Ngôn Khanh vừa bước ra khỏi phòng thăm, lập tức bị Hoắc Vân Thâm đang chờ ở cửa ôm lấy. Anh nhíu chặt mày, rũ mắt nhìn cô.
Bên trong nói gì anh đều nghe được.
Ngôn Khanh nhắm mắt thở hắt ra.
Có lẽ Vân Lăng có chỗ đáng buồn đáng thương, nhưng cô thật sự không đồng tình nổi.
Hiện tại cô là Vân Khanh, song cũng không hoàn toàn là Vân Khanh. Nhìn lại quá khứ qua lớp sương mù, cô không hiểu được tâm tư mình khi ấy, càng không khơi dậy được chút tình cảm nào với nhà họ Vân “bị Hoắc Vân Thâm hại đến cửa nát nhà tan” từ trong miệng Vân Lăng.
Người duy nhất quấn lấy sinh mệnh cô, chỉ có Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, nhẹ giọng hỏi: “Trước kia nhà họ Vân đối xử với em không tốt, nói không chừng còn ngược đãi em, có phải không?”
“Anh không nói với em.”
“Nhưng em có thể nghĩ ra,” Cô nghiêm túc nhìn anh, “Thâm Thâm sẽ không vô duyên vô cớ bạo lực với người khác. Người anh trả thù, nhất định là người hại em.”
Trong con mắt sâu thẳm âm u của Hoắc Vân Thâm nổi lên ánh sáng, khóe miệng anh nhếch lên.
“Cho nên,” Ngôn Khanh hít sâu, vòng lấy cánh tay anh, ổn định cảm xúc có khả năng sẽ phập phồng của anh, “… Hoắc Lâm Xuyên, không chỉ một lần bắt nạt em, đúng không?”
Ngay khi cái tên được nhắc đến, cảnh tượng nhuốm máu bạo lực một thời lại hiện về trong mắt Hoắc Vân Thâm.
Khanh Khanh mặc đồng phục, bị tên cặn bã kia bóp chặt cổ họng, cảnh xé rách cổ áo ấy, dù bất cứ lúc nào nhớ lại, cũng đều chà đạp thần kinh anh.
Anh thu lại nụ cười, nhưng không áp chế được sự thù địch đang dâng lên.
Ngôn Khanh hiểu mọi chuyện, trong lòng càng thêm khẩn trương: “Ngày đó gặp Hạ Minh Cẩn ở khu vực chương trình, anh ta lén đưa cho em một tờ giấy. Lúc ấy em sợ anh ta có mục đích khác nên không mở ra xem ngay, sau đó lại vội vàng đi tập luyện nên cũng không có cơ hội đưa cho anh. Ghi hình xong thì bị anh đưa thẳng về nhà, tờ giấy kia vẫn còn ở ký túc xá.”
Cô cẩn thận nói: “Em nghi ngờ…”
Hoắc Vân Thâm trầm giọng: “Em nghi ngờ anh ta có quan hệ với Hoắc Lâm Xuyên, tờ giấy viết tin tức hữu dụng.”
Ngôn Khanh gật đầu thật mạnh.
Kẻ uy hϊếp Hạ Minh Cẩn, nếu thật sự dùng những bức ảnh khiếm nhã của anh ta và Hoắc Lâm Xuyên, còn biết được tất cả mọi thứ, có thể lấy nó làm con bài đứng phía sau màn, rốt cuộc là ai.
Ngôn Khanh gấp không chờ nổi muốn quay lại chương trình. Hoắc Vân Thâm đưa cô lên xe, trước tiên gọi vài cuộc điện thoại, sau mới cho phép tài xế khởi hành. Anh xoay người sờ tóc cô: “Chỗ chương trình toàn là phóng viên ngồi canh.”
A…
Cô chỉ lo chuyện này, quên rằng hiện tại mình là người đang bị mọi người đòi đánh.
