Trợ lý Mẫn quá khó khăn.
Với một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nữ đang hot hiện nay, muốn lựa chọn huấn luyện viên chính, đầu tiên phải xác định, là nam giới.
Là nữ thì ai xem chứ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến độ hot của chương trình, cũng không phù hợp với lẽ thường.
Trong các lưu lượng nam, địa vị đủ cao, thực lực đủ mạnh, đồng thời phải ít tai tiếng, chỉ có ít ỏi vài người mà thôi. Bình thường càng đẹp trai thì fan càng nhiều, kết quả Thâm ca bảo anh ta tìm một người thật xấu.
Có gϊếŧ anh ta cũng không tìm được ứng cử viên như vậy, chỉ có thể chọn một người lạnh lùng nhất trong số đó là Tô Lê.
Anh ta hiểu ý Thâm ca, anh sợ Vân Khanh bị tiểu yêu tinh mê hoặc, vậy nên anh ta chọn người không gần nữ sắc thì an toàn rồi.
Không ngờ sấm sét chém thẳng vào đỉnh đầu, vị lưu lượng Tô này, chẳng những gần nữ sắc, mà ngày đầu tiên đi làm đã chia sẻ nội dung Weibo một cách không rõ ràng, cho thấy anh ta đối xử khác biệt với Hoắc phu nhân.
Hoắc Vân Thâm nắm chặt di động bước vào văn phòng, Mẫn Kính kinh hồn táng đảm theo sau anh, chủ động báo cáo tình hình cá nhân của Tô Lê. Lúc nói đến bối cảnh gia đình, anh ta thấy Thâm ca dừng một chút, tiếp đó nhắc đến tên trường điện ảnh nơi Tô Lê tốt nghiệp, Thâm ca tiện tay ném thẳng áo khoác lên ghế sô pha, tạo ra âm thanh nghẹt thở.
Sống lưng Mẫn Kính lạnh toát: “Anh, có phải có vấn đề gì không…”
Lời nói của Hoắc Vân Thâm ngưng tụ thành băng: “Bạn cũ nhà họ Vân, đã phá sản, trường đại học của anh ta, ngay bên cạnh trường Khanh Khanh.”
Với phản ứng của anh ta ngày hôm nay khi đối mặt với Khanh Khanh, một minh tinh vốn tránh tai tiếng ái muội còn không kịp, đằng này lại chủ động chia sẻ nội dung kiểu này, muốn nói trong đó không có gì, quỷ mới tin.
So với điều này, anh càng để ý…
“Con cáo kia là thế nào.”
Mẫn Kính vội trả lời: “Ekip chương trình khuyến khích các thí sinh tặng quà Giáng Sinh, phu nhân tự tay làm rất nhiều món đồ thủ công nhỏ, mỗi người đều có phần.”
Hoắc Vân Thâm nghe vậy rũ mắt.
Mỗi người đều có phần, nhưng anh không có.
Hoắc Vân Thâm vô thức sờ đến cái vòng đo nhịp tim trên cổ tay, dùng sức nắm chặt, biết rõ bây giờ là thời gian huấn luyện của Ngôn Khanh, anh sẽ không nhận được bất kỳ lời phản hồi nào, nhưng anh vẫn gọi điện thoại cho cô. Bên trong lặp đi lặp lại giọng điệu trống rỗng vô hồn, anh nhíu mày càng chặt, như một lưỡi dao chém ra khe rãnh.
Mẫn Kính vuốt mồ hôi, không dám nhiều lời thêm, nhìn Hoắc Vân Thâm dự đại hội cổ đông theo kế hoạch đã định sẵn.
Khí thế âm trầm, không một chút thu liễm, anh nới lỏng cà vạt, cởi bỏ hai cúc áo rồi lập tức bước vào phòng họp. Một đám lão nhân đa mưu túc trí bình thường mắt còn cao hơn đầu, vừa thấy anh tới, động tác nhất trí đứng dậy, trước sau như một rũ mắt trước người nắm quyền Hoắc thị này.
