Trong phòng không có ánh sáng, bóng đêm đen đặc như mực, chỉ có một chút tia sáng xuyên qua ô cửa sổ đang mở, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng điên cuồng của Hoắc Vân Thâm.
Trong mắt anh hằn đầy tơ máu, ngay cả tầm nhìn cũng nhiễm hồng.
Cảnh Khanh Khanh bị bóp cổ, không khác gì hình ảnh lúc trước Hoắc Lâm Xuyên bắt nạt cô, chúng như hoà vào nhau.
Khi đó anh có thể hủy diệt Hoắc Lâm Xuyên.
Giờ cũng vậy, thậm chí huỷ hoại cũng không đủ. Những người làm tổn thương Khanh Khanh, đều nên nghiền thành tro đẩy vào địa ngục!
Người đàn ông bị Hoắc Vân Thâm khống chế trong tay, bị các mảnh thuỷ tinh trong lòng bàn tay anh cứa vào da thịt, máu nóng tuôn ra. Người đàn ông hét lên thảm thiết vì đau đớn và sợ hãi.
Hoắc Vân Thâm vặn cổ, ném anh ta lên sàn nhà, đế giày giẫm mạnh lên bụng.
Cả người anh chìm trong bóng tối, khớp xương lởm chởm thuỷ tinh hung ác đập vào đối phương.
Trong căn phòng hỗn độn, ngoài tiếng gió lạnh gào thét, còn lại đều là tiếng xương cốt va chạm đến đáng sợ, làm người ta không rét mà run.
Ngôn Khanh nằm trên giường, máu đọng lại, cả người cứng đờ không thể động đậy, trên mặt cô toàn là nước mắt, đôi mắt sưng đỏ lợi hại, đến mức không nhìn rõ người đang tùy ý tàn sát kia.
Trong đầu như có thuốc nổ, nổ vang chà đạp thần kinh cô.
Vào thời khắc bất lực nhất, cô đã chờ được Hoắc Vân Thâm đến, dáng vẻ không màng tất cả mà phá cửa sổ xông vào như lưỡi dao sắc bén cắt ngang ý thức của cô.
“Vân Thâm…” Ngôn Khanh hoảng hốt thì thào, “Vân Thâm.”
Tiếng hét của người đàn ông dần dần mỏng manh, chỉ còn lại Hoắc Vân Thâm cứng rắn phát tiết, mỗi cú đấm đều có thể khiến xương cốt đứt gãy.
Căn phòng lớn bao phủ bởi tử khí. Thân thể Ngôn Khanh có một loại bản năng đang điều khiển, cưỡng ép bản thân cô phải đứng dậy, nhưng chân lại mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Cuối cùng hình bóng Hoắc Vân Thâm cũng xâm nhập vào tầm nhìn của cô.
Quyết liệt cuồng bạo, thiêu đốt chính vận mệnh của mình, cũng phải đưa người ta vào chỗ chết.
Ngôn Khanh khóc lóc gọi: “Vân Thâm!”
Lỗ tai Hoắc Vân Thâm bị tắc nghẽn chỉ còn những tiếng rung chấn động.
“Vân Thâm! Đừng đánh!” Cô nhào về phía anh, kéo vạt áo anh, “Đã đủ rồi!”
Nắm đấm của Hoắc Vân Thâm khựng lại, hơi mở ra, thuỷ tinh và máu trộn lẫn vào nhau, có chất lỏng đỏ sậm theo khe hở ngón tay tràn ra.
Dường như bên ngoài có rất nhiều người tới, họ đang dồn dập gõ cửa, chờ hồi lâu mà không nhận được tiếng trả lời, sau đó liền có tiếng thiết bị chuyển động, chuẩn bị phá cửa xông vào.
Xông vào… sẽ nhìn thấy cảnh tượng lúc này.
Váy áo Ngôn Khanh vốn mỏng manh, lúc này bị gió thổi qua, càng lạnh đến run rẩy. Cô nắm chặt cánh tay Hoắc Vân Thâm, trong lòng tràn ngập cảm xúc vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cô dựa vào anh khàn giọng kêu: “Mau dừng lại, em vẫn luôn trốn, anh ta không làm gì được em, em lạnh… Vân Thâm, em lạnh!”
Dòng máu điên cuồng trong Hoắc Vân Thâm vọt lên tới tận đỉnh đầu, theo từng tiếng gọi gian nan của cô mà dần dịu xuống.
