Edit: Flanty
Cô rất dịu dàng, mái tóc đen dài tung bay trong gió đêm che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, ánh sáng trong mắt vì áy náy mà đặc biệt mềm mại, khiến trái tim Hoắc Vân Thâm đã bị nghiền thành bùn lầy lại một lần nữa trở về hình dạng.
Ký ức của Khanh Khanh bị phá hủy, nhưng vẫn còn vô số thói quen và tiềm thức bị chôn giấu trong con người cô.
Trước kia anh khổ sợ, giận dỗi, kiểu gì cô cũng sẽ ngoan ngoãn lại gần, kéo cổ áo anh xuống, bàn tay non mịn sờ lêи đỉиɦ đầu anh, miệng thì dịu dàng trấn an, đổi “Vân Thâm” thành hai chữ thân mật hơn: “Thâm Thâm nhà mình lại tủi thân rồi.”
Bây giờ cô đã quên anh, tìm mọi cách thoát khỏi anh, nhưng trong sâu thẳm tiềm thức mà thậm chí cô không chạm đến, cô vẫn là Khanh Khanh của anh.
Hốc mắt Hoắc Vân Thâm nóng đến mức bỏng rát, bắt lấy tay Ngôn Khanh, kéo cô vào l*иg ngực, trong cổ họng cay chát: “Nói là không biết anh, thế mà còn uy hϊếp anh rõ ràng như vậy, đao đâm chuẩn như vậy.”
Vành tai Ngôn Khanh bị hơi nóng thiêu đốt, cô khó chịu muốn tránh.
Hoắc Vân Thâm được an ủi, bao nhiêu tủi thân ngược lại càng tăng vọt, khát vọng đối với cô càng thêm trầm trọng, muốn cầu xin cô càng quan tâm nhiều hơn, thậm chí là khoá cô lại, nhốt trong thế giới chỉ có một mình anh, để không có bất kỳ ai khác có thể chạm đến.
Anh khàn giọng chất vấn: “Biết rõ anh không cần xin lỗi, vì sao còn quay lại? Không phải ước gì anh cút đi ư? Anh đau bệnh thì thế nào, em quan tâm?!”
Muốn nghe “Quan tâm”…
Mong em nói “Quan tâm”.
Ngôn Khanh lại lý do đầy đủ: “Bởi vì… Bởi vì trong lòng tôi băn khoăn, làm người lương thiện còn không được à?”
Khớp hàm Hoắc Vân Thâm run rẩy.
Ngôn Khanh bị ngâm trong nhiệt độ cơ thể anh, nhịp tim thình thịch mất cân bằng, trong lỗ tai vang lên tiếng thùng thùng.
Ngay khi cô định tàn nhẫn đẩy anh ra, lại nghe thấy thanh âm của anh trầm xuống rất nhiều, môi cọ lên vành tai cô, gần như lẩm bẩm cầu xin: “Khanh Khanh, lúc anh nói như vậy, là hy vọng em nói với anh… em quan tâm.”
Người mới vừa rồi còn đỏ mắt ép hỏi cô, giờ đã hạ thấp bản thân, chủ động mở lòng, lộ ra khát vọng mong manh nhất.
Ngôn Khanh sầu khổ phát hiện bản thân không thể cự tuyệt ra miệng được.
Hoắc tổng người ta ở bên ngoài hô mưa gọi gió, chạy đến trước mặt cô lại chịu bao nhiêu hành hạ, giờ chỉ có thể đáng thương yêu cầu hai chữ.
Nếu cô còn không đồng ý, vậy thì quá tệ rồi.
Lại nói, mặc kệ xuất phát từ xin lỗi cũng được, hay là dưới việc làm “người bạn đặc biệt” ở chung mấy ngày cũng được, cô vốn dĩ luôn quan tâm.
Ngôn Khanh thở dài, vô thức thả lỏng cơ thể, phối hợp mà nói: “Ừm, tôi quan tâm, cho dù tôi là bạn —”
Hoắc Vân Thâm không cho cô nói ra câu nói kế tiếp, áp xuống hôn lung tung.
