Trong lúc mua sắm điên cuồng, Ngôn Khanh đã thay một chiếc quần dệt kim dày ống rộng, nhưng giờ bị Hoắc tổng vỗ như vậy, tất cả sợi len đều bay bay, cô không bị lột sạch mà còn hơn cả lột sạch, giống như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi phịch trong gió lạnh, chỉ có một bên mông là lửa nóng.
Hoắc Vân Thâm lại dám đánh cô.
Còn đánh vào vị trí đáng xấu hổ nhất.
Người này thật sự quá xấu! Cô đã ngang ngược như vậy rồi mà anh đều lẳng lặng chịu đựng, song bởi vì câu “chỉ yêu khuôn mặt của Vân Khanh” liền tức giận đến mức biếи ŧɦái.
Ngôn Khanh ngay cả phản kháng cũng không được, bao nhiêu bất đắc dĩ và tủi thân nghèn nghẹn trong l*иg ngực đột nhiên không kìm nén được mà bộc phát, dứt khoát nằm thẳng cẳng trong tư thế mất mặt này, khóc đến mức mất khống chế trên đùi Hoắc Vân Thâm, còn lau sạch nước mắt lên quần tây của anh.
“Hoắc Vân Thâm anh có thể tự kiểm điểm bản thân một chút được không?! Có ai lại bắt nạt người khác như thế chứ!”
“Tôi chỉ là một người vô cùng bình thường, chỉ muốn về nước và sống một cuộc sống bình yên, chưa từng nghĩ tới việc trèo cao lên một người quyền quý như anh. Khuôn mặt tôi giống Vân Khanh, có thể trách tôi ư? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà bị anh quấn lấy?”
“Nếu không anh dạy tôi đi, làm thế nào mới có thể khiến anh hết hy vọng!”
Cảm xúc của Ngôn Khanh được tích cóp quá nhiều, vừa mở ra liền không dừng lại được, nghẹn ngào đến không thở nổi.
Cô không muốn làm người xấu, không muốn làm anh tổn thương, nhưng càng không muốn mơ hồ biến thành một người khác, bị tình yêu không thuộc về mình làm mờ mắt.
Hoắc Vân Thâm có đầy đủ vốn liếng khiến người ta trầm luân, cô hiểu rất rõ, nên mới sợ hãi.
Hoắc Vân Thâm nhấc bổng cô lên, lấy tấm chăn dành riêng cho cô ở trong xe, bao quanh người cô, bọc cô trong lớp vỏ mềm mại không thể thoát ra, rồi ôm chặt cô vào lòng.
Anh cắn răng, gian nan nói: “Trái tim đáng chết chính là em.”
Ngôn Khanh bị ép sát trước ngực anh, theo nhịp tim đập kịch liệt của anh, tay anh cũng khẽ run.
“Không ai dạy anh, Khanh Khanh không cần anh nữa thì nên làm gì, cho nên anh cũng không dạy được em, phải làm thế nào mới có thể vứt bỏ Hoắc Vân Thâm.”
Ngôn Khanh hận không thể cắn động mạch của anh cho hả giận.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu, môi cũng tìm tới, chạm vào vệt nước nơi khoé mắt cô, mυ"ŧ sạch từng chút từng chút.
Động tác thành kính mà chấp nhất, hết lần này đến lần khác còn lộ ra sự điên cuồng không thể xem nhẹ.
Trong cổ họng anh như có cát sỏi: “Khanh Khanh, đừng làm khó mình, giả bộ hơn nửa ngày, không mệt à?”
Ngôn Khanh cứng lại, anh biết hết…
Giọng anh nặng nề: “Nếu không chơi đủ, anh tiếp tục theo em, em muốn giày vò anh thế nào cũng được, lại làm nhiều chuyện xấu cũng không quan trọng, đối với anh, anh sẵn sàng chịu đựng, đối với người khác, anh sẽ giải quyết tốt hậu quả cho em, cho đến khi em hiểu rõ, mặc kệ em tự nhận mình xấu thành cái dạng gì, anh cũng yêu em.”
Anh lập tức hỏi tiếp: “Trong phòng nghỉ, Hạ Minh Cẩn nói mỗi năm vào độ Xuân Thu thân thể em suy yếu là có ý gì?”
Khí thế người đàn ông hơi bộc lộ, mang theo chút chất vấn, Ngôn Khanh vô thức tránh né anh, rầu rĩ trả lời: “Trước kia tôi từng nói tôi bị một trận bệnh nặng, lúc té xỉu bị đυ.ng vào đầu, não chấn động, để lại một số di chứng. Tôi đã từng tìm bác sĩ kiểm tra, nhưng họ nói không có cách nào khác mà chỉ có thể hồi phục từ từ, không ảnh hưởng đến sinh hoạt, sau một thời gian tự nhiên sẽ tốt lên, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Bệnh gì? Đυ.ng vào đâu? Bác sĩ bệnh viện nào chẩn bệnh? Có bao nhiêu di chứng?”