Anh cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Trong đêm tối, cô gái nhỏ chật vật đáng thương cuộn tròn thành một khối, trong mắt đều là sợ hãi.
Khanh Khanh ở đây…
Cô gọi anh là Vân Thâm.
Đôi mắt đỏ rực của Hoắc Vân Thâm nhìn cô chăm chú, ôm lấy cô theo bản năng.
Lại vì anh di chuyển cơ thể mà ánh mắt Ngôn Khanh vừa vặn đối diện với khuôn mặt đã ngất đi của người đàn ông kia. Cảm giác tuyệt vọng vì anh ta cưỡng ép cách đây không lâu lại hiện về trong tâm trí, bả vai cô không khỏi co rụt lại, nước mắt sinh lý lại lần nữa chảy ra.
Đầu ngón tay Hoắc Vân Thâm vừa mới chạm vào cô.
Cô co rụt lại, như thể chọc thủng trái tim anh.
Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn nhìn cô, lại cúi đầu nhìn bàn tay dơ bẩn của chính mình. Máu, mồ hôi, còn cả bụi đất và thuỷ tinh trộn lẫn vào nhau, hỗn tạp đến khó coi.
Khanh Khanh sợ anh.
Lúc giáp mặt Tô Lê, Khanh Khanh che chở cho anh, rất có thể là bởi vì không thật sự tin tưởng, sau đó cô cũng nói, “Không chấp nhận ly gián”.
Cô cho rằng những tin đồn mà cô đã nghe, rồi bệnh điên của anh, tất cả đều là giả, là người khác cố ý ly gián.
Bây giờ tận mắt cô nhìn thấy…
Anh hoàn toàn mất lý trí, thiếu chút nữa gϊếŧ người trước mặt cô.
Khanh Khanh gọi anh là Vân Thâm, có phải đã tìm lại được một chút ấn tượng rồi không, nhưng ấn tượng… là hiện tại, tay anh nhiễm máu tươi, và đang trong trạng thái cuồng bạo như một tên điên sao.
Hoắc Vân Thâm chậm chạp buông thõng cánh tay, ấn thuỷ tinh vào miệng vết thương, dùng đau nhức để nhịn xuống cảm giác trống rỗng trong lòng.
Anh cởϊ áσ khoác quấn lấy Ngôn Khanh, lại kéo chăn bao bọc quanh người cô, lông mi ướt đẫm mồ hôi cụp xuống, một chữ cũng không nói.
Thiết bị bên ngoài đang hoạt động, giọng nói quen thuộc càng lúc càng nhiều, Ngôn Khanh nghe được tiếng của các thành viên trong đội, còn cả tiếng Mẫn Kính hô to.
Mẫn Kính tới, vậy chứng tỏ người của Hoắc thị đang ở đây, Vân Thâm có thể miễn đi rất nhiều phiền toái!
Mặc dù vậy, trước khi cửa bị phá, Ngôn Khanh vẫn vội vàng quẹt máu lung tung lên mặt mình, lại cọ lên khoé miệng Hoắc Vân Thâm.
Không có… ẩu đả.
Hoắc Vân Thâm bảo vệ cô! Phòng vệ chính đáng! Anh cũng bị thương!
Vài giây sau, cánh cửa bị cưỡng chế phá huỷ, ánh sáng chói loà từ ngoài hành lang chiếu vào, sáng đến mức Ngôn Khanh không mở được mắt. Hoắc Vân Thâm lảo đảo đứng dậy, dùng cơ thể chặn cô lại, đối mặt với tất cả những người đang xông vào.
Ngôn Khanh ngửa đầu nhìn bóng lưng ngược sáng của Hoắc Vân Thâm, đáy lòng dâng lên nỗi đau đớn không biết tên, thúc giục cô khóc lóc một trận thật lớn.
Đầu cô bắt đầu đau, suy nghĩ hỗn loạn. Trong mê man, cô nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Vân Thâm khi còn là một thiếu niên, mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng như trong bức ảnh chụp với Vân Khanh, cầm gậy gộc liều mạng mà đánh nhau, cũng đẫm máu như thế này, hung ác khϊếp người.
