Edit: Flanty
Ngôn Khanh đâm vào l*иg ngực Hoắc Vân Thâm, cả người giống như bị đóng băng.
Tại một khắc ấy, chất lỏng trong bình chảy hết lên người anh, thuận theo bả vai chảy xuống, tràn qua nửa phía sau lưng cùng với cánh tay trái. Bởi vì không kịp né tránh, mu bàn tay trái của anh cũng bị bắn vào hai giọt.
Tầm mắt Ngôn Khanh là một màu đen, trong lỗ tai đầy rẫy những tiếng ồn, nhịp tim cô đập điên cuồng, tiếng mắng chửi của Tống Tuyết Nhiên, tiếng người đàn ông ẩn nhẫn kêu rên, cùng với tiếng vang nhỏ bé nhưng kinh khủng… của lớp vải áo bị ăn mòn.
Trong không khí đều là hương vị khiến người ta buồn nôn, thiêu hủy quần áo, cũng thiêu hủy lý trí con người.
Nước mắt Ngôn Khanh điên cuồng tuôn ra, tên Hoắc Vân Thâm nghẹn trong cổ họng, cô liều mạng nhặt vạt áo khoác của anh.
Tốc độ ăn mòn của axit rất nhanh, cảm giác bỏng rát mãnh liệt truyền thẳng đến làn da Hoắc Vân Thâm xuyên qua lớp áo khoác và áo sơ mi.
Hơi thở anh nặng nề, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm lấy cô, không chút nào thả lỏng.
Tống Tuyết Nhiên thấy Ngôn Khanh được bảo vệ, căn bản không chịu tý tác động nào, phẫn hận đến mức biểu cảm vặn vẹo: “Đáng đời… Là bọn mày không cho tao đường sống, bọn mày đều đáng đời!”
Trong tay cô ta còn cầm cái chai, bên trong còn non nửa bình còn sót lại. Cô ta điên cuồng lao tới, túm lấy cánh tay trái bỏng đến khó coi của Hoắc Vân Thâm, muốn kéo Ngôn Khanh ra, đổ hết lên mặt cô mới bỏ qua.
Hốc mắt Ngôn Khanh như muốn nứt ra, giãy giụa muốn nghênh đón, lại sợ cô ta làm tổn thương đến Hoắc Vân Thâm.
Bàn tay vẫn còn nguyên vẹn của Hoắc Vân Thâm đè nặng Ngôn Khanh, không cho phép cô thoát khỏi phạm vị bảo vệ của mình, rồi nhịn đau nâng bàn tay bị thương lên ngăn cản Tống Tuyết Nhiên.
Tống Tuyết Nhiên lảo đảo bước tới, miệng bình bắn tung toé, đến chết không buông tay.
Hoắc Vân Thâm đột nhiên xoay người, dùng chân đá lên đầu gối Tống Tuyết Nhiên. Cô ta kêu thảm thiết rồi té ngã, đồng thời cái chai cũng rời khỏi tay, chất lỏng còn dư lại tràn ra, một giọt cũng không để lọt, vẩy hết lên ngực và cổ cô ta.
Nơi xa có ánh đèn xe xuyên màn đêm gấp rút chạy về phía này.
Ngôn Khanh bị Hoắc Vân Thâm kéo ra sau lưng, rốt cuộc cô cũng thấy rõ tình trạng của anh, chiếc áo khoác cashmere[1] trên người anh đã bị huỷ hoại đến mức không nhìn rõ hình dáng, lộ ra lớp áo sơ mi đen bên trong, còn cả làn da loang lổ đã mất đi phần che đậy.
[1] Cashmere hay len cashmere là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere.
Cô mất khống chế mà kéo áo anh ra, vừa khóc vừa cởϊ áσ khoác ngoài của mình lau vết thương cho anh, thút thít nghẹn ngào: “Phải rửa sạch! Rửa nhanh lên! Không thể như vậy —”
Quá muộn, cô biết, vết thương đã hình thành.