Ngôn Khanh suy nghĩ một chút, vừa rồi khóc quá dùng sức, hiện tại huyệt Thái Dương lại nhâm nhẩm đau, cô vô thức mà nhíu mày, bài xích đẩy anh ra: “Anh tra hộ khẩu đấy à! Anh làm rõ ràng vấn đề bây giờ của chúng ta ở đâu đi, đừng lảng sang chuyện không liên quan.”
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy sắc mặt cô trở nên không tốt, nhớ lại lời dặn dò của bác sĩ Hà, nhịn xúc động xuống, ôm đầu cô trấn an: “… Được rồi, đừng nhớ lại những chuyện đó nữa, chúng ta nói cái khác, em nói cho anh, Hạ Minh Cẩn… với em xảy ra chuyện gì, vấn đề này không khó.”
Ngôn Khanh gần như buột miệng thốt ra “Chuyện gì cũng không có”.
Sắp đến bên miệng, kịp thời kìm nén lại.
Ánh mắt cô lại lần nữa sáng lên.
Nếu tác oai tác quái không thể khiến Hoắc tổng thất vọng, vậy… nói mình kết giao bạn trai không chừng có thể!
Với du͙© vọиɠ khống chế biếи ŧɦái cùng với bệnh thích sạch sẽ của anh, có lẽ trước kia anh sẽ rất tức giận khi Vân Khanh có quan hệ tốt với những chàng trai khác, nếu lừa anh rằng Hạ Minh Cẩn và cô từng kết giao, có khả năng dưới cơn nóng giận anh sẽ ném cô ra khỏi xe.
Vậy thì tuyệt.
Ngôn Khanh tuyệt đối không bỏ qua cọng rơm cuối cùng, cả gan nói: “Hạ Minh Cẩn? Anh ấy là bạn trai cũ của tôi đấy.”
Giọng cô vừa phát ra, bầu không khí như rơi xuống hầm băng.
Bàn tay đang trấn an của Hoắc Vân Thâm ngừng lại, máy điều hoà trong khoang xe dường như không còn nhạy, cô thấy tiếng hít thở của người đàn ông dần dần thay đổi, không khỏi cảm thấy lạnh thấu xương.
Cô hơi hoảng hốt, thử bổ sung: “Chúng tôi… từng kết giao ở Canada, đã chia tay. Anh… đừng đi tìm anh ấy gây phiền phức, anh ấy vô tội.”
Ngôn Khanh máy móc nói láo, không dám nhìn mặt Hoắc Vân Thâm.
Cô thừa dịp anh chưa kịp chuẩn bị, nắm chặt cơ hội bò xuống khỏi chân anh, chen vào góc cách xa anh nhất, ôm lấy đầu gối, chờ anh nổi trận lôi đình quăng cô ra ngoài.
Nhưng xe đã chạy một hồi lâu, từ đầu đến cuối Hoắc Vân Thâm vẫn không phát ra một tiếng động.
Ngôn Khanh rốt cuộc chịu không nổi, dư quang trộm ngắm anh. Cô nhìn thấy ánh đèn đường xa lạ ngoài cửa sổ chiếu vào trong xe, lướt qua sườn mặt anh, con ngươi đen khép hờ, bên trong lấp loáng ánh nước.
Cô lập tức đau thấu tim.
Loại đau đớn này đến vừa vội vàng lại tàn nhẫn, giống như đến từ sâu thẳm trong linh hồn.
Cô hơi há miệng, không khỏi muốn giải thích hai câu, thì lúc này Hoắc Vân Thâm mở miệng, mấy chữ được nói đứt quãng: “Xác định, chia tay?”
“… Hả.”
Anh quay đầu đi, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giọng nói vặn vẹo nghe không rõ lắm: “Chia tay thì tốt.”
Ngôn Khanh che kín mắt, muốn đợi cơn đau âm ỉ trong lòng qua đi. Điện thoại trong túi bỗng rung rung, cô lấy ra click mở, là WeChat từ An Lan.
“Ngôn Ngôn, chân em thế nào? Thật xin lỗi, lúc trước chị không kịp thời phát hiện em bị thương, tuyệt đối đừng nóng giận.”
“Vụ việc Tống Tuyết Nhiên đã xử lý tốt, hiện tại chương trình đã chính thức khai trừ cô ta, chỉ mới vài giờ, trên mạng đã đầy rẫy lịch sử đen tối mà ta hãm hại đồng đội, dư luận gây ồn ào rất lớn, cô ta đã triệt để bị loại bỏ, hồi trưa còn vừa khóc vừa nháo, lại còn có mặt mũi để mà không cam tâm.”
“Về phần đoạn cuối của chương trình, bên Hoắc tổng có ý là nghe theo quyết định của em, xem rốt cuộc em muốn cắt hay không, hay là sửa lại.”