Ngôn Khanh cúi thấp đầu: “Em không thể giả ngu, luôn làm đà điểu. Em nên lên mạng xin lỗi, không nói nguyên nhân, cũng không bào chữa, chỉ là xin lỗi thôi. Dù bây giờ fans có mắng em hay thất vọng về em, ít nhất các cô ấy cũng từng thích, vì em mà phải chịu đả kích và tráo phúng của cả giới.”
Hoắc Vân Thâm mím môi: “Nguyên nhân không cần em giải thích, anh sẽ cho người ta nói.”
Cô tham gia chương trình này và ký hợp đồng là vì giúp An Lan giải vây. Trước đây cô chưa từng coi cuộc hôn nhân có điều kiện này là hôn nhân thật sự. Khoảng thời gian cô xác định mình là Vân Khanh, chấp nhận tình cảm của anh, cũng chỉ mới một tuần.
Không ai cho cô thời gian phản ứng.
Càng không ai biết cô đã trải qua bao nhiêu khó khăn trong đó.
Không thể công khai mọi chuyện, nhưng ít nhất cũng chọn ra được vài điểm quan trọng, không để cô gánh vác hết tất cả những lời chỉ trích, không để cô trở thành một kẻ xấu trong mắt người khác, đã làm thần tượng nổi tiếng kiếm tiền, còn cố tình sa ngã yêu đương kết hôn.
Địa điểm tổ chức chương trình được dọn dẹp sạch sẽ, khung cảnh yên tĩnh trống vắng. Xe chạy thẳng đến cửa ký túc xá, Ngôn Khanh định chạy ngay ra ngoài, lại bị Hoắc Vân Thâm ấn vai: “Đừng nóng vội, anh cũng đi lên.”
Ngôn Khanh cho rằng trên tầng không có ai, liền kéo tay anh bước vào thang máy. Không ngờ cửa thang máy vừa mở, trên hành lang chật ních người, lấy Âu Dương và Nhỏ tóc xoăn dẫn đầu các thí sinh, bên cạnh còn có An Lan mang theo nhân viên công tác, đều đang ngẩng đầu chờ cô.
Hai bên cùng trợn mắt há mồm.
Ngôn Khanh bị chiến trận hù dọa.
Thật vất vả chờ đến khi Ngôn Khanh xuất hiện, cả nhóm người cố ý đến đây an ủi cô – lại bị Khanh Bảo nắm tay Hoắc tổng, Hoắc tổng cởi bỏ dáng vẻ hung thần ác sát để lộ bộ mặt dịu dàng – làm cho khϊếp sợ lùi hai bước.
Cảnh tượng gì đây!
Họ thật ngốc quá đi, thế mà còn lo lắng Khanh Bảo sẽ mất tinh thần, không phấn chấn!
Nhưng vấn đề là…
Sắc mặt Âu Dương thay đổi đầu tiên, ánh mắt nhìn Ngôn Khanh lộ ra sầu lo.
Cô ấy cả gan tiến lên, kéo góc áo Ngôn Khanh: “Có thể mượn cậu vài phút không, có việc quan trọng cần nói.”
Không chờ Ngôn Khanh trả lời, mắt Hoắc Vân Thâm đã hạ xuống, nhàn nhạt liếc cô ấy.
Sống lưng Âu Dương chợt lạnh, nhưng nghĩ đến tin tức vừa mới xem ở trên mạng, trong lòng không khỏi tức giận, túm Ngôn Khanh qua một bên, hạ giọng rít gào: “Cậu còn không biết đúng không, có người trên Weibo đào ra chuyện Hoắc Vân Thâm tìm tình cũ đã nhiều năm rồi, trước kia còn để lộ ảnh của cô ta, dáng dấp cô ta với cậu…”
Ngôn Khanh mỉm cười: “Giống nhau như đúc?”
Âu Dương trợn to mắt: “Cậu cảm kích?!”
