........
Người dịch: Emily Ton...... Giọng nói của người kia, nàng nhớ rất rõ.
Cho dù thời gian trôi qua bao lâu, nàng đều không thể quên được giọng nói này.
Yến Ngưng Lạc đột nhiên đứng lên, bước đi ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của Úc Tiêu Ninh.
Bên ngoài, Úc Kinh Trác và Hiên Viên Triệt hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều có bộ dáng không dám tin vào đôi mắt mình.
"Người đâu!" Sắc mặt Yến Ngưng Lạc có chút nôn nóng.
"Người nào?" Úc Kinh Trác đầy đầu mờ mịt.
"Người vừa mới nói chuyện!" Yến Ngưng Lạc đột nhiên cất cao giọng nói, "Nam nhân đã phóng thích uy áp, đi đâu rồi?"
Úc Kinh Trác lúc này mới có phản ứng lại, trả lời, "Vừa rồi hắn đột nhiên biến mất, ngay cả thuyền hoa lớn như thế cũng đều biến mất, có lẽ đã dùng phương pháp đặc biệt di chuyển."
Ánh mắt Yến Ngưng Lạc ngay lập tức trở nên ảm đạm.
Người kia, lại đi rồi sao? Có phải nàng sẽ không còn được gặp lại hắn hay không? Người nam nhân đã vướng bận trong trái tim nàng tám năm.
Hiên Viên Triệt tự nhiên chú ý tới cảm xúc kích động vừa rồi của nàng, sau đó lại đột nhiên trở nên chán nản. Hắn mở miệng nói, "Ngươi rất hứng thú với Thương Hải Vương?"
"Thương Hải Vương nào?" Yến Ngưng Lạc nhíu mày, "Có liên quan gì tới Thương Hải Vương?"
Hiên Viên Triệt cười nhạo một tiếng, "Vậy sao ngươi lại thất hồn lạc phách như thế? Người bên trong thuyền hoa vừa rồi, chính là Thương Hải Vương. Hắn đã tới Thanh Lan Quốc trước, nhưng lại không lộ diện. Tuy nhiên, bọn ta thật ra đã nhìn thấy Cửu công chúa."
"Cái gì?" Yến Ngưng Lạc kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Hắn...... thực sự là Thương Hải Vương trong truyền thuyết kia sao?
........
"Này, có nghe nói gì không? Hôm qua Tân Nguyệt Hồ đã xảy ra chuyện lớn!"
"Chuyện gì?"
"Hôm qua có mấy người đi chơi hồ, nửa đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều sát thủ hắc y, tu vi mỗi người đều rất cao thâm, có nhiều người bị thương."
"Có chuyện này sao? Chuyện gì đã thu hút nhiều sát thủ như vậy?"
"Nghe nói vì bọn họ muốn gϊếŧ một người. Tuy nhiên, người nọ quá mạnh, ngay cả mặt cũng chưa lộ diện, trực tiếp một chiêu nháy mắt hạ gục nhiều sát thủ tu vi cao thâm như vậy!"
"Ngươi không thể tưởng tượng ra được, cảnh tượng ấy đồ sộ thế nào. Toàn bộ Tân Nguyệt Hồ to như vậy đều bị kết thành băng, những sát thủ đó trực tiếp bị đông lạnh thành tượng băng, sau khi khối băng vỡ ra, nát đến nỗi không thừa chút cặn, thật sự là quá thảm."
"Có lực lượng khủng bố bậc này sao? Theo ta thấy trên đại lục này không có cường giả nghịch thiên như vậy!"
"Chẳng lẽ là người tới từ đại lục khác?"
............
Một tách trà sau bữa cơm, rất nhiều người ngồi lại và cùng nhau nghị luận về sự cố lớn xảy ra ở Tân Nguyệt Hồ.
Linh dịch cần cho dược điền đã hết, Khanh Vũ vừa vặn đi ra ngoài mua sắm, tình cờ cũng nghe được sự cố kỳ lạ mà mọi người đang bàn tán xôn xao.
