Chương 4: (End)

18

Thái y cứ khăng khăng chuẩn đoán mỹ nhân Giang Nam kia đã mang thai.

Con nối dõi dưới gối phụ hoàng cũng đơn bạc, giờ có người sàm ngôn, lại càng thêm tức giận, cho là Nguyên Sơ vì muốn bảo toàn địa vị của mình nên mới mưu hại hoàng tự.

Viện Thái y luống cuống, mỹ nhân Giang Nam vẫn bất tỉnh.

Phụ hoàng vậy mà nghĩ đến việc mời danh y trong thiên hạ, chỉ vì muốn cứu lấy đứa bé và mỹ nhân Giang Nam bất tỉnh ka.

Ta cảm thấy ông như bị hạ cổ.

Nhưng mà ai ngờ, có người tìm được danh y, cứu tỉnh mỹ nhân Giang Nam.

Hắn nói với phụ hoàng chỉ có duy nhất một thỉnh cầu.

Đó là tứ hôn ta cho hắn.

19

Cố Duy An.

Lúc nghe thấy cái tên, ta chỉ thấy toàn thân lạnh buốt.

Là Cố gia dòng dõi võ tướng thế gia, là đối thủ chính trị của Giang thị.

Vị này là con riêng của Cố gia.

Bỏ văn theo võ đi đến vùng biên giới, dựa vào quân công mà leo lên từng chút một.

Cũng là người mang về tin tức Giang Phỉ đầu hàng.

Kiếp trước hắn là phụ tá đắc lực của Nguyên Sơ, cũng là đao phủ ra tay trực tiếp với người Giang gia.

Cũng vẫn là người...đưa ta đi hòa thân.

Đến nay ta vẫn nhớ kỹ nụ hôn cưỡng ép trên xe của hắn với ta còn mang theo cả mùi m.á.u tanh.

Nhưng ngày hôm sau, hắn vẫn đưa ta cho Khả Hãn Hung Nô.

Loại người tâm tư khó lường này, vì sao lại cầu hôn ta đây?

20

Sau khi mỹ nhân Giang Nam tỉnh lại, vị danh y giang hồ kia lại bắt mạch được trong bụng nàng chính là hoàng tử, phụ hoàng vui mừng sắp phát đ.i.ê.n rồi.

Ta đã từng thay Nguyên Sơ cầu tình, dù không được, xin gặp một lần cũng được. Nhưng ông lại xanh mặt để cho ta lui ra, nói mình tự có quyết định.

Ta quỳ ở bên ngoài mấy canh giờ, vậy mà cũng không thể nhìn thấy được phụ hoàng.

Vẫn là Trương công công gương mặt ủ rũ nói, "Điện hạ, ngài vẫn là đi về trước đi, hôm nay Hoàng thượng cũng sẽ không gặp ngài đâu."

Ta bất đắc dĩ, trong lúc đứng dậy chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi.

Bỗng nhiên có bàn tay đỡ ta.

Ta cứ tưởng Giang Phỉ trở về, đang vui mừng ngạc nhiên quay đầu.

"Giang –"

Lại nhìn thấy Cố Duy An mặt không cảm xúc nhìn ta.

Khác với Giang Phỉ công tử ôn nhu, Cố Duy An xuất thân là võ tướng, toàn thân đều là khí thế dũng mãnh được tôi luyện trong quân ngũ.

Thân hình hắn cao lớn, ánh mắt hắn nhìn ta như đang quan sát một con mồi.

Sau khi ta đứng vững, hắn vẫn nắm chặt tay ta không chịu bông.

Ta không nhịn được cơn giận, mắng hắn. "Làm càn!"

Nhưng ánh mắt của hắn như là muốn xé đống y phục của ta, sau đó mới ở trước mặt ta quỳ xuống hành lễ.

"Thần sợ hãi, bái kiến điện hạ."

Sợ hãi?

Hắn thì sợ hãi ở đâu ra, ánh mắt vừa rồi như muốn nuốt chửng ta.

"Điện hạ," Cố Duy An ngẩng đầu, "Hoàng thượng đã đồng ý tứ hôn ngài cho thần, ngày tốt là vào ngày mùng tám tháng sau, xin ngài – sớm chuẩn bị."

"Thần mặc dù ti tiện nhưng tâm ý đối với ngài không thua bất kỳ kẻ nào."