Mọi người đều coi anh là ma quỷ, nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ sợ…
Ngôn Khanh được mấy cô gái đỡ lấy, có rất nhiều âm thanh hỏi cô, cô choáng váng đến nỗi không há nổi miệng, miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, đưa ra tất cả những đáp án có lợi cho Hoắc Vân Thâm. Lăn lộn hồi lâu, cô được An Lan và Âu Dương đưa tới một căn phòng ấm áp yên tĩnh.
Thời gian đã qua con số 0, sự ồn ào náo động trong khách sạn cũng dần dần lắng xuống.
Âu Dương bình thường tùy tiện, giờ phút này cũng khóc nức nở: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, rõ ràng tớ biết fan cuồng đáng sợ, còn nghe thấy động tĩnh trong phòng, thế nhưng lại không coi trọng, để cậu chịu sợ hãi lớn như vậy, tớ đầu đâm chết cũng không tạ được tội!”
An Lan cũng tự trách, vẻ mặt trắng bệch: “Trách chị, Ngôn Ngôn tới tìm chị nói chuyện, chị không để trong lòng, ngay cả di động cũng quên không đổi cho con bé, nếu thật sự xảy ra chuyện…”
Cô ấy nhớ tới Hoắc tổng, người mà cô ấy nhìn thấy sau khi mở cửa, nhớ đến biểu cảm lúc đó của anh, cả người liền đổ mồ hôi lạnh.
An Lan sờ khuôn mặt lạnh lẽo của Ngôn Khanh, trong lòng hơi giãy giụa, nhưng vẫn đè thấp giọng nói: “Ngôn Ngôn, chị nghĩ gì nói đó, em đừng để ý, chắc chắn fan cuồng này sẽ bị
thiên đao vạn quả[1], nhưng chị cảm thấy Hoắc tổng… có chút đáng sợ. Chị biết quan hệ của các em không cạn, nhưng nếu muốn phát triển tình cảm, tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận.”
[1] Thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
Ở độ cao tầng 17, dám buộc một sợi dây thừng nhảy xuống, người bình thường ai có thể làm được.
Cô ấy đã từng chứng kiến vô số đôi yêu nhau, cũng không có ai làm vậy vì đối phương cả.
Huống chi còn đánh người với đôi tay đầy mảnh thuỷ tinh, cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ.
Quả thực rất chấn động nhưng cũng khiến người ta hoảng sợ, một cô gái xinh đẹp dịu dàng như Ngôn Khanh sao có thể chịu được.
Hai mắt Ngôn Khanh có chút mất tập trung, chỉ hỏi: “Anh ấy ở đâu, có gặp phiền toái không.”
An Lan nhất thời nghẹn lời, Âu Dương nói: “Chị đi nghỉ ngơi trước đi, em nói chuyện với cậu ấy là được, có nhiều người sẽ càng khiến cậu ấy không yên lòng.”
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Ngôn Khanh và Âu Dương, cô ấy mới thở phào một hơi, vuốt ve đầu Ngôn Khanh: “Tình huống hôm nay quá trực diện, Hoắc tổng không tránh khỏi, anh ấy đang phối hợp điều tra. Trước khi đi anh ấy có bảo tớ chăm sóc cậu, phòng này cũng là anh ấy sắp xếp, bảo đảm an toàn.”
Ngón tay Ngôn Khanh ấn vào huyệt Thái Dương, trái tim nóng bỏng đang đập thình thịch bỗng hóa thành nước, mênh mang không biết chảy về hướng nào.
Cô hỏi: “Khi nào anh ấy về?”
Khoảnh khắc trước khi tách ra, cô đã mẫn cảm nhận ra, trạng thái của Hoắc Vân Thâm không đúng lắm, cả người mất hồn.
“Không rõ nữa, tớ cảm thấy với mức độ chú ý ở bên này, có lẽ anh ấy không thể trở về…” Âu Dương thở dài, “Nhưng vừa rồi tớ cũng hỏi người bên cạnh Hoắc tổng, thân phận của anh ấy như vậy, lại còn là đang phòng vệ, sẽ không có vấn đề gì, tin tức cũng kịp thời ngăn chặn, yên tâm, nội dung không nên truyền ra, tuyệt đối truyền không ra.”
Rạng sáng, Ngôn Khanh nằm trên giường, mở chiếc di động mới đang nắm chặt trong tay.
Cô nhập rất nhiều câu từ vào khung thoại với Hoắc Vân Thâm, cuối cùng đều xóa hết, lo lắng anh chưa thoát thân, nếu thời điểm liên lạc không thích hợp, sẽ gây thêm rắc rối cho anh.