“Cậu choáng đầu rồi hả, sao có thể nhảy xuống hố lửa! Biết rõ là làm thế thân, mọi quyến luyến của anh ta với cậu đều là dành cho tình cũ! Hiện tại ảnh chụp bị phơi bày, những người đó đều đang cười cậu đáng thương!” Âu Dương tức điên, “Kết hôn với loại người này, làm hại cậu bị chửi, không đáng tẹo nào! Tớ thà không xuất đạo, cũng không muốn ký với Hoắc thị chó má này!”
Ngôn Khanh vừa bất đắc dĩ vừa thấy ấm lòng.
Âu Dương suy nghĩ vì cô, ngay cả Hoắc thị cũng dám mắng.
Đồng thời cô cũng ý thức được, sợ là Vân Lăng đã chuẩn bị vạch trần chuyện của Vân Khanh trước khi bị bắt, đến phút cuối cùng cũng muốn thêm việc cho cô.
Nhưng như cô đã nói, cứ việc nghị luận đi, cô biết cô là ai là đủ rồi.
Ngôn Khanh nói với cô ấy: “Tớ chính là Vân Khanh. Cứ mặc kệ bình luận trên mạng, nếu họ cảm thấy tớ đáng thương, có lẽ còn bớt được chút tức giận.”
Lúc trở về bên cạnh Hoắc Vân Thâm, người trên hành lang đã sơ tán hết, một người cũng chẳng còn.
Hoắc Vân Thâm ôm Ngôn Khanh vào ký túc xá. Đây là lần đầu tiên anh đến căn phòng nhỏ này, anh ở dưới tầng nhìn lên, anh ở nhà thao thức cả đêm nghĩ đến cô, còn cô lấp đầy hơi thở anh cầu mà không được ở nơi này.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt, vậy mà anh lại ghen tị với một căn phòng cô từng ở.
Ngôn Khanh đóng cửa lại, lập tức đi tìm quần áo trong ngăn tủ, cũng may những mảnh giấy vẫn còn ở sâu trong túi áo, không làm mất.
Cô ngừng thở, gấp gáp mở ra.
Hạ Minh Cẩn vẽ một hoa văn phức tạp phía trên cùng.
Ngôn Khanh ngạc nhiên, không kịp nhìn kỹ dòng chữ phía dưới, trước tiên đưa đồ cho Hoắc Vân Thâm xác định: “Thâm Thâm, anh nhận ra không?”
Con ngươi Hoắc Vân Thâm co rụt, hai tay đặt bên người chậm rãi nắm chặt.
Hóa thành tro cũng nhận ra.
Anh nghiến răng nói mấy chữ: “Hình xăm của Hoắc Lâm Xuyên.”
Ngôn Khanh chấn động, quả nhiên giống suy đoán của cô, cô mở tung tờ giấy, vội vàng nhìn xuống, càng xem tim càng đập nhanh: “… Ý anh ta là, hình ảnh bất nhã của anh ta với Hoắc Lâm Xuyên, là… do chính Hoắc Lâm Xuyên chụp?!”
Hạ Minh Cẩn viết trên tờ giấy.
Anh ta không biết thân phận người đàn ông này, nhưng từng thấy hình xăm trên eo anh ta (Hoắc Lâm Xuyên), vả lại có một lần tình cờ bắt gặp anh ta (Hoắc Lâm Xuyên) nghe điện thoại, mơ hồ bắt được chữ “Hoắc” từ trong ống nghe.
Trước kia anh ta không liên tưởng đến Hoắc Vân Thâm, nhưng sau khi xảy ra mọi chuyện, anh ta biết Ngôn Khanh mất trí nhớ, mới đặt Hoắc Vân Thâm và chữ “Hoắc” kia vào cùng một chỗ, anh ta đoán là người nhà họ Hoắc.
Anh ta không xác định được Hoắc Vân Thâm tốt hay xấu, nên mới vụиɠ ŧяộʍ viết cho Ngôn Khanh.