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy công chúa, thần đã thề nhất định phải cưới được điện hạ."

Hắn thành kính cúi thấp đầu, như muốn hôn lên mũi giày của ta.

Ta giật mình, vội vàng lùi ra sau mấy bước.

"To gan!"

"Thần đã xin Hoàng thượng hạ chỉ, điện hạ, thần nhất định sẽ đợi ngài."

"Người ta muốn gả không phải là ngươi." Mặt ta lạnh lùng.

Nhưng Cố Duy An lại cười cười.

"Điện hạ muốn gả cho ai? Giang đại nhân sao?"

"Hi vọng Giang đại nhân có thể bình an trở về từ Hung Nô – nhưng mà điện hạ, hắn đã cưới công chúa Hung Nô rồi."

Hắn rất hứng thú nhìn xem sắc mặt ta, hỏi ta, "Điện hạ, Giang Phỉ bây giờ đã có người mới, ngài còn không nguyện ý gả cho thần sao?"

Trái tim ta như bị bóp chặt, vô cùng đau đớn.

Giang Phỉ của ta, thật sự sẽ cưới người khác sao?

Nếu như không có, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức hồi âm?

Ta không dám nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dường như gắng hết sức mới có thể duy trì được phong độ.

"Giang Phỉ tuyệt đối không như thế!"

"Ồ!" Hắn cười lớn hơn, "Điện hạ, hi vọng hôm đó ngày chúng ta thành thân, Gang đại nhân có thể trở về kinh thành đúng lúc.

"Đưa hạ lễ cho chúng ta."

Đây không phải hứa hẹn. Đây là lời uy hϊếp thì đúng hơn.

Mấy ngày sau, ta luôn ở trong tình trạng "vô tình gặp" được Cố Duy An.

Phụ hoàng cho hắn cả lệnh bài tự do xuất nhập cung!

Hắn thì được coi là thứ gì!

21

Cả phủ công chúa bị canh giữ kín như một chiếc thùng sắt.

Thế mà Cố Duy An muốn cưỡng ép ta.

Khi mà hắn chuẩn bị hôn ta lần nữa, ta cắn lên tay hắn một cái.

Lúc mà ta thấy ngón út không trọn vẹn kia, cuối cùng ta cũng đã nhớ ra ta gặp hắn khi nào.

Hồi ta còn bé đã từng cùng mẫu hậu xuất cung cầu phúc, trên đường có một đứa trẻ ăn mày nhỏ con bị bầy người xô đẩy, bánh xe đã lăn qua ngón tay út của hắn.

Đứa trẻ ăn mày gào khóc lăn lộn trên mặt đất.

Mẫu hậu dạy ta thiện trí giúp người, cho nên ta cản thị vệ, tự tay đưa cho hắn khăn tay, để cho người ta mua thuốc cho hắn.

Ta nhớ được ánh mắt hắn nhìn ta chằm chằm như một con sói con.

Lúc ta lên xe, nghe thấy hắn ở phía sau đứng thẳng nói vọng.

"Tiên nữ, nhất định ta sẽ cưới nàng!"

Sau đó hắn đã bị thị vệ kéo đi.

Mẫu hậu sau còn trêu ghẹo ta.

Nhưng ai có thể ngờ, năm đó nhất thời thiện tâm vậy mà đổi lấy kết quả như bây giờ?

22

Khi Cố Duy An tới tặng đồ cho ta, ta chăm chú quan sát hắn rồi nói:

"Sớm biết ngày đó là ngươi, bản cung tuyệt đối sẽ không cứu ngươi."

Nhưng thế mà Cố Duy An lại bật cười thành tiếng.

"Điện hạ, vậy là ngài đã nhớ lại?"

"Khi ngài cứu con sói trung sơn (*) ta đây, chuyện này đã định sẵn là không lành rồi."

(*) Con sói trung sơn: nôm na hiểu là một kẻ vong ân phụ nghĩa.

Hắn cho ta nhìn thấy ngón tay út không lành lặn của mình, trông nó dị dạng đáng sợ.

"Điện hạ, ngày có biết hôm đó ta đã làm gì sao?"

"Mẫu thân ta bị c.h.ế.t đói, ta đi cầu phụ thân của mình cho ta mấy lượng bạc, tốt xấu gì cũng mua được cho bà ấy một chiếc quan tài."