Mẫn Kính theo sát Hoắc Vân Thâm suốt chặng đường, biết anh làm thế nào từ một đứa con rơi bị bài xích, rồi bước đi đẫm máu cho đến ngày hôm nay. Những người cao cao tại thượng nhà họ Hoắc trước đây, bao gồm cả người thừa kế ban đầu là Hoắc Lâm Xuyên, đều bị Hoắc Vân Thâm từng bước ép vào ngõ cụt, rồi rơi vào tuyệt vọng.
Hoắc Vân Thâm không vội đuổi tận gϊếŧ tuyệt những người đang ngồi đây – những người chịu quy phục vào thời điểm đó. Cho tới hôm nay, họ có thể thuần phục là bởi khϊếp sợ chính bản thân Hoắc Vân Thâm, còn trong lòng xoắn xuýt thế nào, ai biết được.
Thâm ca một mình đứng trên đỉnh kim tự tháp Hoắc thị, cũng không phải luôn kê cao gối mà ngủ, những nguy cơ trong đó, một trợ lý đặc biệt như anh ta cũng không hoàn toàn hiểu hết.
Mẫn Kính chỉ hy vọng, trên mặt tình cảm duy nhất mà Thâm ca đang cầu xin, Vân Khanh có thể đối xử tốt với anh, anh thật sự đã đau lòng quá nhiều.
Kết thúc họp cổ đông, Hoắc Vân Thâm không hề nghỉ ngơi một giây một phút, mà tiếp tục sắp xếp hội nghị qua video. Mẫn Kính xen vào khe hở chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh đều đẩy ra.
Mẫn Kính nhỏ giọng lải nhải: “Phu nhân biết lại lo lắng.”
Còn chưa dứt lời, sắc mặt Thâm ca càng kém.
Ôi, thiếu chút quên mất, tám phần là phu nhân đang ở cùng huấn luyện viên mới, không rảnh nhớ đến chồng mình.
Lúc công việc chính thức kết thúc, trời đã tối, Hoắc Vân Thâm nhéo giữa hai đầu lông mày, liếc nhìn di động, vẫn không có tin tức anh muốn, anh nâng mắt nhìn Mẫn Kính: “Những đồ nho nhỏ mà cô ấy tặng ra ngoài, trả cho tôi với giá cao, có bao nhiêu mua hết.”
Có một số việc, cho dù khoảng cách bao lâu, anh vẫn không chịu được.
Năm cấp ba, Khanh Khanh từng tham gia trại hè một lần, đi hải đảo, lúc về mang rất nhiều quà tặng nhỏ cho các bạn học. Cô xinh đẹp, tốt bụng, tính tình lại ngọt ngào, cả trai lẫn gái không ai không thích cô.
Không có cô bên cạnh, xa xôi đến mức anh không thể chạm đến, anh sống một ngày bằng một năm. Chờ được cô về phòng học, cô lại bị một đám người vây quanh, vừa cười khanh khách vừa dùng bàn tay non mịn phân phát quà cho người khác.
Đó là một hộp sắt nhỏ rất tinh xảo, bên trong chứa bánh kẹo.
Anh yên lặng đứng ngoài cửa, xuyên qua ô cửa sổ nhìn cô chằm chằm, nhìn chằm chằm mãi cho đến khi cô phát xong, một cái cũng không dư lại.
Khi đó Khanh Khanh còn chưa tha thứ cho anh, anh biết rõ mình không có phần, nhưng tận mắt nhìn thấy, trái tim vẫn co rút khó chịu.
Mẫn Kính chạy tới, không mắt mà hỏi: “Anh, Vân Khanh cho anh không?”
Anh cười lạnh: “Ông đây không hiếm lạ.”
Nói xong xoay người đi luôn, chỉ có chính anh biết, nỗi nhớ không có chỗ giải quyết, còn bị cô xem nhẹ, trong ngực trướng đau chua xót đến mức nào.