Mấy ánh đèn xe tới gần, có vẻ như ekip chương trình cũng phát hiện có điều bất thường, không ngừng có âm thanh truyền đến, chỗ này sẽ sớm trở nên náo nhiệt.
Hoắc Vân Thâm kéo Ngôn Khanh qua, hôn lên mí mắt sưng đỏ của cô: “Khanh Khanh, đừng lo lắng, anh để người ở lại chăm sóc em, thay em ổn định cục diện, sẽ không tăng phiền toái cho em.”
Đầu Ngôn Khanh sắp nổ tung, không hiểu ý anh.
Trước mắt cô mơ hồ, trơ mắt nhìn Hoắc Vân Thâm lên xe. Lúc gần đi, anh nghiêng mặt, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn cô vài giây, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Ngôn Khanh muốn cùng anh đi tìm bác sĩ, nhưng anh lại lắc đầu.
Đảo mắt xe đã rời đi, mấy người đàn ông được huấn luyện nghiêm chỉnh ở lại, canh giữ xung quanh cô không xa không gần, nhanh nhẹn thu dọn hiện trường.
Không lâu sau đó, đèn đuốc sáng rực, tiếng còi cảnh sát gào thét vọng tới ngày càng gần, càng lúc càng nhiều người vọt tới sân sau. Người của Hoắc Vân Thâm thấp giọng dặn dò Ngôn Khanh: “Ngôn tiểu thư, cho dù ai hỏi, cô chỉ cần nói người phụ nữ này định hãm hại cô, không cần đề cập đến những chuyện khác, chúng tôi sẽ giải quyết.”
Khi bị đám đông vây quanh, nước mắt trên mặt Ngôn Khanh vẫn chưa khô.
Cô dần dần hiểu ý lời nói phía trước của Hoắc Vân Thâm.
Một sự kiện ác liệt như tạt axit không có khả năng che giấu trong yên lặng, tất sẽ gây lớn chuyện. Song Hoắc Vân Thâm biết cô muốn phân rõ giới hạn với anh, một khi tình trạng thương tổn của anh lộ ra ngoài ánh sáng, không phải chỉ một câu “thế giao” là có thể giải thích được.
Anh tự cắt bản thân ra ngoài, để người của mình giả dạng thành vệ sĩ, cũng phù hợp với thân phận “đại tiểu thư” của cô. Khu vực này không có camera theo dõi, cho dù Tống Tuyết Nhiên kêu gào, cũng có thể nói là tinh thần cô ta bị rối loạn, nói xằng nói xiên.
Hoắc Vân Thâm bị thương cứ như thế rời đi, còn xoá sạch mọi dấu vết về mình.
Theo cách đó, Ngôn Khanh vẫn là Ngôn Khanh, đơn thuần là một người bị hại cần được an ủi, không cần phải hứng chịu bất cứ tai tiếng hay bình luận chỉ trích nào.
Cảm xúc Ngôn Khanh suy sụp. Sau khi ứng phó xong các câu hỏi của cảnh sát và sự quan tâm của mọi người, cô cuộn mình lại trong góc. Trong lúc hai chân nhũn ra vì sợ hãi khi nhớ lại việc đã xảy ra, cô nhận được một tin WeChat.
Vân Thâm: “Đừng sợ, Khanh Khanh có anh.”
Cô cúi người xuống, che lại đôi mắt, sau khi bình tĩnh thì lập tức gọi điện thoại cho anh, nhưng lại là Mẫn Kính nhận máy, giọng anh ta rất thấp: “Bây giờ Hoắc tổng không tiện, có mấy chuyên gia đang xem vết thương cho anh ấy.”
Ngôn Khanh nghẹn ngào hỏi: “Anh ấy thế nào!”
Không đợi Mẫn Kính trả lời, cô đổi giọng: “Bệnh viện nào, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi tự đến xem!”
