Chương 46: Tuyên bố với toàn giới

Hạ Minh Cẩn bị kí©h thí©ɧ bởi những lời khen ngợi chân thành của Ngôn Khanh, kinh ngạc qua đi, chính là tâm chết.

Lúc mới bước chân vào ngành giải trí, anh ta đặc biệt ngốc bạch ngọt[1], chịu quá rất nhiều áp bách, mỗi ngày đều khao khát có thể xoay người trong tương lai. Đáng tiếc hiện thực tàn khốc, trong giới cạnh tranh anh chết tôi sống, vì sinh tồn, chung quy anh ta vẫn bước lên con đường mà trước kia mình khinh thường, nương nhờ người khác, đổi lấy cơ hội.

[1] Ngốc bạch ngọt (傻白甜): người đơn thuần, đơn giản, không có nhiều tâm cơ.

Chính anh ta trải qua không tốt, liền nhận định ai trong giới giải trí cũng gian nan như vậy, cho nên khi thấy Ngôn Khanh tới tham gia 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, anh ta luôn hy vọng cô thu liễm, nhẫn nại, anh ta sẽ tận lực chống ô dù vì cô.

Giờ xem ra, quá buồn cười.

Thích cô là thật, nhưng không xứng với cô cũng là thật.

Có lẽ chỉ có người như Hoắc Vân Thâm, người có khả năng hoàn toàn che chở cho cô dưới đôi cánh, mới thích hợp đứng bên cạnh cô.

Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ đủ tư cách mơ ước.

Hạ Minh Cẩn thoải mái, lui lại một bước, chính thức khom lưng xin lỗi Ngôn Khanh, lúc tới cửa, anh ta lại không yên tâm mà dặn dò: “Em vẫn nên chú ý nhiều hơn, chuyện em đã kết hôn đừng để người khác biết, em không phải ca sĩ diễn viên, em là thần tượng, tình yêu bị lộ ra ánh sáng là đòn trí mạng, huống chi là kết hôn.”

Ngôn Khanh không nói chuyện, đứng tại chỗ nhìn anh ta biến mất, hơi hạ bả vai xuống, thất thần thở dài.

Cô đội mũ lên, cũng chuẩn bị rời đi, ngoài ý muốn nghe được một chút động tĩnh truyền ra từ trong phòng.

Kẽo kẹt, như tiếng mở cửa.

Cô cả kinh, vừa định xoay người nhìn, tiếng bước chân cũng theo đó mà tới gần, bàn tay ấm áp ôm lấy eo cô, thấp giọng hỏi: “Sao lại ngẩn người?”

Tim Ngôn Khanh đập rộn.

Cô ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt ngược sáng của người đàn ông, ngũ quan sắc bén thâm thúy, đôi mắt đang nhìn cô chăm chú, ẩn ẩn tuyên bố chủ quyền rằng mình không được xía vào, còn bí mật mang theo một chút sung sướиɠ.

Khó trách hôm nay người nào đó hào phóng sảng khoái khác thường, hoá ra là trộm nghe lén trong căn phòng nhỏ ở đây!

Nói Hoắc tổng theo dõi nghe lén thì có vẻ lạnh lẽo quá, người ta rõ ràng là đích thân ra trận, nghe hết toàn bộ mấy lời thải hồng thí của cô.

Ngôn Khanh mím môi, mắt hạnh lườm anh.

Hoắc Vân Thâm xoa chỗ ngứa trên eo cô: “Đừng nóng giận, chỉ là anh…”

Ngôn Khanh ngắt lời anh, như cười như không trách cứ: “Anh sớm nói là anh ở đây, sao em có thể chỉ khen một chút đã ngừng? Nếu biết anh đang nghe, ít nhất em cũng phải nói gấp mười lần không trùng loại, để Thâm Thâm nhà em vui vẻ thêm một chút!”

Hoắc Vân Thâm dừng một chút, lập tức ôm lấy cô.