Ngoài miệng anh không để bụng, nhưng lại ngấm ngầm chặn các bạn học cùng lớp của Khanh Khanh.
Dù sao ai cũng sợ anh, đều nói anh gϊếŧ người phóng hoả, huống chi một hộp kẹo nhỏ có thể giật được dễ dàng. Gặp một hai nam sinh không muốn buông tay, lệ khí trong anh càng sâu, cứ thế cướp lại.
Vốn dĩ anh cũng không phải người tốt, không ngại càng xấu hơn.
Gió về đêm hiu hiu, anh ôm một túi chiến lợi phẩm lớn, một mình ngồi trên khán đài sân trường, lần lượt mở từng hộp sắt ra, chọn một viên kẹo nhỏ nhất ở giữa bỏ vào miệng.
Hẳn là rất ngọt, nhưng anh ăn lại thấy đắng.
“Không thể ăn,” Anh vo tờ giấy gói lại, oán hận cắn kẹo, hốc mắt mỏi nhừ, “tiểu lừa gạt.”
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của cô gái bay theo gió: “Cướp được đương nhiên không thể ăn.”
Anh giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Khanh Khanh đeo cặp sách, mái tóc dài ngoan ngoãn xoã trên vai, đôi mắt đen láy sáng ngời, nhìn anh oán trách.
Anh nắm chặt tay, đầu ngón tay ấn vào lòng bàn tay: “Cướp thì sao.”
“Trả lại.”
“Không trả,” Cánh tay anh nổi gân xanh, “cướp được chính là của anh.”
Khanh Khanh không nói gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là sự nghiêm túc, như thể giây tiếp theo sẽ lộ ra biểu cảm chán ghét.
Khớp hàm anh cắn đến đau nhức, bướng bỉnh nắm chặt túi kẹo, thiên ngôn vạn ngữ mắc kẹt trong cổ họng, ngột ngạt hít thở không thông.
Bước chân Khanh Khanh nhúc nhích, anh cho rằng cô định đi, cuống quít đứng dậy túm lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt.
Tay cô thuận thế xoè ra, để lộ một cái túi lụa tinh xảo vẫn dính nhiệt độ cơ thể, lông mi mềm mại rung động, nhẹ giọng nói: “Cái này mới là thứ em muốn tặng cho anh, không giống người khác, bây giờ… có thể trả lại những thứ vừa cướp được chưa?”
Lúc đó trái tim anh như tuôn ra pháo hoa, không quan tâm gì khác chỉ ôm cô gái nhỏ không buông.
Tầm mắt Hoắc Vân Thâm rơi trên màn hình di động, bình tĩnh nhìn con cáo nhỏ bằng len Ngôn Khanh đặt trong tay Tô Lê, hơi khép mắt lại.
Sẽ không có món quà nào chỉ thuộc về anh…
Trước kia cướp đoạt, hiện tại mua về, đều giống nhau, đều thuộc về anh.
Hoắc Vân Thâm nhìn đồng hồ, lái xe đến chỗ ở của chương trình, chờ Ngôn Khanh trả lời anh ngay tại chỗ. Mãi đến 11 giờ đêm, cô mới chậm rãi gọi điện thoại lại.
Sinh hoạt của Ngôn Khanh đếm từng giây. Tiết mục biểu diễn trong đêm trao giải là một tiết mục hoàn toàn mới, phải luyện tập động tác từ đầu. Cô đi theo Tô Lê học cả ngày, lăn lộn đến giờ mới được thả về ký túc xá.
Cô tính, ít nhất mỗi ngày phải đan áo len hơn bốn giờ thì mới có thể tặng quà cho Hoắc tổng đúng dịp Giáng Sinh, cho nên mấy ngày nay không rảnh làm chuyện khác, giành giật từng giây từng phút.
Nhưng điện thoại thì vẫn phải gọi.
“Đêm nay về nhà.” Trong ống nghe, Hoắc tổng đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu trầm hơn bình thường.