Quan trọng nhất là, anh ta liên tục nhắc lại những bức ảnh nặc danh đe doạ, góc độ chụp từ vị trí đầu giường, hiển nhiên là camera đã được dựng sẵn.
Với thân phận “Hoắc”, không có khả năng không biết trong phòng ngủ bị người ta giám thị.
Như vậy chỉ có một kết luận, là chính “Hoắc” chụp.
Ngôn Khanh xem xong, toàn thân không khỏi rét run: “Hoặc là ảnh chụp bị rò rỉ rồi bị người khác lợi dụng, hoặc là chính anh ta (Hoắc Lâm Xuyên) từ đầu đến cuối…”
Mặc kệ là ai, người dùng ảnh chụp uy hϊếp Hạ Minh Cẩn bỏ thuốc, có lẽ chính là người lúc trước mang cô đi, là người bóp méo ký ức của cô.
Đột nhiên cô sợ hãi.
Hoắc Vân Thâm vo tờ giấy thành nắm, ôm Ngôn Khanh, cơ bắp cánh tay cứng rắn, hơi run run.
“Đừng sợ.”
“Em sợ…” Sắc môi cô trở nên trắng bệch, “nếu thật sự là Hoắc Lâm Xuyên, rốt cuộc anh ta muốn làm gì, chỉ là khiến em quên anh để trả thù thôi sao? Có thể là âm mưu sâu hơn nữa không! Anh ta đưa em đi đâu, xảy ra những chuyện gì, em đều không nhớ…”
Mỗi lần Ngôn Khanh nghĩ đến tên hoắc Lâm Xuyên, thần kinh đều như bị dao nhỏ thọc vào, lần sau còn đau hơn lần trước, cô cắn răng lẩm bẩm: “Sao một chút em cũng không nhớ!”
Hoắc Vân Thâm siết chặt cô, mở rộng áo khoác bọc cô lại: “Khanh Khanh, dừng lại, đừng nghĩ, anh ta đã chết rồi!”
Đầu Ngôn Khanh đau nhức đến độ buồn nôn, bóng dáng cao gầy cô từng thấy trong mộng bỗng loé lên trước mắt.
Khuôn mặt gầy, mắt kính gọng vàng, còn cười ôn hòa hỏi cô: “Kẻ điên kia yêu em, em nói xem, nếu anh biến em thành của anh trước mặt nó, điều gì sẽ xảy ra?”
Tim Ngôn Khanh như bị lưỡi dao sắc bén đâm thọc, mím môi ngã vào ngực Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm ôm cô lên giường, hai tay ấn huyệt Thái Dương của cô.
Ngôn Khanh dần dần được nhiệt độ của anh trấn an, thở gấp mở mắt ra, con ngươi toàn là nước: “Thâm Thâm, rốt cuộc Hoắc Lâm Xuyên là ai?”
Hoắc Vân Thâm lau sạch nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt cô, đáy mắt ánh lửa giận, tiếng nói khàn khàn: “Muốn biết cái gì anh sẽ nói cho em, đừng suy nghĩ nữa.”
Anh nằm xuống bên cạnh cô, bảo vệ cô kín kẽ, thân thể cao lớn cuộn lại trên chiếc trường nhỏ của người mình yêu, bàn tay che mắt cô: “Loại cặn bã này, không xứng để em nhớ tới.”
Thế hệ nhà họ Hoắc có hai cháu trai, lớn là Hoắc Lâm Xuyên, khi anh ta 6 tuổi, Hoắc Vân Thâm được sinh ra.
Hai anh em nhận được nhiều sự chú ý từ mọi người trong gia tộc.
Gia chủ nhà họ Hoắc lúc ấy, chính là ông nội của hai anh em, cũng có chút thiên vị đối với cha mẹ bọn họ. Con trai lớn tính tình hiền lành, không có đầu óc kinh doanh, sinh ra Hoắc Lâm Xuyên, lão gia tử cũng không mấy yêu thương, thái độ vẫn luôn thường thường.