“Ngôn Ngôn, hoá ra nhà em và Hoắc gia là thế giao, từ nhỏ đã quen Hoắc tổng, anh ta mới cố ý quan tâm em trong chương trình, chuyện lớn như vậy sao lúc trước không nói? Nếu em nói cho chị, thì sao có thể để em chịu loại thiệt thòi này.”
Ngôn Khanh không trả lời, cô nắm lấy điện thoại, mỗi chỗ đều thấy chua xót.
Biểu hiện trước đó của Hoắc Vân Thâm đều có vẻ độc tài, nhưng thật ra anh đều yên lặng nghe ý kiến của cô, ngầm đem những việc này xử lý ổn thoả, cũng tôn trọng nguyện vọng của cô, đồng ý bỏ đoạn ghi hình kia.
Nhưng cô đã làm cái gì.
Gần một ngày, bắt nạt anh thành cái dạng này.
Ngôn Khanh thở dài.
Cô ngay cả bạn trai cũng nói, Hoắc Vân Thâm cũng chẳng mảy may có ý vứt bỏ cô, anh phải khó chịu đến mức nào, lại chỉ vẻn vẹn nói với cô “Chia tay thì tốt”.
Vô dụng, tất cả mánh khoé của cô, đều không khiến anh dao động.
Ngôn Khanh nhận thua, cô không có cách nào với anh.
Xe quay trở lại nơi ghi hình, dừng dưới mái hiên một chỗ khuất.
Hoắc Vân Thâm cúi người xuống, cẩn thận mang tất vào cho cô, ngón tay anh không còn nhiệt độ nào, lạnh như băng.
Ngôn Khanh kìm nén cảm xúc, đẩy cửa bước xuống xe. Ngay tại khoảnh khắc cửa xe đóng lại, cô nghe được tiếng ho khan nặng nề truyền đến từ phía bên trong, như thể đang cố gắng che giấu, không muốn cô nghe được.
Trời lạnh như vậy, cô để anh nhiều lần ra ngoài xếp hàng mua đồ ăn, còn đυ.ng phải dạ dày anh đang đau.
Rốt cuộc Ngôn Khanh bị đánh bại.
Có một loại cảm xúc nào đó mà cô không thể kiềm chế được, thân thể giống như có ý thức riêng. Cô đóng sầm cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong toà nhà, nhờ Âu Dương cầm túi xách và bình giữ ấm giúp mình.
Sau khi nhanh chóng bàn giao lại ở tầng một, Ngôn Khanh tìm trà gừng táo đỏ trong túi, pha một cốc với nước sôi, lại lấy thêm một túi viên ngậm họng, siết chặt nó quay trở lại bên ngoài.
Quả nhiên xe thương vụ vẫn còn đỗ ở đó, cửa kính đen nhánh không thấy rõ người bên trong.
Ngôn Khanh quên đau đớn ở chân trái, thở hổn hển chạy tới bên cạnh cửa xe Hoắc Vân Thâm, cong ngón tay gõ gõ.
Cửa lập tức mở ra.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô bằng đôi bắt đỏ bừng.
Ngôn Khanh nói năng có chút lộn xộn: “Vừa rồi… Vừa rồi tôi nói dối, Hạ Minh Cẩn thật sự từng theo đuổi tôi, nhưng mà tôi không đồng ý, cũng chưa từng yêu đương với anh ta, với người khác cũng không.”
Cô không dừng lại, đặt bình giữ ấm vào tay anh: “Cái này, trà gừng, ấm dạ dày, anh về uống một chút đi.”
“Còn nữa…” Cô lại xé một gói nhỏ viên ngậm họng, luống cuống mà cứng rắn nhét vào giữa môi anh, “Anh, anh cảm lạnh rồi phải không? Cái này có tác dụng, ăn không ho khan.”
Mắt Ngôn Khanh không hề nâng lên, cô không tự tin đối diện với Hoắc Vân Thâm.
Tất cả những thứ cần giao đã hoàn thành, cô lại cảm thấy thiếu phần kết thúc, cứ đi như vậy thì không tốt lắm.
“Thật ra dù anh làm khó người khác như thế nào, cũng không cố ý bắt nạt tôi, cho nên tôi xin lỗi vì hành vi quá khích này hôm nay.”
Ngôn Khanh mấp máy đôi môi đỏ tươi, nhất thời không nghĩ ra lời an ủi thích hợp, Hoắc tổng thích nghe cái gì nhỉ?
À… nhớ rồi.
Cô do dự vươn tay ra, run rẩy sờ soạng đầu Hoắc tổng một chút. Dưới ánh trăng, giọng cô mềm mại mà nhẹ nhàng, giống như an ủi một đứa trẻ bị thương: “… Bảo bối Thâm Thâm, rất xin lỗi, hôm nay khiến anh chịu oan ức rồi.”