thứ đều dễ dàng hơn cho ta rất nhiều."

Lúc này, Thanh Lan Đế không tiếp tục dùng "trẫm", hai người vẫn là huynh đệ tốt khăng khít thân mật nhất.

Yến Túc ở Thanh Lan Quốc có thể nói là dưới một người trên vạn người. Công cao hơn chủ, những từ này dường như cũng không nằm trong sự lo lắng của đế vương, có lẽ chỉ có chính bọn họ mới biết được, nhiều năm cùng nhau đi qua mưa mưa gió gió như thế, tình nghĩa này bất luận qua bao nhiêu năm đều sẽ không thay đổi.

Yến Túc bị lưu lại trong cung, Yến Hi Thành lập tức trở về vương phủ trước.

"Thế tử đã trở lại!"

Yến Hi Thành trên chiến trường là người ít khi nói cười, là tướng quân nghiêm khắc thiết huyết. Nhưng khi bỏ đi chiến bào, hắn lại là một nam tử phong độ nhẹ nhàng, tuấn mỹ nho nhã.

Hắn quý là vì thế tử, trên người không hề có một cái gì đáng giá, hắn rất dễ dàng thân cận, hạ nhân trong phủ đều cực kỳ kính yêu hắn.

Yến Hi Thành ngăn mọi người quỳ lạy hành lễ, cười nói, "Vương phi có khỏe hay không? Ta sẽ tới gặp nàng."

Một tiểu nha đầu khuôn mặt khá táo bạo, mở miệng nói, "Nhiều ngày nay sắc mặt Vương phi đều rất tốt, hôm qua còn đi chùa miếu cầu phúc cho thế tử và Vương gia!"

"Phải không?" Yến Hi Thành nhướng mày, tươi cười bên môi tăng thêm vài phần, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu kia một cái, "Đa tạ ngươi."

Sau đó hắn liền lướt qua mọi người, đi thẳng tới nơi ở xa hoa nhất của nữ quyến.

Vĩnh An Vương phi bởi vì mấy năm nay thân thể ôm bệnh nhẹ, vì thế ở một nơi trong phủ có không khí và phong cảnh thích hợp để người nghỉ ngơi. Mặc dù yên tĩnh, nhưng hoa lệ quý khí không hề bị giảm đi chút nào.

Trên đường, nhất định sẽ đi qua sân nhỏ của tiểu viện khốn khổ nhất trong toàn bộ vương phủ.

Du Nhiên Cư, là nơi nữ nhân kia đã ở. Đó là một đoạn nhân duyên mà năm đó Vĩnh An vương gặp được ở bên ngoài trong một lần di chuyển. Tuy nhiên, vì nàng kia quá bạc mệnh, sau khi sinh bởi vì xuất huyết nhiều nên đã chết, nhưng nàng cũng đủ mạnh để sinh hạ một đôi long phượng.

Trước khi Yến Hi Thành bước sang tuổi mười hai, hắn đều đi ra ngoài rèn luyện. Sau khi hắn mười hai tuổi thì lập tức đi theo phụ thân chinh chiến nơi sa trường. Vì thế, hắn thật ra chưa bao giờ gặp qua hai người đệ đệ muội muội này.

Vừa nghĩ như thế, hắn cũng bắt đầu cảm thấy tò mò, bước chân vừa chuyển, hắn đã đi về phía Du Nhiên Cư. Hắn càng đến gần càng phát hiện ra, viện này thật sự nhỏ hẹp đơn sơ vô cùng, thậm chí không thể so sánh được với nơi ở của hạ nhân có địa vị cao một chút trong phủ.

Yến Hi Thành cau mày, đang nghĩ tới là nô tài nào lớn mật và hà khắc như thế, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó cửa theo tiếng mở ra.

Yến Hi Thành đột nhiên không kịp phòng bị, cứ như thế ngây ngẩn cả người.

Khanh Vũ sớm đã cảm giác được có người đang bồi hồi ở bên ngoài, nhưng nàng lại không nghĩ rằng đó là Yến Hi Thành, trong lòng không thể không cảm thấy buồn cười. Gia hỏa này cũng thật nhàn rỗi, không có việc gì làm liền tới thăm tiểu viện này của nàng.

Mặc dù lúc trước đã biết thân phận của hắn, nhưng giờ phút này nàng vẫn dùng một bộ dáng giả vờ, "Ngươi là?"