Nàng không thể không nhướng mày, không ngờ đã xảy ra chuyện thú vị như thế. Đáng tiếc nàng đã không ở đó, nếu không nàng có thể chứng kiến một cuộc quyết đấu giữa những cao thủ.
Tuy nhiên, người kia trực tiếp đông lạnh toàn bộ mặt hồ, thật là đơn giản thô bạo, chỉ một chiêu đã gϊếŧ chết địch nhân, hoàn toàn không có cảm giác thỏa mãn!
Nếu đó là nàng, đoán chừng sẽ chậm rãi tra tấn đối thủ, như vậy mới thú vị!
"Thủ pháp của người này...... vì sao có cảm giác quen thuộc......" Những ngón tay nhỏ vuốt ve cằm, nàng nheo mắt lại.
Tân Nguyệt Hồ có diện tích vô cùng lớn, muốn đông toàn bộ mặt hồ, không phải người bình thường có thể làm được. Theo những gì mấy người còn sống sót ở đây đã chứng kiến, khối băng kia ít nhất phải dày chừng mười trượng, có thể chứa được cả trăm người mà không tổn hao gì.
Hơn nữa, có thể nháy mắt kết băng và nháy mắt hòa tan, thu phóng tự nhiên như vậy, trừ phi đã tu luyện được bí pháp nào đó đạt tới cảnh giới cực hạn, nếu không sẽ rất khó khống chế, chỉ cần hơi vô ý sẽ bị phản phệ.
Nàng đương nhiên không tin có người sẽ vì giữ thể diện, mạo hiểm đối mặt với nguy hiểm bị phản phệ, gây ra động tĩnh lớn như thế.
Trừ phi, bản thân người nọ chính là một sự tồn tại cường đại phi thường khủng bố.
Khanh Vũ nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc lắc đầu, "Quên đi, chắc chắn là ta suy nghĩ nhiều."
Nàng đi vào dị thế, cùng với những năm tháng lang thang như một linh hồn thể, bản thân nàng đều không nhớ rõ đã trôi qua bao lâu, càng đừng nói sau khi tiến vào thân thể thiếu nữ này, 6 năm nữa đã trôi qua.
Tên kia, cho dù không chết, đoán chừng cũng già tới mức khó tin!
Nghĩ rằng người nọ có lẽ đã mọc đầy râu bạc, khuôn mặt già nua hốc hác, Khanh Vũ không thể không bật cười.
Lần này ra ngoài nàng lại đổi thành một sự ngụy trang khác. Trước đây nàng chỉ hơi thay đổi một chút vẻ bề ngoài của mình, nhưng vì tướng mạo của nàng quá mức quyến rũ, cho dù mặc nam trang cũng hấp dẫn vô số ánh mắt.
Lần này nàng trực tiếp làm làn da đen hơn một chút, lông mày cũng vẽ thô thô, trở nên anh tuấn hơn rất nhiều, nhưng thật ra ít bắt mắt hơn, không thu hút nhiều sự chú ý.
Sau khi mua đủ đồ vật, nàng lập tức rời đi, ánh mắt nàng nhìn thoáng qua về phía Vân Lai Các, cánh cửa đóng chặt, sớm đã người đi nhà trống. Bên ngoài bậc thang có một lão giả mặc quần áo màu xám đang ngồi, ôm cánh tay dựa vào nơi đó ngủ gật, miệng thường xuyên lẩm bẩm gì đó.
Khanh Vũ nhướng mày, cũng không để ý, xoay người rời đi.
Sau lưng, lão giả áo xám không biết từ khi nào đã mở bừng mắt, trong đôi mắt không hề biểu hiện ra sự ngái ngủ. Lão nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, đáy mắt loé lên ánh sáng sắc bén.
........
Người dịch: Emily Ton...... Tân Nguyệt Hồ là thánh địa du ngoạn nổi danh của Thanh Lan Quốc.
Vì điều đó nên nó cũng có một toà khách điếm tôn quý xa hoa nhất, tên là "Vãng Sinh Lâu".
Nhưng đừng bị tên của toà khách điếm này dọa sợ. Sở dĩ nó được đặt tên là Vãng Sinh Lâu, đó là bởi vì nơi này có một loại rượu rất nổi tiếng.