Trong lòng Ngôn Khanh biết không thể tiếp tục dung túng anh được nữa, kiên quyết tránh thoát: “Hoắc tổng, một vừa hai phải, anh nhớ uống thuốc đấy, tôi đi đây. Còn nữa… chân tôi không tiện lắm, trong khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi, anh đừng tới tìm tôi.”
Cô nhanh tay lẹ mắt đẩy Hoắc Vân Thâm trở lại trước khi xuống xe, đóng cửa, có chút chật vật mà dùng một chân nhảy nhảy, nhảy tới nơi sáng rực ánh đèn bên ngoài toà nhà mới thoáng ngoái đầu nhìn lại.
Anh không ra, chắc có lẽ do nhìn cô trốn quá thảm.
Nhưng tầm mắt như bóng với hình, dính trên người cô.
Di động Ngôn Khanh rung rung.
Vân Thâm: “Anh không học được một vừa hai phải, trước kia không, hôm nay không, về sau càng không.”
… Không đáng thương!
Ngôn Khanh nâng điện thoại lên cao, thẳng thừng tắt máy cho anh xem, rồi khập khiễng bước vào cửa.
Toà nhà này là toà chính của địa điểm ghi hình. Nơi ở, ăn uống, huấn luyện thường ngày của các thí sinh đều ở bên trong. Ngôn Khanh đã hạ quyết tâm, với chấn thương trước mắt của cô, cô có đủ lý do để ở lại toà nhà này trước lần ghi hình tiếp theo, cô dứt khoát ở trong đây, ai cũng không thể xách cô ra ngoài được.
Hoắc Vân Thâm thấy cô bị thương, hẳn là cũng sẽ có điều cố kỵ.
Thật tốt, tự do là ở đây! Mặc dù khả năng rất ngắn, nhưng tránh được ngày nào hay ngày đó.
Ký túc xá đã được phân chia lại theo lần đánh giá ban đầu, bốn người một phòng. Người trong tổ BCDF đều là số chẵn, nên việc phân chia cũng đơn giản. Nhưng tổ A có chín người, bị thừa ra một người, đương nhiên còn lại duy nhất một vị trí S, huống chi chân Ngôn Khanh bị thương nên không tiện, được hưởng đặc quyền ở ký túc xá riêng cũng xem như hợp tình hợp lý, được tất cả các thí sinh đồng ý.
Ngôn Khanh đang đứng trước cửa phòng mình, chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì mấy phòng bên cạnh nhao nhao mở ra, các cô gái với trang phục khác nhau lao về phía cô, háo hức quan tâm.
Một phòng ký túc xá không lớn nhanh chóng chật ních, một tổ chim sẻ nhỏ ríu rít.
“Nữ thần Bông Gòn! Cầu ký tên!”
Ngôn Khanh: “Tôi chưa từng ký, có lẽ rất khó coi…”
“OMG! Cô thật sự là Bông Gòn! Tôi siêu thích bài hát của cô đấy cô biết không! Tất cả các cô gái hãy nghe tôi! Mau sờ cô ấy! Dính dính chút tài hoa!”
Ngôn Khanh bật cười: “Không cho phép bắt chước Lý Giai Kỳ.”
“Ngôn Ngôn chân cô bị thương nghiêm trọng không? Tống Tuyết Nhiên kia thật quá đáng! May mà mọi chuyện đều đã được điều tra rõ, trả lại công bằng cho cô, không để cô chịu thiệt.”
Ngôn Khanh nghe được một hồi, hiểu rõ chân tướng.
Tống Tuyết Nhiên là một cô nhi, ba năm trước xuất đạo vào một nhóm nhạc nữ nhưng không có gì nổi bật, hợp đồng sắp hết hạn nên mới bị công ty đưa tới đây tham gia tuyển chọn tài năng, nếu nổi tiếng thì sẽ cho cô ta vai nữ hai của một bộ phim IP[1] lớn, nếu vẫn không được thì sẽ không gia hạn hợp đồng nữa. Tóc đuôi ngựa kia chính là người trong cùng đội với cô ta, luôn nghe lời cô ta răm rắp, biết rõ điều kiện của bản thân không bằng Tống Tuyết Nhiên, nên muốn dựa vào cô ta để thu hút ống kính và đề tài.