Nhưng ta giống như một con c.h.ó bị phụ thân ruột đá ra khỏi cửa, lăn xuống bậc thang.

"Cuối cùng tiền mai táng cho mẫu thân cũng là ngài cho."

"Nhưng cũng vì ngài mà tứ chi ta không trọn vẹn, không cách nào thi cử được, chỉ có thể ở quan ngoại liều mạng."

Hắn nhếch môi cười, trông có vẻ thờ ơ.

"Nhưng ông trời phù hộ, để ta còn sống."

Hắn tiến gần về phía ta, ánh mắt kia như muốn nuốt chửng ta.

"Đện hạ, ngài nói ta nên trách ai đây?"

Ta chỉ cảm thấy rợn người.

23

Cố An Duy muốn dùng binh lực để bức ép phụ hoàng.

Ngày nào phụ hoàng không chịu tứ hôn, là một ngày hắn không chịu xuất binh, mặc cho quân Hung Nô ở biên quan đánh c.ư.ớ.p g.i.ế.t người.

Hắn vốn là cùng một ruột với quân Hung Nô.

Dưới sự áp bức, thuế má nặng nề, khổ sai, lưu dân khắp mọi nơi, khắp chốn lần lượt xuất hiện khởi nghĩa nông dân.

Thiên hạ mắt thấy tất loạn.

Bọn này trên triều hèn nhát, trên mặt ko che giấu được, phải kiếm cái gì bù vào bằng cách tập trung chửi bới vào đối tượng hành tung ko rõ là Giang Phỉ.

Phụ hoàng vốn là tai mềm (*), lúc Giang gia còn ở trong ngục, những gì ta có thể làm được cũng chỉ là cố gắng chiếu cố bọn họ nhiều hơn xíu, đỡ được một số hình phạt không cần thiết.

(*) tai mềm hiểu ý là lời nói của ai cũng nghe.

Nhưng không hiểu sao việc này lại bại lộ, phụ hoàng cũng giam ta lại.

Ông bảo ta cứ an tâm thêu hỉ phục, muốn lập đứa trẻ vẫn còn trong bụng kia là Thái tử, còn muốn g.i.ế.t Nguyên Sơ.

Ta cảm thấy ông ấy đã đ.i.ê.n rồi!

Cố Duy An ngày càng bức ép.

Ta không chịu được nữa mà lấy ra đồ Giang Phỉ đã cho ta.

Thế mà bên trong chỉ có một câu.

"Nếu sau khi ta đi, con trai Cố thị cầu hôn, cứ đáp ứng hắn cũng không sao."

Không sao?

Sao lại không sao?

Ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà trước khi phụ hoàng tứ hôn vẫn nói ra điều kiện với ông.

"Giang Phỉ có đầu hàng quân địch hay không bây giờ chưa rõ, Giang gia vừa có công lao vừa có khổ lao, xin phụ hoàng xem ở cả nhà Giang thị trung lương, tạm thời tha cho bọn họ một mạng."

Phụ hoàng phản ứng có chút chậm, mắt cũng đỏ làm người ta phải sợ, mỗi một hơi thở đều nặng nề mà hổn hển.

Ông nhìn ta chằm chằm.

"Công lao khổ lao?"

Ông lấy chén rượu ném vào mặt ta, dùng lực rất mạnh, mặt ta bị ném đến chảy cả m.á.u.

Có nháy mắt, ta nhìn thấy mỹ nhân Giang Nam ở phía sau lưng phụ hoàng nở ra một nụ cười hài lòng đắc ý.

Nhưng huyết quang mơ hồ, lại cứ ngỡ chỉ là ảo giác.

24

Cố Duy An ngày càng ngang ngược càn rõ. Xuất nhập nội cung cứ như không.

Kiếp trước ta ở Hung Nô, kiếp này mới biết được, trong cung không biết từ lúc nào đã là thiên hạ của Cố Duy An.

Chẳng biết lúc nào đã yên lặng tiếp quản cấm quân.

Không phải là không có quân cần vương (*), nhưng hắn ỷ vào việc hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (*), khiến các nơi đóng quân đều sợ ném chuột vỡ bình.

(*) quân cần vương: nhóm quân giúp vua.

(*) hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: ám chỉ việc lấy danh nghĩa của chính quyền mà làm việc.

Lại thêm Hung Nô còn đang nhìn chằm chằm.