Đầu cô đau nhức nghiêm trọng, muốn đi vào giấc ngủ, nhưng nhắm mắt lại, dáng vẻ Hoắc Vân Thâm đập vỡ kính xông vào cứu cô lại loé sáng.
Sao có thể gọi anh là Vân Thâm…
Bao nhiêu nỗi niềm không khống chế nổi dưới đáy lòng, rốt cuộc từ đâu ra.
Ngôn Khanh không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, cô cuộn tròn ở trong chăn, chỉ một lòng một dạ muốn nhìn thấy anh.
Cô không nhớ rõ đã qua bao lâu, cửa đột nhiên chuyển động.
Tiếng bước chân quen thuộc thả rất nhẹ, chậm rãi tiến vào.
Ngôn Khanh không ngủ, tay nắm lấy ga trải giường, nhắm mắt theo bản năng, tim đập như trống chờ anh đến.
Cho dù là hôn cô, tối nay cô cũng sẽ ngoan.
Hoắc Vân Thâm đi đến mép giường, mượn ánh trăng nhìn mặt cô, lớp trang điểm và bụi bẩn đều đã tẩy sạch, trắng nõn mềm mại, hàng mi dài lẳng lặng nằm đó, tốt đẹp đến mức không đành lòng hô hấp.
Anh cúi người xuống, muốn sờ trán cô.
Rũ mắt nhìn thấy vết thương trên tay vẫn chưa được xử lý cẩn thận, anh bất đắc dĩ thu tay lại.
Khanh Khanh sợ anh.
Mỗi lần nhắc nhở bản thân về sự thật này, Hoắc Vân Thâm giống như bị lăng trì.
Anh không dám nghĩ đến việc Khanh Khanh sẽ đối xử với anh như thế nào sau khi cô tỉnh lại. Đêm nay, ánh mắt kiêng kị sợ hãi của người khác, anh đã nhận được quá nhiều rồi.
Hoắc Vân Thâm vẫn ngồi không nhúc nhích, muốn lưu lại hương thơm của cô lâu một lát.
Nhưng Ngôn Khanh không chịu nổi. Anh đang làm gì vậy chứ, người cũng ở đây rồi, không sờ không ôm không hôn không nhân cơ hội lên giường nằm cùng nhau, chỉ ngồi như vậy, một chút tiếng động cũng không có?!
Lại nghẹn thêm vài giây, Ngôn Khanh thật sự không thể nhịn được nữa, vừa mở mắt, vốn dĩ có một bụng lời nói, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt im lặng trống rỗng của anh.
Giống như tất cả những gì anh sở hữu đều đã mất đi giá trị.
Trái tim đang kích động của Ngôn Khanh không thể kiềm chế được nữa, nước tràn thành lụt.
Khóe mắt ươn ướt, cô không muốn nói những lời vô nghĩa, duỗi tay về phía Hoắc Vân Thâm, nghẹn ngào nói: “Ôm một cái.”
Hoắc Vân Thâm sửng sốt, đáy mắt loé lên ánh lửa, sợ cô đổi ý, một tay nâng cô lên, liều mạng ôm sát.
Xương cốt Ngôn Khanh như muốn đứt gãy, nhưng trái tim lơ lửng lập tức yên ổn.
Hoắc Vân Thâm chỉ lo ôm, nhưng Ngôn Khanh phát hiện bản thân còn đang ngo ngoe rục rịch, muốn anh an ủi nhiều hơn.
Cô sợ mình cũng điên rồi. Điên thì điên đi, gả cho ai thì theo người đó.
Ngôn Khanh móc hết tất cả dũng khí, nằm trên vai anh nhỏ giọng ám chỉ: “… Em có thể trả trước cho anh 50 điểm.”
Không khí đông đặc trong giây lát.
Hoắc Vân Thâm đột nhiên buông cô ra, ngón tay run rẩy nâng cằm cô lên, hung hăng hôn cô. Một khắc anh cũng không thể chờ, cắn chặt môi lưỡi cô, quấn lấy ngọt ngào mà anh ngày nhớ đêm mong, làm càn xâm lược.
Đầu Ngôn Khanh loạn xì ngậu, suy nghĩ có thể khống chế đúng mực đều trở thành hồ nhão.