Ngôn Khanh kẹp di động giữa tai và bả vai, đôi tay bận rộn cầm que đan, vừa nghe anh nói, bất giác từ chối ngay: “Không được, gần đây bận quá, thật sự không rảnh, chờ em tham gia lễ trao giải xong sẽ về.”
Cô hiểu rõ, kể từ sau nụ hôn buổi sáng hôm đó, trạng thái của Hoắc tổng có chuyển biến tốt đẹp, không còn kháng cự với việc ăn và ngủ nữa.
Đầu bên kia trầm mặc thật lâu, ngay khi cô nghĩ mình không cẩn thận ấn vào nút tắt tiếng, thì Hoắc Vân Thâm lại mở miệng: “Ở chung với huấn luyện viên mới được chứ?”
Tâm tư Ngôn Khanh đặt trên áo len nên không nghe ra cảm xúc của anh, trả lời rất tự nhiên: “Tốt lắm, Tô Tê thật sự rất lợi hại, dạy vũ đạo cực nhanh, hôm nay còn giúp em sửa rất nhiều động tác.”
“Nhưng anh ấy nhận nhầm em, cho rằng em là Vân Khanh.” Cô bổ sung, “Em làm sáng tỏ, anh ấy liền không nhắc lại nữa, có lẽ đã tiếp nhận sự thật rồi, khá lý trí, không hổ từng là thần tượng của em.”
Chính Ngôn Khanh cũng chưa phát hiện, nội dung nói chuyện phiếm của cô với Hoắc Vân Thâm càng ngày càng nhiều, muốn chia sẻ từng việc nhỏ.
Giọng Hoắc Vân Thâm lạnh như băng: “… Thần tượng?”
Ngôn Khanh cười tủm tỉm nói: “Trước kia em rất thích anh ấy, từng là fan của anh ấy.”
Tay Hoắc Vân Thâm không khỏi dùng sức, bóp chặt điện thoại phát ra một tiếng động nhỏ bất thường, yết hầu anh lăn lăn, kiềm chế sự hỗn loạn đột ngột.
Hai que đan của Ngôn Khanh chuyển động nhanh như bay, không hề hay biết sự khác thường, khẽ hỏi: “Thâm Thâm? Đang nghe không?”
Hoắc Vân Thâm đột nhiên nói: “Trước khi Tô Lê xuất đạo đã phẫu thuật thẩm mỹ, em không biết sao?”
“Á?” Sợi len rơi đầy đất, Ngôn Khanh vỗ bàn “bang” một cái, “Đấy là tin đồn, của anh ấy là tự nhiên! Fan club bọn em từng phản biện cho tin tức đó rồi!”
Hoắc Vân Thâm thản nhiên lấy khăn giấy trong hộp, ấn chặt vào vết rách: “Sinh hoạt cá nhân của anh ta hỗn loạn, từng kết giao với vô số bạn gái, bị phóng viên chụp được không dưới ba lần.”
“Anh là phần tử bôi đen hả!” Tuy Ngôn Khanh đã thoát fan Tô Lê từ sớm, nhưng lúc này vũ trụ nhỏ cũng hừng hực bốc cháy, “Đó đều là giả được không. Anh ấy rất thuần khiết, chưa từng yêu đương, mấy lần chụp cùng đều là nhân viên!”
“Hát nhép, biểu diễn ưỡn ẹo, quan hệ ái muội với fans, em đều không thừa nhận?”
“Đương nhiên,” Ngôn Khanh chắc chắn, “cả thế giới bôi đen anh ấy, bọn em càng muốn bảo vệ!”
Phẩm chất cơ bản của một fan hâm mộ.
Hoắc Vân Thâm cắn chặt răng: “Ngôn Khanh, xuống tầng về nhà với anh!”
Thế Ngôn Khanh mới biết anh ở bên ngoài. Tranh chấp với anh một hồi cô cũng nổi giận, trong lòng phản nghịch, uất ức hừ một tiếng: “Hung dữ cái gì, em không về. Tự nhiên anh bôi đen thần tượng cũ của em, em không có gì để nói với anh hết. Còn nữa, em nhắc nhở anh, không cho phép anh dùng quyền lực để đổi huấn luyện viên, nếu còn làm loạn một lần nữa, buổi biểu diễn sẽ bị hủy.”