[1] IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm. Hầu hết các tác phẩm IP đều xuất phát từ các tiểu thuyết ngôn tình trực tuyến với nội dung câu chuyện hay, hấp dẫn cùng với nhân vật có chiều sâu.
Vận mệnh treo lơ lửng trên một cuộc thi tuyển chọn tài năng, Tống Tuyết Nhiên liền không từ thủ đoạn, cố ý trộm kẹp tóc của cô gái khác rồi rải trên mặt đất gần chỗ Ngôn Khanh, đồng thời còn mua nhân viên công tác sắp xếp thứ tự xuất hiện trong buổi đánh giá sơ bộ, không tiếc bỏ ra tất cả vì muốn diệt trừ Ngôn Khanh – đối thủ quá nổi bật so với cô ta.
Mặc dù sự việc đã được kết luận, nhưng nói cho cùng, chuyện này không gây tổn hại nghiêm trọng, vết thương của Ngôn Khanh cũng được xác định là một vết thương nhỏ bình thường, không đủ để định tội cho Tống Tuyết Nhiên, vì vậy chỉ có thể trục xuất cô ta ra khỏi chương trình.
Đến lúc bị đưa đi, Tống Tuyết Nhiên vẫn còn kêu gào với vẻ không cam lòng, cho rằng bản thân chẳng làm gì sai.
“Nhưng mà tôi cảm thấy,” Tóc xoăn nhỏ bắt chước Lý Giai Kỳ nói, “tin tức tiêu cực của Tống Tuyết Nhiên có thể nổi nhanh như vậy, chỉ một buổi chiều mà cả mạng xã hội đều biết, khiến cô ta hoàn toàn thân bại danh liệt, phía sau chắc chắn có nhân vật lớn bày mưu đặt kế.”
Mọi người nhất thời náo nhiệt kích động, ôm mặt mong chờ Ngôn Khanh, hy vọng cô nói ra chút chuyện liên quan đến nhân vật lớn nào đó.
Âu Dương ở bên cạnh giải vây: “Đừng nháo nữa, Ngôn Ngôn chính là hào môn đấy.”
“A, cũng phải —”
“Đó là sự thật, tôi nghe nói, là thế giao đấy.”
“Nói không chừng cô ấy là đại tiểu thư vì trốn tránh gia sản hàng tỉ mới bước vào giới giải trí hỗn tạp này.”
“Khó trách hộp đồ ăn với đồ trang điểm lúc trước quý như vậy — quả nhiên là người trong nhà đưa tới!”
Ngôn Khanh khóc không ra nước mắt, muốn giải thích lại không mở miệng nổi. Thôi quên đi… bức đến nước này, đâm lao đành phải theo lao, làm một đại tiểu thư giả dối còn đơn giản hơn làm cô vợ nhỏ bỏ trốn của tổng tài bá đạo.
Đêm khuya, đám người đã giải tán, Ngôn Khanh ghé vào trong ổ chăn ôm di động, mở ra mới phát hiện Hoắc Vân Thâm đã gửi WeChat.
Là một bức ảnh.
Trên ảnh chụp, giường đôi, Hoắc tổng nằm một bên, chỉ lộ ra một ít tóc, trên cái gối bên kia…
Thế mà đặt bình giữ ấm của cô?!
Lỗ tai Ngôn Khanh nóng hôi hổi.
… Biếи ŧɦái.
Cô ném điện thoại xuống cuối giường, oán hận đạp mấy phát, rất muốn chìm vào giấc ngủ, lại không thể khống chế được mà hồi tưởng mấy cảnh tượng tối nay.
Trong mắt Hoắc tổng có nước mắt, cô đau lòng đến hốt hoảng.
Nghe tiếng anh ho khan, biết anh đau, cô ở bên dỗ dành theo bản năng.