Hoắc Vân Thâm cũng không ở trong bệnh viện. Người nắm quyền Hoắc thị vô cớ nhập viện, vết thương lại nhạy cảm, dễ gây ra những rắc rối không đáng có. Chiếc xe tới đón cô vượt qua hơn phân nửa Hải Thành, lái đến một khu biệt thự tĩnh mịch tại Giang Bắc.
Ngôn Khanh còn chưa kịp nhìn cảnh vật xung quanh, đến nơi đã qua 12 giờ đêm, cô vội vàng chạy lên tầng hai. Hành lang lành lạnh, ánh đèn bên trong rất tối, tĩnh lặng đến đìu hiu.
Mẫn Kính canh giữ ngoài cửa, thấy cô tới, biểu cảm cứng rắn của anh ta có vết rạn, đỏ mắt không thể nhịn được mà nói: “Cô đau lòng cho anh ấy đi, ba năm nay anh ấy đã khổ đủ nhiều rồi, hơn nửa bình axit đổ xuống, nhiều mảng trên lưng và cánh tay anh ấy đã bị bỏng, mu bàn tay cũng có, nếu không phải mùa đông quần áo dày, sợ là cả người đều bị huỷ.”
Chóp mũi Ngôn Khanh đỏ bừng, duỗi tay đẩy cửa.
Mẫn Kính thở dài, âm thanh chán nản vang lên ở phía sau: “… Thật xin lỗi, thái độ tôi không tốt, không phải cô sai… Nửa giờ trước Thâm ca vừa châm cứu, có lẽ trước khi trời sáng sẽ không tỉnh lại, cô tình nguyện thì hãy ở bên anh ấy đi.”
Ánh sáng phòng ngủ mờ nhạt, Hoắc Vân Thâm nằm nghiêng trên giường, cả người bị bóng tối bao phủ.
Ngôn Khanh ngồi xổm bên mép giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai vết tích chướng mắt trên mu bàn tay anh, làn da trắng lạnh ban đầu đã biến thành một màu đen sần sùi, nhìn thấy mà giật mình.
Trái tim cô bị bóp chặt, không dám cởϊ áσ ngủ anh ra, sờ qua lớp quần áo, biết rõ không thay đổi được gì, nhưng vẫn ngóng trông có thể xoa dịu chút đau đớn của anh.
Ngôn Khanh hít hít mũi, kéo ghế nhỏ ngồi xuống, xoa xoa đôi mắt như quả đào, run giọng nói chuyện.
“Hoắc Vân Thâm, ân tình lớn như thế, tôi làm sao trả lại anh…”
“Nếu không phải có anh chặn lại, tôi đã bị phế trong tay Tống Tuyết Nhiên, nhẹ thì hủy dung, nặng thì chết. Tôi biết trong lòng anh là vì Vân Khanh, nhưng người được anh cứu mạng xác thật là tôi, tôi không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Tôi biết anh muốn gì, anh hy vọng tôi là Vân Khanh, đối xử tốt với anh như trước đây, tìm lại tất cả những gì ta đã mất năm xưa, nhưng tôi thật sự không phải cô ấy.”
“Đến bao giờ anh mới có thể chấp nhận hiện thực, Vân Khanh đã không còn nữa, tôi là một người khác.”
“Anh cực đoan như vậy, tôi biết ơn anh, những cũng vẫn muốn chạy.”
Rạng sáng, vạn vật yên tĩnh, cô gái bên mép giường đã nói mệt, nghiêng đầu nằm sấp, truyền đến tiếng hít thở mềm mại đều đều, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc hờn dỗi, than thở không thôi.
Hoắc Vân Thâm hơi hé mắt, bàn tay bị thương đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng mà chậm chạp vuốt ve, chẳng sợ người khác làm phiền, âu yếm bảo bối độc nhất vô nhị của anh.
Ngôn Khanh dần dần an ổn, vô thức cọ cọ trong lòng bàn tay anh.
Hoắc Vân Thâm ngủ nông, tác dụng của thuốc đối với anh càng ngày càng yếu, khi cô vừa mới mở miệng thì anh đã tỉnh.