Cô ngồi không vững, bủn rủn ngửa ra phía sau, Hoắc Vân Thâm theo sát đè lên cô, lửa nóng bao trùm lấy cô.
Phía chân trời có tầng sáng mỏng, lướt qua đường nét sắc bén mắt sâu mày rậm của anh.
Nhiệt độ của anh nóng đến mức khiến người ta thở gấp.
Hoắc Vân Thâm mυ"ŧ đầu lưỡi cô, si mê mà cọ xát, tim Ngôn Khanh sắp đâm ra khỏi l*иg ngực, bỗng cảm giác được ngón tay thô ráp của anh.
Cô bình tĩnh một chút, nắm lấy tay anh xem xét, tất cả đều là miệng vết thương, bên trong vẫn còn một ít mảnh thuỷ tinh.
Ngôn Khanh lập tức xù lông, không quan tâm gì nữa mà đẩy Hoắc Vân Thâm ra, tức giận nói: “Mấy người Hoắc thị nhà anh đều đang làm gì! Ông chủ bị thương như thế mà không biết đưa đi bệnh viện hả!”
Môi mỏng của Hoắc Vân Thâm ướŧ áŧ, dồn dập thở gấp: “Anh không muốn đi.”
Ngôn Khanh vứt hết mọi thứ ra sau đầu, vén chăn xuống giường, chạy tới ven tường lôi ra một hộp thuốc nhỏ mà cô có thói quen mang theo, bật đèn bàn chiếu vào tay Hoắc Vân Thâm, ngồi xổm bên chân anh, cẩn thận rửa sạch.
“Quá tùy hứng! Đau thì nói!”
Cổ họng Hoắc Vân Thâm khô khốc, anh cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ: “… Không đau.”
Anh cúi đầu. Khanh Khanh đang nghiêm túc nâng mu bàn tay anh lên, kiên nhẫn xử lý vết máu, sẽ đau, nhưng mỗi lần đau lại kí©h thí©ɧ anh một cách mạnh mẽ, muốn áp cô xuống giường, tận tình chiếm làm của riêng.
Ngôn Khanh nhanh chóng xử lý xong, ngẩng mặt muốn trách cứ anh đôi câu, nhưng lại luyến tiếc, rối rắm mà lườm anh.
Trong ngực Hoắc Vân Thâm khuấy động, anh hỏi: “Em không sợ anh sao? Lần này không có ai ly gián, em đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của anh.”
Ngôn Khanh sững sờ, giật mình hiểu ra nguyên nhân anh thất hồn lạc phách.
Hốc mắt cô đau nhức, trả lời: “Sợ.”
Khớp hàm Hoắc Vân Thâm cắn chặn, cơ bắp căng cứng.
Ngôn Khanh ôm lấy hai chân anh, mặt dán vào đầu gối anh, run giọng nói: “Em sợ anh bị liên lụy, sợ anh gặp nguy hiểm, sợ anh thật sự mất khống chế đánh chết anh ta, sẽ làm tổn thương chính mình, nếu không thì sao? Chẳng lẽ sợ anh không màng nguy hiểm tới cứu em?”
Hoắc Vân Thâm nhấc cô lên đùi, siết chặt eo cô.
Ngôn Khanh chạm vào giữa hai đầu lông mày đang nhíu chặt của anh: “Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, em biết anh rất tốt, sẽ không coi anh như người dị biệt, cho nên đừng nhíu mày, lúc nào cũng cau mày thế này, giống đám mây đen.”
Hoắc Vân Thâm kéo cô vào lòng, dùng hết sức quấn lấy.
Dù trước đây hay bây giờ, Khanh Khanh của anh cũng không ngại anh.
Thế giới đen không thấy đáy của anh, hoàn toàn có thể bị đốt cháy chỉ bằng một câu nói của cô.
“Anh giống mây đen, em giống cái gì.”
“Em…”
Hoắc Vân Thâm nghẹn ngào: “Em giống kẹo bông gòn.”
Ngôn Khanh đỏ mặt dán vào cổ anh. Giọng anh tắc nghẹn: “Mây đen muốn ăn kẹo bông gòn.”
Cô ngây người, ngốc nghếch hỏi: “… Ăn… thế nào.”
Hoắc Vân Thâm bị cô khơi mào khát vọng không thể kìm nén, biết rõ cô không được, nhưng vẫn cắn vành tai cô, nặng nề nói: “Vợ, muốn làm.”