Gọi anh là bảo bối, thân cận với anh rõ ràng là tối kỵ, nhưng cô thật sự không ngăn cản được chính mình.
Giống như có một ý thức nào đó không thuộc về cô, thao túng cô vào thời khắc quyết định, vì anh mà nóng nảy.
Huyệt Thái Dương Ngôn Khanh bắt đầu đau như dao cắt, một cơn chóng mặt nhẹ ập đến, cô cuộn tròn thành một cục ở trong chăn, chờ đến lúc khôi phục lại, những nghi vấn dường như lại biến mất, hết thảy mọi thứ đều tìm được lý do chính đáng.
Hoắc tổng đẹp, mà người đẹp dĩ nhiên sẽ khiến người ta thương.
Căn bản là cô sai, chột dạ mềm lòng mà đi bù đắp là chuyện hết sức bình thường.
Ai có thể cưỡng lại cái đẹp đúng không.
Mà cô còn hoài nghi…
Ngôn Khanh run lẩy bẩy bọc lấy chăn mền, trong bóng tối thật cẩn thận từng li từng tý hỏi hư không: “Nữ thần Vân Khanh, nói thật, có đôi khi… cô bám vào người tôi phải không?”
***
Ngôn Khanh có một sống an ổn trong ba ngày, mỗi này đều dậy sớm ngủ muộn. Dưới tình huống không có cách nào tập nhảy cũng như nắm rõ nhược điểm của bản thân trong vòng đấu loại tiếp theo, cô nhất định phải liều mạng luyện hát, chọn bài hát tốt nhất để có thể phát huy ưu thế của mình.
Ekip chương trình đặc biệt chỉ định riêng cho cô một phòng tập nhỏ. Từ sáng đến tối cô đều ở trong đó, chẳng qua thỉnh thoảng trong lúc hoảng thần, cô cảm giác phía đối diện có người đang nhìn mình. Cô nhìn xung quanh vài lần cũng không phát hiện ra, bèn dứt khoát kéo rèm, một khe hở cũng không lộ.
Tin nhắn Hoắc tổng gửi đến không ít, cô đều giả bộ như không thấy, điện thoại cũng không nhận với lý do di động không có ở bên cạnh, gặp mặt càng không thể.
… Không phải cô làm ra vẻ, ai bảo anh lấy cái bình giữ ấm để ám chỉ!
Vào tối thứ ba, tuyết rơi mỏng, không có gió, không khí sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, ekip chương trình quyết định ra ngoài chụp ngoại cảnh.
Theo thứ tự từng nhóm từ F đến A, Ngôn Khanh bị sắp xếp ở sau cùng. Vết thương ở chân cô đã đỡ hơn khá nhiều, đã có thể đi bộ bình thường, cô vừa đeo tai nghe vừa luyện hát ở trong phòng tập, chờ đến lượt.
9 rưỡi, Ngôn Khanh nghe thấy các cô gái bên ngoài hành lang hét đã chụp đến tổ B. Bài hát trong tai nghe vừa vặn chuyển sang một bài hát Tiếng Anh tiếu tấu nhanh, trên điện thoại đột nhiên nhảy ra hai tin nhắn, là số lạ.
“Ngôn Ngôn, chị là An Lan, di động hết pin nên mượn người khác. Thừa dịp trước khi chụp ảnh, em đến sân sau đi, thay mặt chương trình chị có chuyện cần trao đổi riêng với em, về Hoắc tổng.”
“Đúng rồi, đừng gọi điện thoại, không tiện để người khác nghe, chị đang ở cầu bao[2] sân sau chờ em.”
[2] Cầu bao: cầu có toàn bộ hành lang được bảo vệ bởi mái vòm và các mặt đóng, giống như Chùa Cầu Hội An.
Ngôn Khanh bắt đầu lo lắng, sẽ không phải là Hoắc Vân Thâm không bắt được cô nên tìm chương trình gây phiền toái đấy chứ?!