Không ai dám làm gì tên ác nhân này.

Ta vẫn cho là cô mẫu tốt kia của ta chỉ không muốn biểu muội hòa thân, nhưng lạ không động được đến ta nên mới muốn ra tay từ chỗ Giang Phỉ.

Thứ gọi là mỹ nhân Giang Nam ka cũng chỉ là trò hai người này hợp lại đặt bẫy Giang thị mà thôi.

Dù sao là hồ mị hoặc chủ (*) hay là thượng mã phong(*).Nghe cũng không phải là thanh danh gì tốt cho lắm.

(*) hộ mị hoặc chủ:ý chỉ là người nào đó thực hiện các cử chỉ, hành vi khúm núm để nịnh hót người khác

(*) Thượng mã phong: chỉ hành vi xxx mạnh bạo dẫn đến đột tử.

Cho đến khi ta nhìn thấy trò hề của cô mẫu và Cô Duy An, tận mắt thấy hai người quấn quýt trên giường.

Cô cô tốt kia của ta còn biết ý xấu hổ, kéo lấy y phục che lấp, nhưng Cố Duy An lại cứ như thế mà đứng lên.

Hắn hỏi ta. "Điện hạ có muốn làm chung không?"

Ta tức giận đến khó thở mà xoay người rời đi, nhưng mà hắn ở phía sau ta lại mặc sức cười ha hả.

Hắn như thế là đã không còn gì sợ hãi nữa.

Hóa ra ta vẫn coi thường hắn.

Mỹ nhân Giang Nam cũng chỉ là một phần nhạc dạo.

Hắn muốn là thiên hạ này.

Coi là hoàng thất Đại Hạ ta không còn ai sao?

25

...Hình như là chỉ còn mỗi ta mà thôi.

Ta có một đệ đệ là cựu Thái tử bị giam lỏng, phụ hoàng đã hoàn toàn không màng đến chính sự, cô mẫu thì..không nhắc đến cũng được.

Coi như ta nỗ lực phản kháng, cũng chỉ là đỡ trái hở phải (*).

(*) chỉ không đủ lực làm một việc, làm chỗ này thì chỗ khác xảy ra vấn đề.

Mặc dù cũng gây ra cho Cố Duy An chút phiền phức nhưng cũng chẳng đáng là bao.

Những chỗ có thể gửi tin tức đều đã bị chặn, cả hoàng thành giống như một chiếc l*иg bằng vàng khổng lồ.

Ta thật sự có chút tuyệt vọng.

Còn nửa tháng nữa sẽ đến hôn kỳ.

Cố Duy An mang đến tin Giang Phỉ đã thành hôn cùng công chúa Hung Nô.

"Điện hạ, đây là thư do tự tay Giang Phỉ viết."

Cố Duy An ra vẻ trêu ghẹo, cứ đưa qua đưa lại trước mặt ta.

Ta nhìn không rõ lắm, nhưng chữ phía trên đúng là của Giang Phỉ.

Lòng ta nóng như lửa đốt muốn cầm lấy, lại bị hắn giơ lên cao.

"Điện hạ, baha giờ hắn đã nam nhân của ả đàn bà khác, sao ngài còn đối với hắn nhớ mã không quên, không thích hợp đúng không?"

Một tay hắn cầm tay của của ta, còn cúi đầu cọ cọ vào cổ của ta.

"Thơm quá... Ta không chờ được nữa, đêm nay cho ta được không?"

Trên người hắn mùi rượu nồng nặc, sau đó tay đã bắt đầu cở vạt áo của mình, mắt thấy còn muốn cởi cả quần.

Toàn thân ta lông tơ dựng lên.

Ta cố gắng bình tĩnh lại, khép lại vạt áo của hắn, cười lạnh.

"Lúc ngươi cùng Thục Nghi công chúa lên giường làm trò uyên ương, cũng là như này mượn rượu giả điên sao?"

"Vì có thể đưa người vào cung, Cố đại nhân thực sự là nỗ lực không ít đâu."

"Xem ra khi ở trên giường rất dũng mãnh, mày mới khiến cho cô mẫu ta là góa phụ nhiều năm cứ một lòng với ngươi."

"Hạ Khanh Khanh!" Cố Duy An tên này có thể làm sẽ không nói, bị ta đâm chọc phút chốc nổi giận, "Chọc giận ta có gì tốt với ngài?"