Nhưng Hoắc Vân Thâm do đứa con út có năng lực sinh ra, ông ta đương nhiên càng yêu thích hơn, vừa sinh ra đã được ông ta ôm vào lòng, cùng năm đó kết làm thông gia từ bé với nhà họ Vân có thế lực tương đương, hoàn toàn mặc kệ người con dâu vừa sinh xong có bao nhiêu hận ý.
Con dâu là người con trai ông ta thích, bị cứng rắn ép gả. Ngoài miệng cô ta nói không tình nguyện, không phải cũng đã sinh đứa nhỏ ra rồi đấy sao, đều là già mồm. Ông ta cho phép cô ta sinh con nối dõi cho nhà họ Hoắc đã là cất nhắc cô ta rồi.
Lão gia tử căn bản không coi con dâu ra gì. Mãi cho đến khi Hoắc Vân Thâm một mình ở cùng mẹ, cả người luôn đầy rẫy vết thương, mới biết cô ta trút hết mọi hận thù lên người đứa nhỏ, lấy ngược đãi làm hả giận.
Cậu bé còn rất nhỏ, nhưng không thích gây sự, bị véo bị đánh đều mở to mắt nhìn, tích nước mắt khụt khịt, không chịu gào khóc.
Kể từ khi bị phát hiện, nhà họ Hoắc tách Hoắc Vân Thâm với mẹ của mình ra. Nhưng mỗi khi suy sụp tinh thần, mẹ anh đều cô gắng tìm anh, rồi vặn vẹo mà phát tiết. Anh nhớ có một năm, anh ngồi xổm trong hoa viên nhỏ chất đống đá, bị mẹ đầu tóc hỗn loạn xông tới đánh dữ dội. Vào ban đêm, bà lại tìm cơ hội tránh né người canh gác, đi đến phòng của anh, lần đầu tiên trong cuộc đời cười với anh: “Vân Thâm, con tới đây, mẹ cho con xem thứ tốt.”
Anh ngạc nhiên vui vẻ theo sau, cẩn thận từng li từng tí muốn lấy được chút yêu mến.
Nhà họ Hoắc quá lớn, mẹ dắt anh lên tầng cao nhất, ngồi xổm xuống sờ mặt anh, cười đến điên cuồng: “Nhà họ Hoắc trông cậy vào con để thừa kế gia nghiệp, nhưng dựa vào cái gì chứ, thứ gia tộc nát bét này, hủy diệt mẹ, còn muốn mẹ sinh cho nó người thừa kế.”
“Con đừng nhúc nhích, nhìn cho rõ,” Mẹ véo anh, “xem nơi này hủy diệt mẹ con như thế nào!”
Anh mới vài tuổi, ngây thơ mờ mịt, thật vất vả mẹ mới dịu dàng với anh một lần, anh liền thành thật nghe lời, nhìn bà bò lên trên đỉnh tầng gác mái, đứng trên sân thượng, thẳng tắp ngã xuống, chết trước mắt anh, thậm chí máu tươi còn bắn tung toé lên khuôn mặt non nớt của anh.
Lần duy nhất mẹ đối xử tốt với anh, cũng là lần cuối cùng.
Tất cả mọi người đều nói người phụ nữ này điên rồi, từ lúc gả vào đầu óc đã không bình thường, sợ là trời sinh mang theo bệnh điên. Lời đồn đại không biết bắt nguồn từ đâu, lâu dần biến thành con trai bà cũng chảy dòng máu vặn vẹo, về sau sẽ làm nhà họ Hoắc lụn bại.
Ít nhiều lão gia tử cũng có khúc mắc.
Cha của Hoắc Vân Thâm quanh năm bận rộn bên ngoài, tình yêu với vợ đã sớm bị mài dũa trong khoảng thời gian dài bà không chịu phối hợp. Ông ta chẳng tiếc gì cái chết của bà, ngay cả con trai, cũng chỉ dùng để chặn miệng lão gia tử. Ông ta thì có thể tuỳ ý ở bên ngoài, không cần lo lắng trách nhiệm nối dõi tông đường.