An Lan không phải người chuyện bé xé ra to, nói như vậy, chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Ngôn Khanh không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra khỏi phòng luyện tập, tai nghe vẫn còn đeo chưa kịp tháo xuống, bài hát tiếng Anh bên trong với tiết tấu dồn dập, cũng rung lên theo nhịp tim cô.
Rời khỏi cửa toà nhà, tuyết rơi trên đầu vai, Ngôn Khanh mới cảm thấy lạnh. Cô túm chặt vạt áo, tránh xa đoàn người đang chụp ảnh, vội vàng chạy về hướng sân sau.
Hoắc Vân Thâm đã đứng yên trong tuyết rất lâu.
Ba ngày anh không được Khanh Khanh đáp lại, chạy tới tầng đối diện nhìn cô, lại bị cô kéo tấm rèm ngăn trở. Anh không muốn cô khó xử trong lúc bị thương, bèn đau khổ chịu đựng, rốt cuộc cũng chờ được đến tối nay thích hợp để quay chụp ngoài trời, anh đến chờ từ rất sớm, muốn gặp cô.
Thật vất vả mới nhìn thấy, cô lại mang vẻ mặt bất an tránh khỏi đám người, ngay cả giọng anh cũng chưa nghe thấy.
Hoắc Vân Thâm nhíu mày, đuổi theo.
Ngôn Khanh chạy đến cầu bao gần đó, nhưng không thấy An Lan. Cô hà hơi vào lòng bàn tay đã đông cứng, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn còn đeo tai nghe, vội tháo xuống, sau đó khẽ gọi một tiếng.
Bên cạnh cầu bao có tiếng đáp lại mỏng manh của cây cối.
Theo âm thanh, có một bóng người xuất hiện, đứng trong bóng tối, hình dáng rất gầy, buộc tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang, mặc quần áo lao động vẫy tay với cô. Gần đây An Lan bị cảm, thường xuyên đeo khẩu trang, là cô ấy không sai.
Ngôn Khanh chạy tới chỗ cô ấy, hỏi dồn dập: “Chị An Lan, anh ta lại gây phiền phức cho phương trình ư?”
An Lan không trả lời, tiếng cười nhẹ tênh.
Dưới ánh đèn đen kịt không nhìn thấy rõ, tiếng cười ngắn ngủi mà quỷ dị này làm da đầu Ngôn Khanh tê dại trong giây lát.
… Không đúng!
Ngôn Khanh cuống quít muốn lui lại, nhưng khoảng cách giữa cô và bóng người kia rất gần, “An Lan” nhanh chóng nâng một cái bình thuỷ tinh sẫm màu trong tay lên, kéo nắp ra, cười ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng trừng Ngôn Khanh.
Trong đầu Ngôn Khanh bùng nổ.
Căn bản không phải An Lan!
Là Tống Tuyết Nhiên cố tình trang điểm thành An Lan!
Gần như cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề dồn dập, cũng như tiếng hét của một người đàn ông, đang kêu tên cô.
Toàn thân Ngôn Khanh cứng đờ, muốn tránh, nhưng hai chân vô lực, chỉ có thể dịch ra một bước nhỏ.
Máu trong người cô như đông cứng lại, thậm chí không thể quay đầu nhìn người đang gọi tên mình.
Tống Tuyết Nhiên cười dữ tợn: “Tao đã như vậy, cái gì tao cũng không sợ! Tao xuống địa ngục cũng phải kéo theo mày!”
Cánh tay cô ta giơ lên, một mùi gay mũi từ miệng bình bay ra, chất lỏng sền sệt theo hướng hắt lên mặt Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh thậm chí không thể thốt ra một lời, nhưng dư quang lại thấy có một người đàn ông liều lĩnh nhào về phía cô.
Nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm từ trước đến nay chưa từng xuất hiện, xuất phát từ bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng ngón tay lạnh lẽo khó khăn lắm mới chạm đến quần áo anh, đã bị anh gắt gao túm chặt.
Ngay lập tức đèn vụt tắt, Hoắc Vân Thâm không kịp làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào, dùng thân thể cao lớn làm lá chắn, bảo vệ Ngôn Khanh kín kẽ, vây chặt cô trong vòng tay.