"Không có gì tốt cả." Ta cười lạnh, "Ta chỉ chê ngươi bẩn, chê ngươi buồn nôn, chê không ra gì."

"Cả đời này ngươi cũng đừng mơ so được với Giang Phỉ."

Cố Duy An ngây ngẩn cả người, hai mắt đỏ hồng, thế mà đưa tay cho ta một cái tát.

"Hạ Khanh Khanh, cô thật cho mình còn là cành vàng lá ngọc?"

"Một lũ nữ nhân đê tiện các ngươi, đều như vậy!"

Sau đó hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Một cái tát kia của hắn rất nặng, ta bị tát đến mức lảo đảo ngã xuống đất, trước mắt như biến thành màu đen, ngay cả khóe miệng cũng có chút m.á.u.

Cung nữ nghe thấy tiếng bị dọa vội vàng chạy đến dìu ta, rồi vội vàng gọi thái y.

Một kiếp này ta không đi Hung Nô, thế mới biết trong cung là như thế nào.

Chỉ sợ lúc đó đưa ta đi hòa thân cũng không phải là Nguyên Sơ.

Mà là Cố Duy An một kẻ có dã tâm, đã âm thầm nắm nội đình trong tay.

Nhìn hắn ngang ngược càn rỡ như này, liệu còn ai có thể kiềm chế được hắn?

26

Ta bị cấm túc hoàn toàn rồi.

Mắt thấy hôn kỳ càng ngày càng gần, ba ngày sau chính là hôn kỳ.

Giang Phỉ vẫn không có tin tức gì.

Ngay khi ta đang hoang mang lo sợ, tự nhiên vào đêm khuya cửa sổ có tiếng động.

Ta giật mình. Chẳng lẽ là Giang Phỉ?

Ta mang theo chờ mong mà mở cửa sổ. Vậy mà lại là một con chim sẻ, bên chân còn buộc một ống trúc nhỏ,

Ta mở ống trúc kia ra, trên đó rõ là chữ của Giang Phỉ.

Chàng nói: "Khanh Khanh, quân cần vương đã đến ngoài thành, nhớ bảo vệ tốt bản thân."

Trong phút chốc, ta như là thấy được đường sống trong chỗ c.h.ế.t.

Ôm con chim sẻ kia mà muốn rơi lệ.

Không ngờ vào lúc này cảm thấy trên tay ấm áp, con chim sẻ kia tức giận nâng cái mông lên, kêu ríu rít với ta một hồi, rồi lại nhấc cái mông bay mất.

Ta: "..."

27

Ngày đại hôn hôm đó rất hỗn loạn.

Toàn bộ đều không có cái gì gọi là giờ lành, nộ cung luôn luôn có người vừa đi vừa chạy, ta cho người bên cạnh đi nghe ngóng xung quanh, cuối cùng cũng biết được quân cần vương đã đến ngoài thành.

Đường đường Đại Hạ, chẳng lẽ không kiểm soát được kinh kỳ (*) thì sao có thể hiệu triệu thiên hạ?

(*) vùng kinh thành và ngoại ô của kinh thành.

Cố Duy An cũng không tránh được sự nóng lòng, cũng tự coi lại hiệp ước của mình với Hung Nô xem ra gì không.

Đám man di lòng lang dạ thú kia, đều là mấy con sói không biết đủ!

Thảo nào Cố Duy An cũng không có rảnh làm phiền ta.

Ta không nhịn được muốn bật cười thành tiếng.

Cuối cùng chiếc l*иg vàng bền chắc tưởng như không thể phá được đã có một lỗ hổng.

Nhưng ta không nghĩ tới, mình sẽ bị Cố Duy An kéo lên tường thành, kề kiếm vào cổ.

Lần đầu tiên ta được chứng kiến bốn phía quân binh là cảnh tượng như thế nào.

Các loại cờ tung bay phấp phới, ngàn vạn quân mã ở dưới thành, toàn cảnh uy phong lẫm liệt.

Tầm mắt ta chỉ dừng ở người đang cầm đầu, sự vui mừng nhanh chóng trào dâng.

Giang Phỉ?

Quả nhiên chàng ấy không sao!

Cố Duy An cũng chú ý tớ, hắn giống như một con hổ đ.i.ê.n gầm lên.

"Các ngươi ai dám tới, ta sẽ g.i.ế.t nàng!"

