Chương 42: Ta nhát gan

Nguyên nhân trong đó là bí mật của cung đình, người ngoài không thể nào biết được.

Tóm lại lần này, người Lâm Uyên Quốc tới đây tuyệt đối không hề có ý tốt.

Mặc dù Thương Hải Vương nổi tiếng ác danh với bên ngoài, nhưng vẫn có rất nhiều thanh niên nhiệt huyết sùng bái hắn. Khanh Bắc cũng không ngoại lệ.

Ngoài trừ đại ca Yến Hi Thành, người hắn sùng bái nhất chính là Thương Hải Vương. Vì thế sau khi biết được hôm nay sứ đoàn vào kinh, hắn đã lén lút chuồn ra ngoài nhìn xem.

Mặc dù không nhìn thấy được người, nhưng hắn cũng rất thỏa mãn. Khi hắn đang định lén lút đi vào phòng mình, lập tức nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười truyền đến, "Mới sáng sớm đã đi ra ngoài, đi đâu?"

Khanh Bắc sững người, sau đó chậm rãi xoay người, "Tỷ tỷ, chào buổi sáng."

Khanh Vũ nhướng mày nhìn ánh mặt trời đã lên cao bên ngoài, "Mặt trời đã lên gần đến đỉnh mà đệ vẫn còn nói sớm? Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa tỷ. Đi ra ngoài làm gì?"

"Đệ chỉ muốn... muốn đi xem Thương Hải Vương." Khanh Bắc biết không thể giấu được nữa, dứt khoát nói thẳng.

Lúc này Khanh Vũ mới nhớ tới việc này, sau đó mỉm cười nói, "Nhìn thấy hắn sao?"

Thiếu niên uể oải lắc lắc đầu, "Không thấy. Hắn ngồi ở bên trong kiệu."

Khanh Vũ mỉm cười xoa đầu thiếu niên, "Đừng nản chí, chắc chắn sẽ nhìn thấy."

"Tỷ tỷ, nghe nói phụ vương gần đây rất quan tâm tới tỷ?"

Hắn đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, Khanh Vũ cũng ngây ngẩn cả người, sau đó nhướng mày nói, "Sao vậy, đệ ghen tị à?"

"Sao có thể." Khanh Bắc bật cười lắc đầu, "Đệ chỉ muốn nói, hiện giờ phụ vương coi trọng tỷ như thế, cung yến lần này nhất định sẽ mang tỷ đi cùng."

"Tỷ không thích đi tới nơi đó." Khanh Vũ bĩu môi, "Cung yến đơn giản chỉ để thiết lập quan hệ hai nước, củng cố địa vị mà thôi, chẳng phải còn đưa công chúa tới hòa thân sao? Lâm Uyên Quốc có Thương Hải Vương lợi hại như vậy, cần phải hòa thân để củng cố lãnh thổ? Hoàn toàn không cần, vì thế bọn họ chỉ tới đây là để gây sự, yến hội như vậy nhất định không hề thú vị."

Khanh Bắc trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ dáng thờ ơ của tỷ tỷ nhà mình, trong lòng quả thực tràn đầy ngưỡng mộ.

Tỷ tỷ này của hắn quả nhiên không bình thường, những từ này cũng không phải là nữ tử bình thường có thể nói ra. Hơn nữa, không ngờ nàng hoàn toàn không hề cảm thấy hứng thú đối với Thương Hải Vương khiến vô số nữ tử si mê ái mộ!

Thật sự không biết dạng nam nhân như thế nào mới có thể lọt vào mắt nàng.

Khanh Bắc đột nhiên cảm thấy lo lắng cho tỷ phu tương lai còn chưa biết đang nằm ở góc xó xỉnh nào.

Đồng thời cùng lúc đó, tọa lạc ở phía Bắc của Vân Trung Thiên, trong một tòa tháp màu đen thần bí quỷ dị cao chót vót, nam nhân đột nhiên hắt xì một cái không thể hiểu được.

Mắt tím xinh đẹp hiếm khi có chút biểu tình mơ hồ.