Anh nhìn chăm chú vào sườn mặt xinh đẹp của Ngôn Khanh, cứ nghĩ đến nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc tối nay lại sợ hãi đến ngạt thở.
Ngón tay anh hơi run rẩy, khẽ vuốt khuôn mặt cô, trong đáy mắt hiện lên sắc đen thâm thuý, suy nghĩ nào đó đã sớm tồn tại sắp bộc phát, đâm vào l*иg ngực anh căng đau mà run rẩy.
Suy nghĩ này – kể từ khi gặp lại, kể từ khi cô nhiều lần kháng cự rời đi, nghĩ mọi cách thoát khỏi anh, còn cả sự tồn tại của cái người gọi là người theo đuổi, cho tới hôm nay, anh lại thiếu chút nữa mất đi cô – đã bành trướng không cách nào khắc chế.
Khanh Khanh nói đúng, anh vô cùng cực đoan, từ quá khứ đến bây giờ, kẻ điên, chưa bao giờ thay đổi.
Anh cam tâm tình nguyện nhượng bộ vì cô, suy xét cho cô chu toàn, nhưng đồng thời, anh cũng đòi lại càng nhiều, nhiều đến mức đáng để đánh đổi mọi thứ.
Thay đổi thành một thân phận — có thể danh chính ngôn thuận có được cô, khiến cô không thể trốn thoát, từ chối những người theo đuổi khác, chấp nhận sự bảo vệ 24 giờ của anh, nhất định phải ở lại bên cạnh anh.
Có thân phận này, anh mới có thể an tâm.
Có lẽ như vậy, anh với Khanh Khanh mới có được một cơ hội thực sự.
Hoắc Vân Thâm trợn mắt đến hừng đông, làm công tác chuẩn bị.
Ngôn Khanh tỉnh lại với đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngoài ý muốn đối diện với một đôi mắt đen. Cô bị dọa nhảy dựng, vội vàng ngồi thẳng người: “Anh thế nào? Vết thương có đau không?”
Hoắc Vân Thâm chống thân thể, Ngôn Khanh ngoan ngoãn đỡ lấy, anh cúi đầu, hơi thở hoà quyện lẫn nhau.
“Ngôn Khanh.” Anh gọi cô.
Ngôn Khanh sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên ngoài lúc ghi hình, anh không gọi “Khanh Khanh”, mà là “Ngôn Khanh”.
Có phải đại diện cho việc, cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào vấn đề mấu chốt? Nhận rõ thân phận của cô?
Ngôn Khanh tích cực đáp lại: “Tôi đây.”
Anh nhìn chằm chằm vào ngón áp út của cô, vị trí đáng lẽ đã sớm nên đeo một chiếc nhẫn, khàn khàn hỏi: “Có phải em cảm thấy thiếu anh không?”
“Đúng!”
“Có muốn trả lại không?”
Ngôn Khanh kích động: “Muốn, chỉ cần đừng nói tôi là Vân Khanh, anh muốn sao cũng được, tôi sẽ phối hợp.”
“Anh chỉ có một yêu cầu, em làm được, những cái khác anh đều có thể nhượng bộ.”
Giọng Hoắc Vân Thâm trầm xuống, va vào màng nhĩ cô.
Ngôn Khanh ngồi bên giường lớn, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác khẩn trương khó tả, cô nắm chặt tay, hít sâu: “Anh nói đi!”
Lông mi đen nhánh của Hoắc Vân Thâm run rẩy, anh nâng mắt lên, chăm chú nhìn cô, nói từng chữ: “Kết hôn.”
Ngôn Khanh ngây người nửa phút, chậm rãi hỏi: “Hoắc tổng, có khả năng thính lực tôi không tốt, anh nói… cái gì?”
Trong mắt anh như có một ngọn lửa, không ngại lặp lại, dứt khoát bảo với cô.
“Ngôn Khanh, anh muốn kết hôn với em.”