Hắn ở bên tai ta nói, "Ngài rất đắc ý phả không, tên họ Giang kia mang theo quân cần vương đến ngoài thành, ngài cho rằng hắn có thể thắng?"

"Nằm mơ!"

"Đại hạ là của ta! Ngài cũng là của ta!"

Nhưng ta chỉ lại nghe ra được là kiểu ngoài mạnh trong yếu.

"Vậy cũng không tồi."

Nếu như không phải hắn khống chế ta, ta thực sự thành tâm cho hắn hai cái tát.

"Cố tướng quân, thiên hạ này không ai thiếu ngươi."

"Sai lầm lớn nhất của ta chính là..."

Hắn chăm chú nhìn ta, con mắt đỏ ứ m.á.u.

Một mũi tên không biết từ đâu bay đến, lướt qua mặt ta, xuyên qua mắt của Cố Duy An, khiến cho hắn cứ như vậy mà c.h.ế.t ở trên tường thành.

Hắn khó mà tin được, muốn đưa tay sờ lên mắt của mình, nhưng tay chỉ nâng lên được một chút đã gục xuống, cũng chặt đứt cả dã tâm của hắn.

Có người ở bên cạnh xông ra, kéo ta suýt nữa thì rơi xuống.

Ta trợn mắt nhìn Giang Phỉ đang cải trang ở trước mặt.

"Sao chàng lại ở chỗ này?"

Ta không cầm được mà nhìn về phía "Giang Phỉ" đang lẫm liệt ở xa xa kia: "Vậy kia là ai?"

"Là thế thân."

Chàng tỉ mỉ đánh giá ta, sau khi xác nhận không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nghe nói Cố Duy An chuẩn bị mang em lên tường thành, ta như muốn phát điên, nghĩ trăm phương ngàn kế mới trà trộn vào được, trong đồ ăn thức uống của Cố Duy An cũng bị hạ độc, nếu không vừa rồ hắn cũng không c.h.ế.t dễ dàng như vậy được."

Ta mang theo vẻ khó tin nhìn chàng, "Đây chính là đại công cần vương.."

"Đại công sao quan trọng bằng em."

Giang Phỉ gầy đi nhiều, chàng ôm chặt ta trong ngực.

Một lúc lâu hỏi ta, "Khanh Khanh, em có ổn không?"

Ta hít mũi một cái, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, "Chàng đi tắm trước đi, trên người mùi thực sự..nồng quá."

Giang Phỉ: "..."

Trước khi đi, ta có quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đã thấy bên thi thể của Cố Duy An có một chiếc khăn rách bẩn rơi xuống, ở góc khăn, chính là một đóa hoa mà ta đã thấy rất nhiều lần.

Bỗng ta nhớ tới, kia là khi còn bé ta tiện tay vẽ xấu.

28

Sau khi hồi cung, ta mới biết được, phụ hoàng cũng đã băng hà giống như ở kiếp trước.

C.h.ế.t ám muội trên người nữ nhân.

Cố Duy An đè tin tức phụ hoàng băng hà.

Lúc chúng ta tới, mỹ nhân Giang Nam đang ghé vào bên giường khóc như mưa.

"Bệ hạ băng hà!"

Ta không khách khí nữa, sai người kéo nữ nhân làm bộ làm tịch kia xuống quỳ.

Mỹ nhân Giang Nam bị dọa hét ầm lên, "Các người không thể g.i.ế.t ta, trong bụng ta còn có hoàng tự."

Ta còn chưa lên tiếng, lại nghe thấy Nguyên Sơ khẽ cười.

"Hoàng tự?"

"Là con hoang của họ Cố mới đúng chứ."

Đệ ấy rút kiếm ở bên hông, nắm lấy tóc của mỹ nhân Giang Nam, mặc kệ nàng giãy dụa kêu khóc, x.i.ê.n ả một nhát lạnh thấu tim.

Mỹ nhân Giang Nam trợn to hai mắt, m.á.u tươi chảy ra rất nhiều, ả ta không kêu được tiếng nào, cổ học chỉ có thể phát ra tiếng ậc ậc.

Nguyên Sơ vẫn chưa hết giận, mổ bụng của ả ra, lôi đứa bé trong bụng, sau đó quăng thai nhi vẫn còn đang động xuống nền đất.

Ta giật mình, không đành lòng nhìn, quay đầu đi.