Hoắc Vân Thâm nhỏ bé ôm đầu gối nghĩ.
Hoá ra không có ai yêu anh.
Ông nội không yêu, chỉ cần đầu óc được di truyền từ cha của anh, bồi dưỡng anh thành người thừa kế. Cha không yêu, đặt anh ở trong nhà như một báo cáo kết quả công tác. Còn mẹ, coi anh trở thành nhục nhã, hận thù, không tiếc dùng cái chết phá hủy tinh thần thời thơ ấu của anh.
Khi đó Hoắc Lâm Xuyên xuất hiện, lấy thân phận anh trai cho anh sự quan tâm. Trong lòng anh tổn thương rất lớn, không có bất kì tiến triển gì trong quá trình điều trị, chính Hoắc Lâm Xuyên luôn ở bên anh để giúp anh tốt hơn.
Bởi vì cùng ra cùng vào quá nhiều, lão gia tử không thể không quan tâm đến hoắc Lâm Xuyên nhiều hơn. Tuổi anh ta lớn hơn, biết biểu hiện lấy lòng, điều này càng khiến Hoắc Vân Thâm thêm trầm mặc ít lời.
Hoắc Lâm Xuyên sắp xếp cho anh bảo mẫu mới. Bảo mẫu tốt với anh, sẽ lén cho anh xem phim hoạt hình và phim điện ảnh ngoài giờ học.
Chỉ là khác với bình thường, màn hình đầy máu me, hình ảnh tàn khốc mà cấm kỵ. Mới đầu anh sợ hãi, nhưng bảo mẫu nói là chỉ người lớn mới có thể xem thứ tốt, nếu nói với người khác thì sẽ không cho anh xem. Anh nóng lòng muốn lớn lên, cho rằng lớn lên bệnh sẽ tốt hơn, cho nên liều mạng thích ứng.
Bên trong là các loại chém gϊếŧ, ngược đãi, khủng bố, lửa đạn bay tán loạn.
Sau đó có một ngày, trong căn phòng không có giám sát, bảo mẫu hướng dẫn anh: “Con trai nên như vậy, con học đi.”
Cô ta nhét bình hoa trong phòng vào tay anh, tâm lý anh vốn không có gì, lại bị ác ý trong suốt một thời gian dài ảnh hưởng, chỉ một chớp mắt đã mất khống chế, giơ lên tay, nhưng chần chờ mãi cũng không hạ xuống.
Bảo mẫu bắt lấy tay anh đập vào đầu mình, tiếp theo nằm xuống, khóc rống hô to: “Vân Thâm thiếu gia muốn gϊếŧ người!”
Anh bị nhốt lại.
Người bảo mẫu luôn sống chung rất tốt với anh bỗng bị anh đánh đến mức sợ chết khϊếp, mẹ anh lại là người điên, không ai cảm thấy anh vô tội.
Bác sĩ tâm lý nói bệnh của anh rất nguy hiểm, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng. Anh muốn giải thích, nhưng lão gia tử không đến gặp anh, người bên cạnh anh cũng bất tri bất giác bị vẻ ngoài hiền lành của Hoắc Lâm Xuyên điều khiển. Anh ta lấy danh nghĩa em trai chỉ tin tưởng mình anh ta để ngăn cách anh với người ngoài, nên dù anh có rất nhiều lời muốn nói cũng không biết nói với ai.
Trong khoảng thời gian đó, Hoắc Lâm Xuyên diễn xuất rất tỉ mỉ, lão gia tử càng thêm ưu ái anh ta. Đến sinh nhật 66 tuổi của lão gia tử, con cháu theo lệ mừng thọ, Hoắc Vân Thâm đã lâu không gặp ông nội, anh dùng cây trúc khắc làm quà, mở hộp quà, lại bị tráo thành một con dao nhuốm máu.