Loại rượu này có tên gọi "Vãng Sinh Thủy". (Thủy=nước)
Mặc dù nó gọi là nước, nhưng thật ra chính là rượu, chẳng qua nó không giống như rượu thông thường, không có cảm giác mãnh liệt bá đạo, khi mới uống vào thì nhạt nhẽo vô vị giống như nước, nhưng khi uống thêm mấy chén mới có phản ứng. Sự cường đại của nó lúc này sẽ bắt đầu tấn công, thận chí đủ để hạ gục một con trâu.
Uống Vãng Sinh Thủy sẽ say ba ngày ba đêm, khi tỉnh lại, người ta sẽ cảm thấy giống như vừa mới sinh ra, thật sự sẽ quên hết những nỗi thống khổ và phiền não không còn một mảnh.
Đây cũng là chỗ thần kỳ của nó, đáng tiếc bí phương này không truyền ra ngoài, chỉ có ở trong Vãng Sinh Lâu.
Bao nhiêu người vì danh mà đến, chính là vì muốn nếm thử Vãng Sinh Thủy nhất phẩm này.
Và khách điếm thần bí nhất trên đại lục này, nằm ở vùng biên giới Thanh Lan Quốc.
Bên cạnh chỗ dừng chân và dùng cơm, còn có rất nhiều nơi để giải trí. Có phòng đấu giá, có đấu trường, còn có những màn biểu diễn và ca múa nhẹ nhàng, văn nhân nhã khách ngâm thơ vẽ tranh, hết sức phong nguyệt.
Đại sảnh lầu một, phần lớn tụ tập ở đây là người trong giang hồ, ba dòng chín phái, các loại tốt xấu hỗn tạp.
Vãng Sinh Lâu có tổng cộng chín tầng, năm tầng đầu đều được mở ra cho công chúng. Những tầng trên, cho dù có rất nhiều tiền tài cũng không thể tiến vào, trừ phi những người đó có thân phận đặc biệt, có hậu thuẫn cường đại mới có thể đi lên.
Nhưng bất luận là vào tầng thứ mấy, muốn vào ở trong đó, không có trên vạn lượng bạc là vào không được. Vãng Sinh Lâu chẳng những khác với những khách điếm khác, các loại chi phí cũng vô cùng đắt đỏ. Vì vậy, những người đó xấu hổ với túi tiền của mình, phần lớn đều ở lầu một. Nơi đó có mức phí thấp nhất, nhưng đông nhất.
Có thể đi vào Vãng Sinh Lâu, tất cả bọn họ nếu không phải là người bình thường thì cũng là một loại thân phận tượng trưng.
Tuy nhiên, bởi vì mỗi ngày đều có những chuyện lặt vặt nên mọi người ẩu đả đánh nhau cũng không hề ít.
Mỗi ngày đều sẽ có người chết.
Ở Vãng Sinh Lâu không cho phép gây sự, nếu không suốt đời đều không được phép bước vào nơi này.
Nhưng, những người ẩu đả đánh nhau đó, có thể ước hẹn tranh đua cao thấp ở trên đấu trường. Bọn họ đều là một đám phần tử cuồng nhiệt, ký khế ước sinh tử, không màng sống chết. Ở trên đại lục cường giả vi tôn này, mạng người rất rẻ mạt.
Không có thực lực, ngươi sẽ chết.
Cũng có một số đồ đệ trong danh sách bị đuổi gϊếŧ, bọn họ đã tốn hết tâm tư, chi một lượng tiền tài rất lớn để tiến vào Vãng Sinh Lâu, chỉ vì muốn bảo vệ mạng sống.
Bởi vì Vãng Sinh Lâu có quy định, người ở đây sẽ được bảo vệ. Những người truy đuổi đều vô cùng kiêng kị thế lực của Vãng Sinh Lâu, bởi vậy không có người nào dám lui tới Vãng Sinh Lâu bắt giữ những đào phạm đó, chỉ có thể trông mòn con mắt chờ đợi chính bọn họ ra ngoài.