"Nguyên..bệ hạ?"

Nguyên Sơ quay lại nhìn ta mỉm cười.

"A tỷ, người bắt nạt tỷ, ta đều thay tỷ g.i.ế.t"

Lúc nói câu này, máu trong tay đệ ấy nhỏ xuống kiếm, rớt xuống sàn thành từng chấm nhỏ.

Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao đời trước đệ ấy lại căm thù Giang Phỉ đến tận xương tủy như vậy.

Đệ ấy cho là đứa con trong bụng của ả kia là con hoang của Giang Phỉ.

Nguyên Sơ thực sự nổi giận, nhóm người bên cạnh mỹ nhân Giang Nam tất nhiên không thoát được.

Dưới nghiêm hình tra khảo, cuối cùng cũng có kẻ khai ra.

Sở dĩ phụ hoàng trầm mê mỹ nhân Giang Nam vì dùng mê hương và đan dược.

Đến cuối những mệnh lệnh kia của ông cũng là do tặc nhân Cố thị điều khiển.

Cả nhà Cố thị bị c.h.é.m.

Chuyện năm đó Giang gia đón nhận, bây giờ lại lặp lại lần nữa.

Vẫn như trước không ai thừa nhận, rốt cuộc là ai đã đẩy ta xuống ao Thiên Lý.

Thật ra chân tướng đến cuối là như thế nào, phụ hoàng có nghĩ tới việc đổi ta lấy thái bình hay không, đều khép lại theo vụ việc của mỹ nhân Giang Nam, cũng đều không còn quan trọng nữa rồi.

Ta trầm tĩnh quan sát nơi ta lớn lên, lần đầu tiên cảm thấy lạnh lẽo tận xương.

29

Nhưng vẫn phải tìm Giang Phỉ gây rối kia.

Lúc Giang Phỉ đến gặp ta, ta âm dương quái khí.

"Giang đại nhân vì sao lại tới đây?"

"Ngài không phải là cưới công chúa Hung Nô sao?"

"Sao còn muốn tìm ta?"

Giang Phỉ nghiêm túc, thái độ thành khẩn.

"Hướng công chúa thỉnh tội"

"Thần sau khi đưa sứ giả Hung Nô trở về, phát hiện là Cố gia và Hung Nô hình như có cấu kết, sau biết công chúa Vũ Văn cố ý cưỡng ép muốn thần lưu lại, cho nên..."

Ta: "...cho nên chàng ở quan nội giả chết?"

Giang Phỉ thản nhiên thừa nhận, "Công chúa Hung Nô vì chuyện này mà suýt nữa trở mặt với Cố Duy An, đương nhiên thần muốn tương kế tựu kế, để nàng tưởng rằng Cố Duy An muốn cưới công chúa cho nên muốn động thủ g.i.ế.t tình địch."

Gì mà tình địch, thật là không biết ngại.

"Không đúng, sau khi thoát thân thì chàng đi đâu," ta cảnh giác nhìn chàng, "Vì sao sau đó Hung Nô lui binh, chàng có giấu ta chuyện gì?

Giang Phỉ thở dài, bàn tay có vết chai mỏng nắm lấy tay tôi.

"Bởi vì thiên hạ này thật sự muốn phản."

"Thần trải qua trăm nghìn cay đắng, khắp nơi tìm tang vật mới không dễ dàng điều tra ra được kẻ ở sau màn là Cố thị, cho thiên hạ một cái ngắm bia."

"Về Hung Nô, thần lôi từng chuyện từng chuyện Cố thị, tốn nhiều sức lực mới khiến bọn họ cảm thấy Cố Duy An có ý đồ bắt rùa trong hũ."

"Ván cờ này, thần tận tâm tận lực, lại không được nửa câu khích lệ của công chúa, thậm chí còn ngại người thần bẩn."

Dáng vẻ rất tủi thân.

Nếu như là kẻ khác sẽ thấy chàng đang khoác lác. Nhưng đây là Giang Phẻ kẻ kiếp trước đã ra sức nâng đỡ giang sơn Đại Hạ.

Kiếp trước vì phụ hoàng băng hà, Giang gia bị giá họa, thuận thế bị một nhóm gọi là thế gia đại tộc hắt nước bẩn, mấy kẻ thoát thân từ vũng bùn nhưng lại đạp đổ trụ cột duy nhất.