Được Khanh Khanh yêu chiều.

Anh không tốt, cô luôn dùng cách thức dịu dàng nhất để bao dung anh.

Nhưng Hoắc Vân Thâm vẫn cứ để ý vừa rồi cô thất thần, lại hỏi: “Lúc ngẩn người, nghĩ cái gì?”

Ngôn Khanh dựa vào vai anh, chậm rãi thở hắt ra, ăn ngay nói thật: “Gần đây xảy ra chuyện của thí sinh xếp hạng năm, còn cả lời nhắc nhở của Hạ Minh Cẩn, đều làm lòng em không dễ chịu, em như vậy… tính là lừa gạt không?”

Hoắc Vân Thâm hiểu chuyện cô đang nghĩ không liên quan đến Hạ Minh Cẩn, ánh mắt anh sáng tỏ, vuốt ve sống lưng cô, hỏi lại: “Tham gia chương trình là ý của em?”

“Không phải,” Ngôn Khanh lắc đầu, “vì giúp An Lan em mới ký hợp đồng.”

“Kết hôn là em tự nguyện?”

Ngôn Khanh móc móc quần áo anh: “… Cũng không phải, bị chồng gài bẫy.”

“Bắt đầu yêu đương từ khi nào?”

Ngôn Khanh ngẩng mặt, cong môi nói: “Sau khi kết hôn không lâu, mấy ngày trước, rất hợp mốt cưới trước yêu sau, muốn ngừng mà không được.”

Biết mình là Vân Khanh, mới thật sự tính là bắt đầu yêu đương với anh.

Hoắc Vân Thâm âu yếm hôn lên giữa hai đầu lông mày của cô: “Cho nên em có sai cái gì? Em lừa ai? Không mang theo ham muốn công danh lợi lộc tham gia chương trình, nổi tiếng chỉ vì em đủ tốt. Còn kết hôn, nếu lúc ấy em không đồng ý với anh, cả chương trình sẽ biến mất, chẳng khác gì em đang cứu các cô ấy. Yêu đương em cũng không có cách nào khác, vì đó là bản năng của em, mà em chỉ đang tìm lại ký ức.”

Ngôn Khanh bị anh dỗ đến nỗi trong lòng chỉ còn đọng lại ấm áp, những suy nghĩ rối rắm đều được âm thầm chải vuốt lại.

“Quan trọng nhất là,” Hoắc Vân Thâm khen vợ mà không hề thu liễm, “Khanh Khanh biết viết nhạc, biết ca hát, học cái gì cũng nhanh, vốn dĩ chính là ca sĩ có thực lực, người khác chỉ coi em là thần tượng, đó là vì bị vẻ đẹp của em mê hoặc.”

Ngôn Khanh không khỏi bật cười: “Giọng điệu của Hoắc tiên sinh cũng đắc ý quá đi.”

Anh nghiêm trang “Ừ”: “Cưới được tiên nữ, đương nhiên đắc ý.”

Ngôn Khanh ổn định tâm lý, có rất nhiều lời muốn nói tỉ mỉ với anh, di động lại đột nhiên rung rung, là An Lan gọi điện thoại tới: “Bảo bối em đã khỏe chưa? Đến giờ rồi, sẽ ghi hình phần tiếp theo sau năm phút nữa, mau trở lại.”

Nghỉ giữa chừng vốn đã đặc biệt, nếu như bị quá nhiều người phát hiện sẽ không tốt.

Ngôn Khanh không thể không dừng câu chuyện, nhón chân hôn một cái lên môi Hoắc Vân Thâm, tiêm cho anh mũi dự phòng: “Thâm Thâm, ba ngày em không về nhà được, phải ở lại chuẩn bị cho lần ra mắt cuối cùng. Anh đừng suy nghĩ vớ vẩn nhé, chờ chương trình kết thúc, em không cần sống ở ký túc xá, có thể thường xuyên đi về.”