Cúp điện thoại, Ngôn Khanh căm giận ném điện thoại vào góc giường, thức cả đêm đan áo len để trút giận.
Sau ba ngày luyện tập gấp rút, chương trình đến thông báo, vé máy bay đã định vào sáng mai, Lễ Giáng Sinh chắc chắn phải ở bên ngoài. Ngôn Khanh đang ôm cái áo len mà cô đã thức mấy đêm để làm kịp, rối rắm không biết nên tặng hay không.
Từ tối đó tan rã trong không vui, cô chưa từng gặp mặt Hoắc Vân Thâm. Lúc nào nhận điện thoại, thái độ của anh cũng rầu rĩ, giọng nói như pha cát.
“Khanh Bảo…” Trước khi rời đi, di động được phát đến tay mỗi người, Âu Dương khϊếp sợ lướt Weibo một hồi, lo lắng nhìn về phía Ngôn Khanh, lặng lẽ hỏi, “Hoắc tổng không tức giận à?”
Ngôn Khanh khó hiểu: “Tức gì?”
Âu Dương liếc nhìn các thí sinh cũng đang cầm di động, trước vẻ mặt ngạc nhiên của Ngôn Khanh, nuốt nước bọt nói: “Lúc trước Hạ Minh Cẩn chạm vào cậu một tí, anh ấy đã muốn nghiền xương người ta thành tro rồi. Giờ cậu với Tô Lê ngay cả tên CP cũng có, cậu nói xem anh ấy tức giận cái gì?”
Ngôn Khanh cả kinh, lấy di động của Âu Dương tới xem.
Trước giờ cô không rảnh theo dõi các tin tức giải trí, mà tất các thí sinh tham gia biểu diễn đều trong thời kỳ bế quan, di động phải nộp lên trên, tin tức bị chặn, cho nên tới giờ phút này cô mới biết Tô Lê từng chia sẻ cái Weibo kia.
Cũng nhân tiện hiểu được phản ứng lên men sau đó.
Đương nhiên phần lớn đều là nhận xét của fans hâm mộ, lý trí tuyên dương tình thầy trò, cũng có người phóng to hình ảnh món quà Ngôn Khanh tặng, chứng minh không phải cố ý đăng. Song vấn đề cần tới rồi cũng tới.
Góc độ và kết cấu của tấm ảnh đó rất xuất sắc, hình ảnh cực đẹp mắt, thế nhưng sau khi hot một vòng lại bị cả đống account marketing dùng từ “cảm giác CP”.
Mà bên Tô Lê hoàn toàn không có ý định làm sáng tỏ, còn liên tục cập nhật các bức ảnh đang làm việc trên vai trò huấn luyện viên, không thiếu các bức ảnh chụp chung với cô, như thể tiếp thêm sức mạnh cổ vũ.
Tim Ngôn Khanh không khỏi ngừng đập.
Hoá ra nguyên nhân Hoắc Vân Thâm khác thường…
Là do anh để ý.
Cô… chẳng những không an ủi anh, thậm chí còn đốp chát anh từng câu, nghiêm túc yêu cầu anh không được động đến huấn luyện viên, cố gắng duy trì hình tượng của Tô Lê, cuối cùng còn hung dữ cúp điện thoại. Ba ngày sau, cô bận rộn huấn luyện và đan áo len, một lần gặp anh cũng không.
Đầu ngón tay Ngôn Khanh phát lạnh, ôm áo len vào trong ngực, âm thầm siết chặt.
Có phải… đã làm anh tổn thương rồi không.