Giữa hè mùa, thời tiết rất đẹp, vạn dặm không mây, còn có một chút cảm giác nóng rực. Hắn bị cảm lạnh ư...

Đùa gì vậy? Hắn sống mấy trăm năm cũng chưa từng bị vài lần tổn thương, đừng nói tới bị bệnh.

Điều đó có nghĩa là có người đang nhắc về hắn.

Cánh môi nhỏ bé hơi nhếch lên, không biết đang nghĩ tới điều gì, tâm tình của nam nhân trở nên vô cùng rạng rỡ cùng với độ sâu của vòng cung trên miệng.

Vì sao...... lại đột nhiên nhớ tới tiểu hồ ly kia?

Ồ, chẳng những đôi mắt câu dẫn người giống như hồ ly, cả người đều rất quyến rũ.

Mặc dù lần trước chưa nhìn kỹ, nhưng phía dưới lớp quần áo to rộng là dáng người rất đẹp, hắn thật sự từng cảm thụ qua, mềm mại chết người.

Một Ma Vương mấy trăm năm luôn tuỳ ý làm bậy ở Vân Trung Thiên, không ngờ một ngày kia lại nhớ tới một tiểu nha đầu ở đại lục cấp thấp, thật sự nghe mà rợn cả người.

.......Người dịch: Emily Ton.....

Quả nhiên giống như lời Khanh Bắc nói, Yến Túc còn tự mình tới Du Nhiên Cư.

Thiếu nữ một thân váy trắng cúi đầu xuống luống dược điền đang kỳ khoe sắc trong sân, mặt mày tinh xảo như họa, ngón tay mảnh khảnh ngắt xuống một đóa hoa màu hồng, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi. Có lẽ mùi hương không dễ ngửi, khuôn mặt nhỏ ghét bỏ nhăn lại, cực kỳ đáng yêu.

Thiếu niên mặc đồ màu xanh thanh nhã ngồi ở trên xe lăn bên cạnh, vừa đọc sách, vừa thường xuyên ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Hai người có khuôn mặt tương tự nhau đều vô cùng tinh xảo bắt mắt, tạo nên một cảnh tượng ấm áp đẹp đẽ trong tiểu viện, giống như một bức họa.

Trái tim Yến Túc đột nhiên trở nên cực kỳ mềm mại, không đành lòng đi tới quấy rầy, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn bọn họ.

"Như thế nào, có thể đọc hiểu hay không?" Khanh Vũ nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của thiếu niên, đúng dậy từ trong dược điền bước tới, "Sách y rất buồn tẻ, tỷ học y là vì bất đắc dĩ. Đệ học y để làm gì?"

Khanh Bắc ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, nhẹ nhàng mỉm cười, "Đệ nghĩ, sau này đệ có thể hiểu được một chút y thuật phòng thân, ít nhất không cần phải lo lắng lại bị hạ độc ám toán lần nữa."

"Vậy sao?" Khanh Vũ gật đầu, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Đây là chuyện tốt. Mặc dù buồn tẻ, nhưng không thể phủ nhận vẫn có rất nhiều chỗ tốt. Hãy nhìn bao nhiêu luyện dược sư bị người tranh đoạt, còn có bao nhiêu mỹ nhân trân bảo và vinh hoa phú quý nhiều không kể xiết."

Khanh Bắc nhíu mày một chút, "Đệ không có hứng thú với những thứ đó......"

"Điều đó không thể được, một người dù sao cũng phải có mục đích để theo đuổi. Tỷ nghe nói Cửu công chúa Lâm Uyên Quốc tới đây, nàng cũng xấp xỉ tuổi với đệ, dung mạo thiên phú đều là số một số hai. Hay là tỷ đưa đệ đi xem......"

"Tỷ tỷ, đệ thật sự không có hứng thú. Người ta chính là công chúa tôn quý, sao sẽ quan tâm tới đệ, một người con vợ lẽ không quyền không thế lại không được sủng ái. Tỷ đừng lẫn lộn một cách mù quáng......" Khanh Bắc ngắt lời nàng nói.