Anh từ từ hỏi: “Ba ngày để anh phòng không gối chiếc, cũng chỉ hôn một chút?”

Lỗ tai Ngôn Khanh đỏ lên.

Chuyện thân mật kịch liệt nhất đều đã làm, nhưng bị dăm ba câu của anh trêu trọc, nhịp tim vẫn mất cân bằng.

Ngôn Khanh rũ mắt: “Vậy thì anh hôn thêm vài cái đi.”

Lông mi cô gái run run, hai má phúng phính, môi hơi mím lại, Hoắc Vân Thâm không khách khí mà cắn lên, si mê thâm nhập.

Không thể lâu quá, một phút.

Hoắc Vân Thâm miễn cưỡng thả chậm thế tiến công, khàn giọng hỏi: “Mang son môi không?”

Ngôn Khanh thở gấp, móc ra cho anh, không biết anh định làm gì.

Anh nâng cằm nhỏ của cô lên, vặn nắp, dùng đầu ngón tay dính một ít màu, kiên nhẫn tô lại đôi môi đỏ mọng hơi loang lổ của cô.

Ngôn Khanh nín thở nhìn anh. Anh hơi nhíu mày, con ngươi đen láy sâu thẳm, tập trung nhìn môi cô, đầu ngón tay anh rất nóng, cũng có chút thô ráp, dịu dàng cọ qua cọ lại, khiến tim cô đập điên cuồng.

Ngôn Khanh lâng lâng bước ra ngoài, cả đường chạy về nơi ghi hình vẫn luôn treo nụ cười trên môi. Lúc gần đến cả đoàn, cô vô ý sờ vào túi quần, mới nhớ là quên không cho Hoắc Vân Thâm xem tờ giấy Hạ Minh Cẩn đưa cô.

Đồ vật quan trọng như vậy cũng có thể xem nhẹ!

Thật là… sắc đẹp câu người, dễ hỏng việc.

Nhưng đám người đã gần trong gang tấc, cũng không thể quay lại, Ngôn Khanh bất đắc dĩ cất tờ giấy đi, tính chờ ba ngày sau ghi hình xong về nhà rồi để anh xem.

Trước không nói rốt cuộc Hạ Minh Cẩn viết cái gì bên trong, dù sao vấn đề về ký ức cũng lâu rồi, không thể vội vàng trong một sớm một chiều được.

Chịu ảnh hưởng bởi sự kiện thí sinh yêu đương, nhiệt độ 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》cao chưa từng có, các đề tài liên quan treo trên hot search ước chừng hai ngày. Bởi vì ekip chương trình cố ý dẫn dắt, cuối cùng sự chú ý đều dừng ở trên người Ngôn Khanh, ảnh hưởng tiêu cực chuyển sang kỳ vọng tích cực đối với cô.

Đường đua cuối cùng sắp diễn ra, Ngôn Khanh với tư cách là vị trí S từ đầu đến cuối, tự nhiên thu hút sự chú ý.

Cuộc thi 17 chọn 9, chín cái tên sẽ tự động thành một nhóm để xuất đạo. Cơ chế thi đấu lần này cũng đơn giản nhất mà trực tiếp nhất, mỗi thí sinh tự chuẩn bị một tiết mục riêng, thứ hạng được xác định bởi số lượng phiếu bầu tại hiện trường và số lượng bình chọn tại kênh bình chọn trực tuyến.

Thứ hạng khác, tài nguyên sau khi xuất đạo đương nhiên cũng khác.

Ngôn Khanh cố gắng lâu như vậy, không muốn có bất kỳ sai lầm nào ở vòng chung cuộc. Mặc dù cô không thích hợp xuất đạo trên sân khấu này, nhưng một đường đi đến hôm nay, cô cũng không hy vọng để lại bất cứ tiếc nuối gì, muốn dùng trạng thái và màn biểu diễn tốt nhất để vẽ nên dấu chấm kết thúc.

