Thính lực Ngôn Khanh tốt, cô nghe thấy hết những gì anh nói, phồng má nghiêng đầu sang chỗ khác, lẩm bẩm: “Bảo bối? Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô nhìn thấy Hoắc tổng vậy mà lại im lặng không tiếng động ôm lấy bóng cô. Ngực cô rầu rĩ chua xót, ngay cả miếng đùi gà trong miệng cũng không thơm như vậy nữa.
Người này thật là…
Vừa đáng giận, vừa đáng thương, còn đặc biệt khiến người ta đau lòng.
Nếu nữ thần ở trên trời thấy chồng mình như vậy, có lẽ sẽ đau lòng muốn chết. Ôi trời, cô vốn dĩ cũng không phải người nhẫn tâm, đặc biệt còn cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn[1], không thể mặc kệ anh như vậy được.
[1] Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Nhìn mặt anh tái nhợt, bờ môi không huyết sắc, bàn tay cố ý hay vô tình che vùng dạ dày, có lẽ là không thoải mái, còn gắng gượng chống đỡ.
Nghĩ đến cũng thật là… Hoắc Vân Thâm – người đàn ông tuyệt vọng đến nỗi tình nguyện cam chịu đi tự sát, sau đó thì cho rằng mình tìm lại được người yêu đã mất, kết quả người yêu là giả, đổi thành người khác không điên mới là lạ.
Hôm nay là một ngày thăng trầm, cô bị giày vò không ít, nhưng nghiêm túc mà nói, Hoắc Vân Thâm cũng là người bị hại.
Ngôn Khanh mềm lòng, được rồi được rồi, còn không phải chỉ là tạm thời ký thác tình cảm thôi sao, cô sẽ hy sinh một chút.
Cô dịch về trước mặt Hoắc Vân Thâm, đưa cái bát không đã được ăn sạch sẽ cho anh, giọng nói dịu dàng: “Hoắc tổng, phiền ngài hạ mình, lấy giúp tôi thêm một bát nữa.”
Mèo Khanh Khanh chủ động gần gũi, cái đuôi nhỏ vô hình vẫy vẫy, lông mèo hung hăng gãi vào tim Hoắc Vân Thâm.
Anh lập tức làm theo.
Ngôn Khanh lại không nhận, đẩy bát cho anh: “Đau dạ dày? Có phải từ ngày hôm qua đã không ăn cơm rồi không? Bát này anh ăn, ăn xong nhanh về nhà ngủ đi, về sau sinh hoạt cho tốt, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, nếu anh đồng ý thì tôi sẽ gọi anh là bảo bối, được chứ?”
Tay bưng bát của Hoắc Vân Thâm hơi run, anh cực lực duy trì sự bình tĩnh: “Em đưa ra cho anh nhiều yêu cầu như vậy, chỉ đổi lấy câu bảo bối?”
Ngôn Khanh chán nản: “Anh còn bắt bẻ!”
Giọng Hoắc Vân Thâm nặng nề, đáy mắt như muốn thiêu đốt cô: “Em tăng giá, anh mới cân nhắc.”
Ngôn Khanh đỏ mặt, hướng đi gì đây, không phải cô là người giữ vai trò chủ đạo à? Sao mới nói được hai ba câu, vị trí đã bị đảo ngược rồi?!
Hoắc Vân Thâm nắm chặt cơ hội, tuyệt không buông tha: “Em không tăng giá, đêm nay anh sẽ không đi, anh cũng giữ em ở lại đây, nói được thì làm được.”
Ngôn Khanh choáng váng, cũng thật sự không dám khıêυ khí©h tính tình quỷ quái của Hoắc tổng, vỗ “bang bang” xuống sàn nhà: “… Thêm! Thêm thêm thêm! Ăn nhanh lên!”
Dưới cái nhìn chăm chú đầy oán giận của mèo Khanh Khanh, Hoắc Vân Thâm thong thả ung dung nếm canh, thuận lợi nuốt xuống, lại mất chừng năm phút đồng hồ ăn xong thức ăn khô, dạ dày dần dần ấm lên, đau đớn được an ủi.
Anh lưu luyến nhìn dáng vẻ mèo con nghiến răng, rồi yêu cầu: “Ăn xong rồi, khen thưởng.”
Ngôn Khanh buồn bực, xác nhận với anh: “Tôi khen thưởng xong, anh phải đi ngay lập tức, không được lén tới tìm tôi nữa, quấy rầy tôi ghi hình chương trình.”
“Vậy phải xem lợi ích có đủ lớn hay không.”
Ngôn Khanh xắn tay áo, lớn đến mức hù chết anh!
Vì tự do mà bán nhan sắc, dễ dàng sao!
Cô quỳ gối trên sàn nhà, cả người thẳng tắp, đôi tay dữ dằn đỡ lấy bả vai Hoắc Vân Thâm, định ôm một cái qua loa cho xong.
Nhưng theo khoảng cách thu hẹp, đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu tơ máu, bao nhiêu tình cảm sâu đậm bị phơi bày không bỏ sót. Ngôn Khanh sững sờ, trong lòng không hiểu sao lại run rẩy, vô thức sát gần anh hơn, từ cái ôm biến thành nụ hôn mập mờ.
Hành động này dường như phát ra từ bản năng của cơ thể, thuần thục đến nỗi Ngôn Khanh không kịp phản ứng. Cô lắc đầu, mím môi muốn lui về, Hoắc Vân Thâm đã ấn cô xuống, tính xâm lược áp bách mười phần.
Bầu không khí nguy hiểm, tim Ngôn Khanh đập như trống bỏi.
Cô nhắm mắt lại, quyết định hành động trước, nâng mặt Hoắc tổng lên rồi mổ nhẹ vào vị trí an toàn nhất là mi tâm của anh, giả vờ bình tĩnh bảo: “Bảo bối Thâm Thâm, nghe lời chị gái, về! nhà! đi!”
Sau khi tìm đường chết, một giây Ngôn Khanh cũng không có can đảm để trì hoãn, cô bò dậy chạy trốn ra ngoài, trong vòng ba giây biến mất không thấy tăm hơi.
Hoắc Vân Thâm ngồi tại chỗ, tay nâng lên một chút xíu, che đi vị trí giữa hai đầu lông mày, cười đến mức đôi mắt khuếch tán màu đỏ tươi: “Cô nhóc hư hỏng, giống y hệt trước kia, trêu chọc xong liền chạy.”
Chạy thì có thể chạy đến đâu.
Khanh Khanh thuộc về anh, sống chết không thể tách rời, huống chi cô còn sống.