Khanh Vũ khịt mũi một tiếng, "Đệ tự hạ thấp giá trị bản thân như vậy hay sao? Ai dám nói đệ đệ của ta không tốt?"

"Không có, ta chỉ là...... Phụ vương?" Trong lúc lơ đãng, Khanh Bắc kinh ngạc khi nhìn thấy nam nhân đứng cách đó không xa, khuôn mặt từ ái đang nhìn bọn họ.

Khanh Vũ nhướng mày, xoay người nhìn lại, lập tức nhìn thấy Yến Túc đang tươi cười đi tới. Nàng cũng cong môi nói, "Phụ thân tới, có việc gì sao?"

Đối với lão cha tiện nghi đã bỏ mặc bọn họ mười mấy năm qua, Khanh Vũ không có chút cảm giác gì, ngay cả khi ông đang cố gắng hết sức đền bù cho bọn họ. Vì thế nàng luôn dùng thái độ vừa ôn hoà vừa cách xa đối với Yến Túc.

Yến Túc không bận tâm về thái độ của nàng đối với mình, mặc dù nàng gọi phụ thân rất lạnh lùng.

Trong số rất nhiều nhi nữ như thế, cũng chỉ có nàng gọi ông là phụ thân. Điều đó càng trở nên vô cùng trân quý.

Thiếu nữ này gần như giống như bản sao của Khanh phi, Yến Túc càng nhìn càng thích.

"Cha vừa mới trở về từ hoàng cung, nhân tiện đến xem các con." Yến Túc nói giọng vô cùng dịu dàng, sau đó chuyển mắt nhìn thoáng qua thiếu niên ở trên xe lăn, "Tiểu Bắc có khỏe không? Lần trước cha mời thủ tịch luyện dược sư trong cung tới phủ giúp con chẩn bệnh. Ông ấy nói chân của con vẫn có hy vọng phục hồi như cũ. Cha tin rằng con nhất định có thể đứng lên một lần nữa."

Trái tim Yến Túc luôn có cảm giác áy náy đối với Khanh Bắc. Chân của hắn là do một tay Mạc Hàn Yên tạo thành, nhưng ông lại không thể trừng phạt Mạc Hàn Yên. Hơn hai mươi năm kết tóc phu thê, nếu làm như vậy sẽ khiến trái tim Mạc tướng quân rét lạnh.

Khanh Vũ hoàn toàn không biết có chuyện này, luyện dược sư trong cung tới đây mà nàng không biết?

Nàng nhìn thoáng qua thiếu niên và câu môi cười nhạt. Tiểu tử này thật không đơn giản! Không ngờ có thể lừa gạt được con mắt của luyện dược sư. Xem ra đúng là người có thiên phú y thuật.

Yến Túc tiếp tục nói, "Đêm nay hoàng cung mở tiệc chiêu đãi sứ đoàn Lâm Uyên Quốc, đến lúc đó không tránh được một trận tranh đấu gay gắt, hai người các con cũng tiến cung với cha đi. Đến lúc đó, cha sẽ nói đại ca tới đón các con."

Khanh Vũ ngẩng đầu, ngây thơ chớp chớp mắt, "Phụ thân có ý gì vậy? Biết rõ đối phương không có ý tốt còn muốn mang chúng con tiến cung sao? Thân thể đệ đệ không tốt, lá gan của con lại nhỏ, đến lúc đó không những sẽ khiến phụ thân mất mặt mà còn phải bị quở trách một trận. Vì vậy, chúng con vẫn không nên đi."

Yến Túc, "......"

Thứ nữ trong nhà những quan đại thần, bởi vì thân phận thấp kém nên không có tư cách vào cung, một đám đều dùng hết thủ đoạn toàn thân để lấy lòng phụ thân, chỉ nghĩ tới việc có thể lộ mặt trong cung, nhân tiện có thể tìm kiếm một ý trung nhân cho mình, quan trọng nhất chính là có thể nhìn thấy Thương Hải Vương - đại nhân vật khiến cho vô số nam nữ đều điên cuồng sùng bái.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra với nữ nhi này của nhà mình......