Buổi tối trước khi ghi hình chính thức, Ngôn Khanh ở trong phòng luyện tập đến tận khuya, Âu Dương với Nhỏ tóc xoăn đều không chịu đựng nổi bèn đi ngủ, chỉ còn lại một mình cô.

Ngoài cửa yên tĩnh, thình lình vang lên một tiếng: “Vân Khanh.”

Ngôn Khanh hoảng sợ, rất nhanh phản ứng được đây là ai, cô nhíu mày quay đầu, người đứng trong bóng tối quả nhiên là Tô Lê.

Cô vội sửa sang lại quần áo, khách khí hỏi: “Thầy Tô muộn như vậy còn ở đây, có việc gì?”

Biểu cảm Tô Lê phức tạp, nhìn cô nói: “Mấy ngày trước anh không xuất hiện trong chương trình, là vì cảm thấy áy náy với em, không biết nên đối mặt thế nào. Gần đây mượn việc thí sinh xảy ra chuyện để trở về, cũng là không buông bỏ được, muốn nhìn em một chút.”

Ngôn Khanh càng nghe càng khó chịu.

Áy náy từ đâu ra, còn dựa vào cái gì mà luôn mồm hô hào muốn nhìn cô.

Cô với người này không có chút quan hệ, cũng đã nhiều lần làm sáng tỏ vấn đề buồn cười mà anh ta đưa ra.

Giọng hát hay của Tô Lê giữa màn đêm có vẻ rất trầm: “Em không quen anh, anh lại yêu thầm em gần mười năm. Trong vòng tròn lộn xộn này, đủ loại phụ nữ anh đã sớm nhìn đến buồn nôn, vì nhớ em không quên, nên mới sẵn sàng tin trên đời vẫn còn có người không dính bụi trần.”

Cái nhìn thoáng qua năm đó, vô số lần nhìn từ xa, nghe từ trong miệng người khác rằng cô con gái bé bỏng nhà họ Vân xuất trần cỡ nào, chỉ tiếc là bị kẻ điên nhà họ Hoắc quấn lấy, không thể không ở cùng anh, cả đời coi như bị huỷ hoại.

Nhà anh ta sa sút, anh ta vẫn liều mạng trèo lên, là muốn cứu cô ra khỏi hố lửa, biến cô trở lại thành Vân Khanh hồn nhiên ngây thơ.

Kết quả hiện giờ…

Đời tư của cô hỗn loạn, cô tìm mọi cách bảo vệ Hoắc Vân Thâm, thậm chí còn kết hôn, ngay cả đối tượng là ai anh ta cũng không thể xác định.

Hoắc Vân Thâm? Anh của hiện tại không phải là tên côn đồ khi xưa, có được toàn bộ Hoắc thị, người hết sức quan trọng có thể dễ dàng kết hôn như vậy sao?

Hay là người cô quen biết trước khi nổi tiếng, căn bản không lên được mặt bàn.

Nghĩ như vậy, Tô Lê càng bực bội.

Ngôn Khanh nghe xong vừa tức vừa cười, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài: “Đó là chuyện của anh, chính anh tưởng tượng ra còn tìm tôi phụ trách?”

Cửa lớn như vậy, nếu Ngôn Khanh muốn đi cũng phải đi ngang qua anh ta. Cô cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị anh ta nắm lấy cổ tay: “Vân Khanh, em tỉnh táo một chút, anh mới là lựa chọn tốt nhất của em, quá khứ không quan trọng, nếu em nguyện ý xử lý tốt những mối quan hệ lung tung rối loạn đó, anh —”

Ngôn Khanh hất tay anh ta ra: “Anh nói ai lung tung rối loạn?”

Tô Lê nắm chặt nắm tay.