Lão gia tử phát bệnh tim nằm trong phòng ICU, cuồng loạn muốn đuổi Hoắc Vân Thâm ra khỏi nhà họ Hoắc, rồi đoạn tuyệt quan hệ.
Cuộc sống của ông ta, sự nghiệp gia tộc của ông ta, quyết không cho phép thứ khủng bố này nhúng chàm. Hoắc Vân Thâm quả nhiên giống mẹ mình, là một kẻ điên có tinh thần không bình thường.
Khi Hoắc Vân Thâm thực sự bị bỏ rơi và đuổi ra khỏi nhà, anh vẫn còn là một cậu nhóc.
Ở bên ngoài cha anh có hai đứa con riêng, sẽ càng không dính dáng đến củ khoai lang nóng phỏng tay như anh.
Nhà họ Hoắc vừa phỉ nhổ anh, vừa đề phòng anh, nói là đuổi đi, thực chất vẫn khống chế, e sợ anh làm ra điều gì đó bất lợi cho Hoắc thị.
Anh bị ném vào trong một căn phòng nhỏ đơn sơ, học ở một ngôi trường thiếu kinh nghiệm, một thân một mình anh bướng bỉnh lớn lên, tình cảm dưới đáy lòng hoàn toàn bị xoá sổ.
Bảo mẫu hại anh, anh trai còn hơn cả vậy.
Tất cả tốt đẹp đều là giả, chưa từng có ai yêu anh, anh cũng sẽ không yêu bất kỳ kẻ nào.
Anh là kẻ điên? Rất tốt, anh thật sự điên, tâm lý anh có bệnh, anh được truyền bá và hướng dẫn một cách ác ý từ nhỏ, nên tư tưởng vặn vẹo, anh chính là một kẻ cuồng bạo ác độc, có thể gϊếŧ người cướp của bất cứ lúc nào.
Đêm ấy anh cuộn tròn khóc một hồi, nhưng cũng không biết là khóc vì cái gì.
Dù sao anh vĩnh viễn chỉ có một mình.
Nghe nói cô con gái duy nhất nhà họ Vân có chút liên quan đến anh, cũng quay đầu hứa hẹn với Hoắc Lâm Xuyên.
Anh mới không để bụng.
Ở trong trường học, Hoắc Vân Thâm vô pháp vô thiên, tùy ý làm bậy. Đến cấp hai, cấp ba, anh trở thành Hỗn Thế Ma Vương âm trầm làm cho người ta sợ hãi, đồn rằng anh đã lấy mất vài mạng người, và làm những hành động khủng khϊếp.
Hoắc Lâm Xuyên chưa bao giờ buông tha anh. Thân là người thừa kế, lâu lâu mới cao cao tại thượng xuất hiện, dẫn một đám người đến ẩu đả với anh, cười khanh khách đứng bên cạnh nhìn, còn nói: “Thông gia từ bé của mày lớn lên cũng thật xinh đẹp, đáng tiếc không phải của mày.”
Đánh liền đánh trả, phun ra máu cũng không nhận thua, mỗi biểu hiện của Hoắc Vân Thâm đều điên cuồng tàn nhẫn, luôn làm Hoắc Lâm Xuyên kiêng kị từ đáy lòng, càng kiêng kị càng sợ hãi.
Trái tim Hoắc Vân Thâm đã sớm lạnh như sắt đá, luôn tràn ngập điên cuồng và căm hận.
Mãi cho đến chạng vạng ngày đó, anh bị một đám người khıêυ khí©h trong ngõ nhỏ. Anh không nói hai lời liền xách gậy gộc lên đánh, lại có một bóng dáng nhỏ xinh lầm lũi tiến vào, vẻ ngoài mảnh khảnh, trắng không tỳ vết.
Đám người kia nhìn đến choáng váng, có ý đồ giở trò. Ma xui quỷ khiến anh lại xách cô gái nhỏ ra ngoài, rồi quay lại hung hăng đánh.