Nàng thật sự không muốn đi hay là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?

Nhát gan sao?

Ngày đó khi nàng tự thân gϊếŧ những hắc y nhân đánh lén đó, lá gan rất lớn!

Yến Túc sao có thể nghe không hiểu nàng đang nói lấy lệ với mình, tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái rồi nói, "Không cần nói nữa, chờ lát nữa Thành nhi sẽ qua đón các con. Hãy thay một bộ xiêm y có thể tham gia yến hội, ăn mặc đơn giản như thế, người không biết còn tưởng rằng Vĩnh An Vương phủ đã túng quẫn đến nông nỗi như thế, ngay cả chi phí ăn mặc cũng đều khắt khe."

Nói xong, ông không đợi Khanh Vũ trả lời, lập tức phất ống tay áo bỏ đi.

Khanh Vũ, "......"

Nàng đã nói gì sai hay sao?

Vì sao ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho nàng......

Bên cạnh nàng truyền đến một tiếng cười khẽ. Nàng đang buồn bực, kết quả tiểu tử này lại cười trộm nàng, quả thực không thể nhẫn nhịn được. Nàng hung hăng gõ một cái thật mạnh trên đầu thiếu niên, "Rất buồn cười sao?"

Khanh Bắc đột nhiên không kịp phòng bị nên ăn một cú như thế, dù vậy vẫn đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. Hắn cẩn thận xoa đầu, trên mặt lại còn nở nụ cười, "Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ diễn quá giả."

"Quá giả?"

"Đúng vậy, tỷ nói thân thể đệ không tốt nên không thể đi thì người ta còn tin. Tỷ nói mình nhát gan, nhưng ngay cả người cũng dám gϊếŧ mà lá gan còn nhỏ hay sao?"

Khanh Vũ co giật khóe miệng, thì ra là bởi vì điều này sao?

Nàng còn đang không hiểu vì sao lão cha tiện nghi lúc gần đi lại dùng ánh mắt khiển trách nhìn mình......

Thôi, nếu tránh không khỏi thì cứ đi thôi. Dù sao cũng xem như thay đổi chỗ ăn cơm là được. Dù sao nếu trời sập xuống thì vẫn còn có người cha tiện nghi và ca ca tiện nghi của nàng.

Lúc này nàng vẫn không hề biết, đã có nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần nàng.

.........

Diệu Nguyệt Thần Điện.

"Ngươi nói đại tư tế Âm Si biến mất?" Phía sau màn che truyền đến giọng nói êm tai đầy mê hoặc của nữ tử.

"Hồi bẩm điện chủ, từ ngày ấy ngài nhốt đại tư tế Âm Si ở trong phòng cấm, nàng chưa từng ra ngoài. Thị nữ đưa cơm mỗi ngày nói rằng nàng không hề ăn gì trong mấy ngày qua. Ta còn nghĩ có phải nàng đã chết rồi hay không. Nhưng không ngờ, hôm nay ta tới cấm thất nhìn vào bên trong, căn bản thấy không có người nào trong đó." Một nữ nhân mặc áo choàng trắng cung kính cúi đầu trả lời phía dưới.

Vị điện chủ trẻ tuổi này, là người có tu vi mạnh nhất trong Diệu Nguyệt Thần Điện, cũng là nữ nhân tàn nhẫn độc ác nhất. Không có người nào dám cãi lại lời nàng, càng không dám phản bội nàng. Với vu cổ thuật nổi danh Diệu Nguyệt Thần Điện, trên người mỗi người đều bị cổ trùng thao túng, nếu như có người phản bội thi cổ, linh hồn người đó sẽ bị đòn roi, bị tra tấn đến chết.

Và vu cổ thuật của vị điện chủ này, có thể nói đã đạt tới cảnh giới hoàn hảo.

Khiến nhân tâm sợ hãi.

Nghe nữ nhân mặc áo choàng trắng nói vậy, người ngồi trên ghế chỉ nhẹ nhàng cười lên tiếng, "Âm Si này, sắp chết rồi còn muốn đi kéo đệm lưng......"