Tính tình Ngôn Khanh tốt, rất ít khi phát hỏa, nhưng đề cập đến Hoắc Vân Thâm, một phát cô liền bùng nổ.

Cô lạnh lùng liếc Tô Lê: “Tự cho là đúng, anh có rảnh thì nên đi bệnh viện nhìn lại đầu óc đi, há mồm ngậm miệng đều nói người khác điên, tôi thấy người thực sự có bệnh điên là anh đấy.”

Đến khi hành lang khôi phục sự trống vắng, Tô Lê vẫn đứng ở chỗ cũ không đi.

Anh ta nắm chặt di động đang nóng lên vì mấy trăm tin nhắn của Vân Lăng.

Lần trước Vân Lăng không thành, cũng không giấu giếm anh ta chuyện gì nữa, nắm thóp anh ta, muốn anh ta – người duy nhất có thể tiếp cận Ngôn Khanh cung cấp cơ hội mới.

Trước khi anh ta tới, Vân Lăng cuồng loạn: “Hoắc Vân Thâm đã đập tan toàn bộ đường dây đầu cơ trục lợi tin tức của minh tinh trong giới. Với thái độ không bỏ qua của anh ta, không đến mấy ngày sẽ biết đằng sau tên fan cuồng kia là em. Một khi bị anh ta bắt được, chắc chắn em xong đời!”

“Nếu như em bị điều tra, anh cũng không chạy thoát! Một chút gièm pha là có thể khiến anh thân bại danh liệt!”

“Em nuốt không trôi cục tức này, không muốn đi. Anh giúp em một lần nữa, nếu có thể làm Ngôn Khanh xảy ra chuyện, em lập tức xuất ngoại bỏ trốn, anh cũng an toàn.”

Tô Lê nghĩ, nếu Ngôn Khanh thay đổi thái độ, khôi phục một chút dáng vẻ trong suy nghĩ của anh ta, có lẽ anh ta sẽ hy sinh vì cô.

Nhưng cô làm trầm trọng thêm, đánh nát toàn bộ tốt đẹp thuộc về Vân Khanh.

Vậy không thể trách anh ta, quan hệ lộn xộn là cô làm, kết hôn cũng là cô kết, không thể trách người khác.

Tô Lê cẩn thận đổi một cái di động và tài khoản mới, đồng thời gửi video quay qua khe cửa cho Vân Lăng. Trước khi tiến trình kết thúc, có vài lần anh ta muốn bỏ dở, nhưng ngón tay cuối cùng vẫn không hạ xuống.

Anh ta lại thông qua con đường an toàn, đặt cho Vân Lăng một vé máy bay đến nơi cách nửa vòng trái đất, cảnh cáo cô ta: “Cút nhanh đi.”

***

Ghi hình cho buổi xuất đạo bắt đầu vào buổi chiều ngày hôm sau, kéo dài đến tối mới kết thúc. Sân khấu lúc này là sân khấu có quy mô lớn nhất, chứa được nhiều người nhất, từ 1000 giám khảo công khai trước đó giờ đã lên đến 3000, đạt tới hiểu quả của một buổi biểu diễn nhỏ.

Độ chú ý trên mạng cũng tăng vọt trước khi chính thức ghi hình. Để giảm bớt dư luận tiêu cực trước đó, ekip chương trình cố ý không thiết lập hệ thống bảo mật quá nghiêm ngặt, để lộ các hình ảnh tại hiện trường một cách thích hợp, cũng cho phép khán giả mang di động vào.

Trước khi khai mạc, Ngôn Khanh thay trang phục biểu diễn, trang điểm tinh xảo ngồi trong phòng nghỉ, nhận được di động do chương trình cung cấp.

“Ngôn Ngôn, bây giờ các thí sinh đều đang chụp ảnh tự sướиɠ rồi đăng lên official weibo, mọi người đều gửi rồi, chỉ thiếu mỗi cậu.”

Ngôn Khanh hỏi: “Chụp xong rồi tự đăng hả? Caption là gì?”