Và ngược lại, chỉ cần không ra khỏi Vãng Sinh Lâu, nhóm đồ đệ chạy trốn thực sự có thể bảo đảm cuộc sống.
Lúc này, có một chiếc xe ngựa chậm rãi kéo tới cửa chính. Một tiểu nhị mắt sắc lập tức đi tới đón, thiếu niên thanh tú kéo xe nhấc mành xe ngựa lên, cung kính nói, "Chủ nhân, Cửu cô nương, tới rồi."
Trong xe ngựa, một bàn tay nhỏ tinh tế trắng như sứ vươn ra. Sau đó, một bóng dáng màu xanh bước xuống từ trên xe ngựa.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, một đôi mắt trong veo như màu xanh của bầu trời khiến người mê hoặc. Mái tóc dài ngang hông của nàng được dệt thành rất nhiều bím tóc nhỏ. Những sợi tóc màu xanh rơi xuống từ thái dương, mang lại cho nàng một chút phong tình kỳ lạ. Toàn thân toát ra một không khí tôn quý, vừa nhìn liền biết thân phận không hề tầm thường.
Ngay sau đó, một nam nhân có dáng người thon dài bước xuống.
Trên người khoác một bộ áo bào, nháy mắt khi hắn bước xuống xe ngựa, những sợi tơ bạc trút xuống đầy đầu, yêu dị nói không nên lời.
Người nọ mang theo một cái mặt nạ hình con sói ghê rợn, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xanh lá cây lạnh lẽo cùng với chiếc cằm cứng rắn.
Khoảnh khắc hắn nước ra, luồng không khí phát ra từ hắn khiến người không thể bỏ qua, gần như hấp dẫn tất cả mọi người có mặt ở trong đại sảnh.
"Tóc của hắn, vì sao lại có màu như vậy?" Có người thấp giọng hỏi người bên cạnh.
"Có lẽ là người từ nước khác tới. Ta nghe nói ở quốc gia khác, có rất nhiều người có diện mạo không giống như chúng ta, mắt tóc đều khác hẳn người thường."
"Thì ra là thế...... Nữ hài kia rất xinh đẹp, nhưng nam nhân kia...... trông có vẻ rất xấu."
"Hắn lạnh như băng, nữ hài kia còn dám đứng cùng một chỗ với hắn."
"Suỵt, nhỏ giọng một chút."
Nguyệt Tâm Nhan nhìn đủ loại ánh mắt của những người chung quanh. Nàng có chút chán ghét nhíu mày.
Làm gì vậy? Dám nhìn Dạ Ly ca ca bằng ánh mắt như nhìn xem quái vật! Thật đúng là một đám gia hỏa vô lễ! Khanh Dạ Ly từ lâu đã quen với những ánh mắt như thế. Đôi mắt không hề dao động đi thẳng tới quầy trung tâm nhất, ngón tay thon dài đặt một viên tinh thạch hình giọt nước trên đó.
Đồng tử của nam hài phía sau bàn co rụt lại, nhanh chóng đi ra từ bên trong, cung kính nói, "Phòng của ngài đã được chuẩn bị, Thủy Nguyệt Các ở tầng thứ tám. Xin mời theo ta."
Khanh Dạ Ly thờ ơ đáp lại, sau đó theo người nọ đi vào. Sau lưng, Nguyệt Tâm Nhan và A Cẩm cũng cùng nhau theo vào.
Chờ tới khi không nhìn thấy người nữa, trong đại sảnh đột nhiên bùng nổ.
"Này, ta có nghe lầm hay không, tầng tám?! Nam nhân này có địa vị gì vậy?!!"
"Trước mắt, khách nhân tôn quý nhất cũng chỉ mới ở tới tầng thứ sáu mà thôi, nam nhân này đã trực tiếp đi lên tầng thứ tám!"
"Xem ra mặt mũi quả thực còn lớn hơn cả hoàng đế Thanh Lan Quốc chúng ta!"
"Ngươi xem, một thân khí độ của nam nhân kia, nhất định là người có địa vị cao. Có ai trong số các ngươi nhìn thấy được viên tinh thạch hắn vừa mới lấy ra hay không?"
"Thấy được, vậy thì sao?"