Rất nhanh, tiếng còi cảnh sát vang lên, đám đông sợ hãi lập tức giải tán, anh mang theo vết thường lê bước khỏi con đường nhỏ. Sáng sớm trời tối đen, anh rất đau, khi đi được hơn một nửa, phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng theo kịp, đưa chiếc khăn ướt sũng trong tay cho anh, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Cảm ơn anh cứu em, khăn tay sạch sẽ, em đổ một chút nước, anh lau đi.”
Anh liếc cô một cái.
Cô gái mặc đồng phục trung học cơ sở của trường trọng điểm ngay bên cạnh, tóc dài, váy nhỏ, cần cổ tinh tế, gương mặt non mềm, đôi mắt như trăng sáng trên bầu trời, phản chiếu hình bóng anh.
Mồ hôi và máu của anh trộn lẫn vào nhau, dơ không chịu nổi.
Anh cười lạnh: “Cách xa tôi một chút.”
Từ buổi tối ngày hôm đó, anh bị quấn lấy. Cô gái tuổi nhỏ hơn anh, lớn lên xinh xắn yêu kiều, dù chỉ là học sinh trung học cũng đã là tâm điểm giữa đám đông, xinh đẹp đến mức người ta không thể không chú ý.
Cô tận dụng thời gian nghỉ giữa giờ, thời gian tan học, mang các loại thức ăn nước uống tới tìm anh. Chỉ cần anh xuất hiện, cô liền cong cong đôi mắt, nhẹ nhàng nhảy đến như một con thú nhỏ, dài giọng gọi anh “Vân Thâm”.
Cái tên này trước khi chết mẹ đã từng gọi một lần, là thứ không thể đυ.ng tới trong ý thức của anh, liên quan đến tất cả nỗi đau của anh. Anh hung ác mắng cô.
Cô rũ lông mi nói: “Vân Thâm dễ nghe mà, anh cũng có thể gọi em là Khanh Khanh.”
Khanh Khanh, cô là cô con gái kia của nhà họ Vân.
Anh hận đến ngứa răng, lại lừa gạt anh, anh không nhu xuẩn như vậy!
Anh càng bắt nạt cô hơn, đuổi cô đi, liều mạng đánh nhau với Hoắc Lâm Xuyên không muốn sống mà tới tìm phiền toái, đánh đến mức bọn chúng không động đậy cũng không ngừng, máu me trước mắt nhưng khuôn mặt Vân Khanh thì chưa từng biến mất.
Kẻ lừa đảo, anh không mắc lừa, sẽ không có ai tốt với anh, đều là giả.
Nhưng anh đau quá.
Lần bị thương nặng nhất, anh không thể đi lại được. Tại bụi cây nhỏ bên ngoài trường học, anh mang một thân đầy thương tích, lẳng lặng chờ miệng vết thương khô cạn.
Nhưng mà nhánh cây che đậy anh lại bị đôi bàn tay trắng gầy đẩy sang một bên.
Khanh Khanh chạy vào, trên đường bị vướng nên vấp ngã, cô lại lập tức bò dậy, ngồi xổm bên cạnh anh.
Anh nghĩ, anh chật vật như vậy, chắc chắn là cô tới để cười nhạo, nhục nhã anh.
Nhưng Khanh Khanh khóc, thật cẩn thận nâng cánh tay trái chảy đầy máu của anh, luống cuống cúi thấp đầu, đưa môi tới gần, thổi thổi mặt trên, rồi ngẩng mặt nhìn anh, mềm mại dỗ dành: “Vân Thâm, em thổi thổi cho anh trước, thổi thổi liền không đau như vậy nữa.”
Anh nhìn cô chằm chằm, sau một hồi thì quay mặt đi, nhiều năm trôi qua, hốc mắt lại một lần nữa ửng đỏ.
Trong đêm tối, anh rơi lệ không tiếng động.
Nếu lừa anh…
Có thể cầu xin cô, lừa lâu một chút được không.