“Tùy cậu, nghịch ngợm đáng yêu, thổ lộ với fans, miễn đừng thái quá là được.”

Ba ngày nay Ngôn Khanh chưa thấy Hoắc Vân Thâm, biết có lẽ giờ phút này anh đang vào xem với tư cách khán giả, đeo một cái kẹp tóc nhỏ, rồi treo đèn cho cô ở khắp mọi nơi.

Cô chọn một góc đẹp chụp ảnh, không thể không kèm theo một dòng chữ: “Hôm nay cũng vậy, yêu anh sâu sắc.”

Có một loại hạnh phúc bí ẩn.

Hoắc Vân Thâm còn đến sớm hơn so với tưởng tượng của Ngôn Khanh. Không chỉ anh, còn có cả một đám người do Mẫn Kính dẫn đầu, phân tán rải rác trong 3000 khán giả, cẩn trọng nhấc tay giơ đèn biểu ngữ cho phu nhân.

Khi anh đang nhìn chằm chằm sân khấu, lên cạnh có người thét chói tai: “Khanh Bảo đăng Weibo rồi —”

Hoắc Vân Thâm lập tức cập nhật, đầu tiên bị ảnh chụp hấp dẫn, phóng to lên xem từng sợ lông mi của cô mất mấy lần, cuối cùng cũng chú ý đến caption.

Trong đám đông ồn ào náo động, tiếng la hét ầm ĩ hỗn độn khắp nơi.

Trái tim anh lại như bị bóp nhẹ một cái.

Vài giây loại sau, một trong những dòng chia sẻ nhanh chóng xuất hiện sau bài đăng của Ngôn Khanh, nháy mắt bị trôi tuột.

“Mỗi ngày đều giống nhau, yêu em sâu sắc.”

Hoắc Vân Thâm cho rằng Ngôn Khanh sẽ không nhìn thấy, nhưng cô đã lén tìm được tài khoản chuyên theo đuổi minh tinh của anh rồi bí mật theo dõi từ sớm. Trước khi lên sân khấu, cô dùng di động cập nhật trang chủ, liếc nhìn lời thổ lộ của người nào đó.

Đôi mắt lấp lánh ánh sáng của Ngôn Khanh cong lên, fan siêu cấp lớn của cô đã đến cổ vũ mạnh mẽ nhất, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt.

Vòng đầu tiên của các thí sinh diễn ra rất nhanh, sau thời gian nghỉ ngơi ngắn, lập tức bắt đầu phần trình bày đơn, trình tự từ vị trí cuối cùng đến vị trí đầu tiên, Ngôn Khanh lên sân khấu cuối cùng.

Cô ở phía sau sân khấu đợi phần biểu diễn của mười mấy người, đến gần tám giờ tối mới đến lượt cô.

Ngôn Khanh diện trang phục lộng lẫy đi lên sân khấu, vừa mới lộ mặt đã bị tiếng hoan hô dời non lấp biển bao phủ. Cô đảo qua toàn bộ khán giả, ánh mắt dừng trên tấm đèn biểu ngữ khổng lồ ở chính giữa. Cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng anh, nhưng vậy là đủ rồi.

Ánh đèn tối dần, chùm sáng ngưng tụ trên người cô, Ngôn Khanh yên tâm nhắm mắt, hát lên âm điệu đầu tiên.

Ca hát và vũ đạo, điểm mạnh và điểm yếu của cô đều được phát huy hết mức có thể trong một màn trình diễn.

Tất cả mọi người tại hiện trường đều biết số phiếu của cô nhất định sẽ vượt xa, vững vàng ngồi trên vị trí C và gây chú ý vào đêm nay. Cô sẽ chính thức xuất đạo khi chương trình phát sóng, tiền đồ vô hạn, không bao lâu, có lẽ có thể sánh vai với các nữ minh tinh tuyến một.