Ngôn Khanh rũ mắt, trốn đến nơi không người muốn gọi cho Hoắc Vân Thâm. Lúc chuẩn bị ấn xuống, lại rụt rè dừng lại, ngực ê ẩm mà áy náy, sợ anh còn đang nổi nóng. Cô quay sang liên lạc với Mẫn Kính, cẩn thận hỏi: “Hoắc tổng anh ấy…”
“Phu nhân,” Mẫn Kính bất đắc dĩ, “Thâm ca không cho tôi quấy rầy cô, cuối cùng cô cũng chủ động tới tìm tôi, tôi xin cô, đừng ức hϊếp anh ấy nữa.”
Ngôn Khanh ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, lẩm bẩm bảo: “Anh ấy ở nhà không, tôi về.”
Mẫn Kính thấp giọng: “Không, cô không để ý tới anh ấy, anh ấy liền lấy công việc làm tê liệt. Mấy ngày nay đều làm việc liên tục trong văn phòng, xử lý một đống chuyện, nhìn bằng mắt thường cũng thấy tinh thần sa sút, trên dưới Hoắc thị đều bị hù chết, thậm chí còn không dám thở mạnh.”
Ngôn Khanh nhìn sắc trời dần tối ngoài cửa sổ, hít mũi: “Ngày mai tôi phải đi, có món quà muốn tặng sớm cho anh ấy, tôi… có thể đến công ty không?”
9 giờ tối, Ngôn Khanh mặc áo khoác có cái mũ rộng vành, võ trang đầy đủ, tay cầm túi đựng áo len, cùng Mẫn Kính bước vào thang máy lên tầng cao nhất của toà nhà Hoắc thị.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh ấy rất tức giận không?”
Mẫn Kính đỡ mắt kính: “Phu nhân, có chuyện này cô vẫn chưa rõ. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh ấy đều không giận cô, anh ấy chỉ biết đau lòng.”
Lông mi Ngôn Khanh run lên.
Câu nói “Về nhà với anh” của Hoắc Vân Thâm, là lần duy nhất anh hung dữ với cô.
Mặc kệ bên ngoài truyền rằng anh tàn nhẫn đáng sợ thế nào, anh cũng chưa bao giờ nổi giận với cô. Mấy ngày nay, vị trí huấn luyện viên của Tô Lê cũng bình yên vô sự, anh nghe theo cô, chưa từng thay đổi.
Cho dù Hoắc Vân Thâm buồn bực tức giận thế nào, cũng chỉ chọc vào trái tim của chính anh.
“Phía trước là cửa, không đóng, cô có thể vào thẳng, tôi không quấy rầy nữa.”
Ngôn Khanh dựa vào ván cửa dày nặng, mặt ẩn ẩn nóng lên, lại có chút muốn khóc.
Sau lần say rượu đó, cô càng ngày càng không khống chế được bản thân, không có sức lực chống lại Hoắc Vân Thâm.
Không cần nhìn, chỉ nghe Mẫn Kính nói, cô cũng tự trách hận không thể quay ngược thời gian lại.
Người đàn ông như vậy, sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương anh…
Ngôn Khanh đẩy cửa, rất yên tĩnh, không phát ra âm thanh quá lớn.
Văn phòng to lớn như vậy mà vô cùng lạnh lẽo, ánh đèn mờ ảo, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, đứng một mình trước cửa sổ sát đất, bị ánh đèn hắt vào chiếu ra cái bóng cô đơn, xuất thần nhìn chằm chằm ngọn đèn rực rỡ phía xa.
Ngôn Khanh rón ra rón rén tới gần, nhìn theo tầm mắt anh, trong lòng loạn xì ngậu hết cả. Hướng anh nhìn, là… hướng của chương trình.
Cô cởϊ áσ, cởi mũ và khẩu trang, trong l*иg ngực vừa chua xót vừa nóng bỏng.
Ngôn Khanh biết, anh muốn gì.
Cô không hề rụt rè, chạy nhanh về phía anh, trước khi anh xoay người, mềm mại dán lên lưng anh, tay giơ cao che mắt anh lại, khẽ nói: “Hoắc tiên sinh, chú hươu con Giáng Sinh tới tặng quà cho anh.”