Yến Hi Thành thật sự kinh sợ.

Đây là...... muội muội của hắn?

Trước đó, hắn từng nghĩ tới, hai tỷ đệ này đã bị vắng vẻ nhiều năm như thế, có lẽ sẽ rất tự ti, nhút nhát, hoặc là mang tâm lý phản nghịch, không chịu sự quản giáo.

Nhưng thiếu nữ trước mắt này, mặt mày mỹ lệ, hoàn toàn tự nhiên hào phóng tự tin, khí chất không hề thua kém tiểu thư khuê các chút nào.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, dung mạo nữ hài không ngờ lại...... quyến rũ như thế?

Không sai, thật sự là rất quyến rũ, nó được phát ra từ trong xương cốt, một đôi mắt phượng quyến rũ hơi cong lên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đẹp không gì sánh được. Khóe môi hơi nhếch, mang theo ba phần ý cười. Nàng mặc một thân váy trắng tinh khiết, vốn nên giống như hoa sen thuần khiết trong nước, nhưng nàng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như đang quyến rũ người.

Khanh Vũ thấy hắn dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần, ý cười bên môi càng sâu. Nụ cười này, Yến Hi Thành chỉ cảm thấy trong lỗ mũi nóng lên, giống như có thứ gì đó không chịu khống chế của hắn đang muốn chảy ra. Hắn vội vàng thu liễm tâm thần lại, dời tầm mắt đi.

Muội muội này của hắn thật đúng là không thể khinh thường!

Nếu như bọn họ đang ở trên chiến trường, còn đánh đấm gì nữa, trực tiếp mang nàng đi theo liền có thể khiến địch nhân không đánh mà hàng, lực sát thương quá lớn.

Trong lòng Yến Hi Thành âm thầm suy nghĩ có chút ác liệt.

Hắn lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng cười cười, "Muội gọi là...... Khanh Vũ đúng không, ta là đại ca Yến Hi Thành của muội."

"Đại ca." Khanh Vũ gật gật đầu, lễ phép bắt đầu gọi người, tiếng nói thật sự mềm mại mê người không thể nói nên lời.

Yến Hi Thành lại bị chấn động một chút, khụ khụ vài tiếng che dấu một lát xấu hổ này, "Ta vừa trở về, hơn nữa vẫn là lần đầu tiên gặp mặt các ngươi. Nhiều năm như thế ta cũng hiếm khi hồi phủ. Đúng rồi, Khanh Bắc đâu?"

Vừa dứt lời, phòng trong lập tức truyền đến âm thanh của bánh xe lăn trên mặt đất. Một thiếu niên mảnh mai ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi đẩy xe lăn đi tới. Làn da trắng nõn, một đôi mắt phượng hẹp dài, mặt mày tinh xảo tuyệt luân, có bảy phần tương tự với thiếu nữ kia.

Thiếu niên cười cười với Yến Hi Thành, "Đại ca, phiền đại ca tới thăm đệ và tỷ tỷ."

"Chân của đệ......" Yến Hi Thành nhíu mày, "Vì sao lại như vậy?"

Mặc dù hắn không hiểu biết nhiều về sự tình trong phủ, nhưng hắn thật sự chưa bao giờ nghe người nào nói qua, hạ thân của một vị công tử khác trong phủ bị tê liệt không thể đi lại, cho dù là bị thương nơi nào đi nữa, vì sao danh y trong phủ lại không trị liệu cho hắn?

Là người nào dám coi thường tính mạng của hắn như thế!

Sắc mặt Yến Hi Thành trầm xuống, "Khanh Bắc, có người nào đã hại đệ hay sao?"

Thủ đoạn nữ nhân nơi hậu viện, hắn thân là đệ tử thế tộc vì sao lại không biết? Thiếu niên này chắc đã bị tê liệt trong một khoảng thời gian dài!

Càng nghĩ về điều đó, hắn càng thêm tức giận, "Đệ hãy nói cho ta biết, là ai đã hại đệ, không cần cố kỵ thân phận người nọ. Nếu như ta đã trở lại, ta sẽ không mặc kệ sự tình thế này, thật sự dám hãm hại công tử Vĩnh An Vương phủ như thế, chắc chắn phải khiến hắn trả giá đại giới!"

Thật sự là một bộ dáng lòng đầy căm phẫn, nhưng không biết có bao nhiêu phần là sự thật?