Chỉ có Tô Lê đang ngồi ở vị trí huấn luyện viên chủ chốt, đang như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Nhanh…

Sân vận động to như vậy, khi những tiếng hò hét phấn khích liên tục vang lên, một giọng nói đột ngột xuất hiện: “Con mẹ nó!”

Mới đầu không ai chú ý, nhưng trong vòng nửa phút, những tiếng hô khác thường nhanh chóng tăng cao, dần dần áp đảo tiếng hoan hô, hình thành một làn khói mù trong hiện trường.

“Tình huống thế nào!”

“Ngôn Khanh đã kết hôn?!”

“Không phải thiếu nữ thần tượng hả! Account marketing đã đăng video! Chính miệng cô ta thừa nhận đã kết hôn!”

“Đối phương là ai cũng không biết?! Chẳng lẽ tùy tiện gả cho người nào, lại chạy tới chương trình tuyển chọn tài năng để nổi tiếng rồi kiếm tiền?! Điên rồi à!”

Ngôn Khanh ở trên sân khấu nên nghe không rõ ràng lắm, nhưng cũng cảm giác được không khí đột ngột thay đổi, không khỏi khẩn trương nắm chặt microphone.

Các huấn luyện viên ồn ào đứng dậy, ra hiệu cho bảo vệ nhanh chóng khống chế hiện trường.

Đôi mắt Hoắc Vân Thâm dưới vành nón tối đen âm trầm, anh không cần cầm di động, đã nhìn thấy hình ảnh từ màn hình của người khác, cùng với tiêu đề cực lớn đính kèm.

Mỗi chữ cái đều khắc sâu vào ký ức anh, nó đã xảy ra ba ngày trước trong căn phòng Khanh Khanh gặp Hạ Minh Cẩn.

Hạ Minh Cẩn hỏi: “Em tự nguyện kết hôn với anh ta sao?”

Cô nói: “Đương nhiên, gả cho anh ấy tôi vui còn không kịp.”

Cả trường quay hoàn toàn lộn xộn.

Trong hai-ba tháng kể từ khi phát sóng chương trình tới nay, độ nổi tiếng của Ngôn Khanh cao bức người, hầu hết mọi người đều vì cô mà đến. Cùng với cố gắng của ekip chương trình trong mấy ngày qua, rất nhiều người bất mãn với chuyện yêu đương của thí sinh xếp hạng năm mà chuyển tình yêu sang Ngôn Khanh, song một đạo sấm sét hạ xuống, là hiệu quả đất rung núi chuyển.

Khán giả trong sân phát hiện thì đã quá muộn. Trên thực tế, hơn 10 phút trước đã có một tài khoản nhỏ phơi bày video ra ánh sáng, vừa đăng lên đã lập tức mua hot search đứng đầu. Các tài khoản tiếp thị lớn thấy tin tức chấn động thế này sao có thể không hành động, họ nhanh chóng gia nhập đại quân dư luận, chỉ ngắn ngủn một lát, toàn giới đều biết.

Không chỉ thế, tài khoản vạch trần còn tiếp tục đưa ra nội dung mới, nói có sách mách có chứng tuyên bố Ngôn Khanh có hành vi không biết tiết chế trong lúc thi đấu, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, trêu chọc khắp nơi.

Trêu chọc Hạ Minh Cẩn, Hạ Minh Cẩn vì trốn cô mới cáo ốm rời khỏi chương trình. Sau đó là Tô Lê, cô càng làm quá hơn, còn sắm vai Bạch Liên Hoa[2] làm bộ vô tội.

[2] Bạch Liên Hoa (白莲花): kiểu người vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ rất giả tạo, độc ác.

Điều kỳ lạ nhất chính là, cô còn dám nhúng chàm người nắm quyền Hoắc thị, ỷ vào khả năng tồn tại một chút quan hệ gia tộc mà liên tục tác oai tác quái trong chương trình. Cho nên sau đó Hoắc tổng mới hờ hững với cô, dùng hành động phủi sạch quan hệ, coi cô như người qua đường.