Mà trụ cột này bây giờ đang quỳ gối trước ta. Cũng giống như kiếp trước nói chàng yêu ta.

Lúc nằm trong ngực chàng, ta nghe thấy Giang Phỉ gọi tên ta.

"Khanh Khanh –"

"Sao thế?"

Ta không cầm được mà hỏi chàng.

Chàng khẽ thở dài. "Lúc đầu đúng là thấy sắc khởi ý." Ngón tay chàng đan vào tay ta, "Nhưng càng về sau, càng hãm sâu vào trong đó, cho đến khi không thể kiềm chế."

"Cả đời ta mọi chuyện trôi chảy, lại chỉ có em là canh cánh trong lòng."

"Khanh Khanh, ta yêu em."

Nếu như khi nói câu này, chàng ấy không cắn ở gáy ta một cái, ta sẽ tin là thật.

Tên háo sắc này!

30

Nguyên Sơ không tình nguyện tứ hôn, lại ban cho mười dặm hồng trang.

Vẫn còn muốn cảnh cáo Giang Ph. "Nếu dám đối xử không tốt với Hoàng tỷ của trẫm, mang đầu tới gặp!"

Đêm đại hôn, ta ngồi ở trên giường, hai tay xoắn vào nhau.

Kiếp trước ta cực hận hắn, đêm tân hôn, có thể nói hai người chúng ta tan rã trong không vui.

Kiếp này, thiên tử tự mình tứ hôn.

Nguyên So kéo cả toàn bộ mấy công tử trẻ tuổi của Hàn Lâm Viện đến nghĩ đề văn không nói. Kỳ lạ là, thế mà hoàng đệ ta lại đi tìm đường đệ bên nhà ngoại của ta, mười sáu tuổi đã lên chiến trường để tới đây chặn cửa.

Ta cảm thấy đúng là đệ ấy không muốn cho ta xuất giá.

Lúc Giang Phỉ đi vào, trên người có mùi rượu và men sau, theo phản xạ ta muốn né tránh, nhưng vẫn cố gắng chịu được.

Ta nghe thấy hỉ nương đang thì thầm nói chuyện, nghe thấy tiếng tân khách ngoài sân vui vẻ cười to.

Giây phút khăn cô dâu được vén lên, ta ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt chàng sáng như đôi mắt sói, nhìn sâu vào trong thấy kinh diễm.

Chàng nói, "Khanh Khanh, cuối cùng ta cũng cưới được em."

Một nụ hôn áp xuống, ta gần như không chống đỡ được.

Càng đáng sợ là tên này uống rượu, theo trực giác ta cảm thấy đêm nay không tốt lành gì lắm.

Chàng..chàng còn kéo ta nhìn loại sách kia.

"Khanh Khanh..Khanh Khanh.."

Chàng gọi tên ta, ta căn bản không chống cự được.

Ta buông xuôi thuận theo.

Chiếc bút lông kia chàng cho ta, so với kiếp trước còn quá đáng hơn!

Ta khóc đến mức không thành tiếng, chàng vẫn không chịu ngừng.

Kiếp này ta không muốn nhìn thấy chiếc bút kia nữa.

31

Sau khi gả vào Giang gia.

Ngày nọ, ta nhìn thấy ở trong thư phòng của Giang Phỉ có một món đồ nhìn rất quen.

Đây không phải..là chiếc đèn mà ta thả sông hôm đó sao?

Ta kinh ngạc nhìn chiếc đèn kia, không biết bằng cách nào mà trên sông có hàng vạn cái đèn Giang Phỉ lại tìm được cái đèn của ta mà vớt lên mang về.

Ta đi chất vấn Giang Phỉ, nhưng bị vị thủ phủ trẻ tuổi nhất này tóm lấy, ở trong thư phòng làm một hồi mây mưa trăng gió, cho đến khi ta đau eo chân mềm, vẫn còn bị tên này bắt lấy chữ làm thơ.

Ta ghét bút lông!

Đúng vậy, kiếp này chàng là thủ phụ thanh chính, không phải gian thần họa nước.

Lúc mơ màng, ta nghe thấy chàng ở bên tai ta khẽ cười.

"Khanh Khanh, nào đọc theo ta."

"Đọc gì cơ?"

"Nguyện cùng quân sớm sớm chiều chiều—"

(Toàn văn hoàn)