Sắc mặt nhóm huấn luyện viên đều thay đổi, khẩn cấp thông báo ekip chương trình tạm dừng, rồi sơ tán người xem.

Ngôn Khanh còn đứng trên sân khấu, mơ hồ đoán được chuyện xảy ra.

Má cô trắng bệch, cắn môi đứng thẳng sống lưng, không để lộ ra bất cứ biểu hiện hoảng sợ nào, đôi mắt vô thức tìm kiếm vị trí của Hoắc Vân Thâm, nhưng đám đông hỗn độn, cô không nhìn tới.

Sân khấu trở thành một hòn đảo hoang.

Những lời chửi bới, châm chọc trên internet đang lên đến đỉnh điểm.

Fans của những thí sinh nổi tiếng khác vẫn luôn không có cơ hội phát tiết, lần này coi như mở mày mở mặt, phối hợp vô cùng nhịp nhàng, chỉ mấy giây đã công chiếm Weibo của Ngôn Khanh, liếc mắt thấy toàn là lời mắng chửi, còn bị account marketing chụp ảnh màn hình để dẫn dắt hướng gió.

“Theo đuổi mấy tháng, kết quả là một người phụ nữ đã kết hôn?! Trước khi xuất đạo đã kết hôn thì có thể gả cho người nào! Có thể là một yêu quái xấu xí đáng thương. Các cô không thể tượng tượng ra được đâu, người mà mỗi ngày được gọi là nữ thần, về đến nhà bị một tên lùn nghèo kiết xác gọi là vợ!”

“Loại Bạch Liên Hoa dối trá này còn không biết xấu hổ thông đồng với Hạ Minh Cẩn và Tô Lê?! Bực mình cho fans hâm mộ!”

“Khôi hài nhất chẳng lẽ không phải là leo lên người Hoắc tổng sao? Còn nói cái gì mà thế giao với Hoắc thị, con gái hào môn đã kết hôn còn tham gia tuyển chọn tài năng?! Tất cả đều là giả!”

“Hoắc tổng người nào không biết, sẽ để ý đến cô ta? Có lẽ đang hối hận đến chết vì lúc trước giúp cô ta đấy. Tôi thấy nháo thế này, điều đầu tiên Hoắc thị làm là phong sát[3] cô ta!”

[3] Phong sát (封杀): cấm diễn, cấm hành nghề.

“Đồng ý, Hoắc thị là tên thương hiệu của chương trình mà, online chờ Hoắc thị lên tiếng! Xem Hoắc tổng ngược cô ta thế nào!”

Tại hiện trường, tất cả bảo vệ đều được điều động, rất nhiều nhân viên công tác tràn vào để duy trì trật tự.

Càng ngày càng nhiều tiếng la hét ầm ĩ và tiếng rống giận dữ.

Mu bàn tay Hoắc Vân Thâm nổi gân xanh dữ tợn, dùng tốc độ nhanh nhất biên tập mấy dòng tin tức gửi ra ngoài.

Anh ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, thân ảnh tinh tế anh coi như trân bảo đang lẻ loi đứng đó, túm váy vô cùng chói mắt.

Chỉ một cái liếc mắt đã khiến anh điên cuồng.

Không chờ được, không nhịn nổi.

Anh không chút do dự đổi sang Weibo có chứng thực, trên giao diện hoàn toàn trống rỗng, dùng cái tên “Hoắc Vân Thâm”, đăng nội dung đầu tiên thuộc về anh.

Đầu tiên là quang minh chính đại @ chính chủ chịu đủ tiếng mắng – Ngôn Khanh, kèm theo giấy đăng ký kết hôn trong album quý giá của anh, sau đó anh đánh từng chữ —

“Đã kết hôn, người là của tôi.”