- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kháng Thể Mất Hiệu Lực
- Chương 17
Kháng Thể Mất Hiệu Lực
Chương 17
Tiết tự học tối nay, Lục Thâm đột nhiên bị gọi đến phòng làm việc hiệu trưởng, anh không rõ vì sao. Sau khi tiến vào phát hiện Kỷ Thanh Thiền cũng ở bên trong, còn có học sinh ban thể dục lần trước đưa anh giày chạy, cùng một đôi vợ chồng trung niên thoạt nhìn rất khó tính.
Lục Thâm tự nhiên đi tới đứng bên người Kỷ Thanh Thiền, nghiêng đầu nhìn cậu. Kỷ Thanh Thiền không hứng thú lắm chỉ nhìn mấy đồ trang trí trên bàn làm việc của hiệu trưởng.
"Lục Thâm, tôi có chuyện này hỏi trò."
Hiệu trưởng Phan thần tình nghiêm túc nhìn Lục Thâm. Lục Thâm gật
đầu.
Lục Thâm sững sờ, anh vừa nhìn sang Kỷ Thanh Thiền, phát hiện Kỷ Thanh Thiền cũng đang nhìn anh với ánh mắt không rõ biểu cảm, nhưng Lục Thâm lại cảm thấy Kỷ Thanh Thiền đang nhắc nhở anh điều gì đó.
Lục Thâm sửng sốt một giây, gật đầu, hé miệng "có" một tiếng.
Hiệu trưởng nhíu mày, nhìn về phía cha mẹ Lam Thiên, vẻ mặt mẹ Lam
Thiên tàn khốc nhìn về phía Lục Thâm:
"Lam Thiên nhà chúng tao có quan hệ gì với mày?! Sao nó phải gài đinh
hại mày?!"
Lần này Lục Thâm giật mình thật sự, anh hơi ngơ ngác nhìn hiệu trưởng, hiệu trưởng cắt ngang cơn tam bành của mẹ Lam Thiên:
"Trò và Lam Thiên có quan hệ gì không?"
"Là như thế này, trò Lam Thiên cho vị bạn học này hai ngàn đồng để cậu ta gài đinh vào giày của trò trong cự ly chạy bền. Bạn học bên cạnh này là người phát hiện, cũng là người lấy cây đinh ra. Nên trò không biết cũng không có gì lạ.
Camera bên này, trò không hiểu thì sang đây xem."
Lục Thâm kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền vẫn
bộ dáng không hề hào hứng như cũ.
"Cha mẹ Lam thiên, tôi hiểu được các vị bởi vì con trai bị thương cho nên tâm tình khá kích động, nhưng bây giờ xác nhận trò Lam Thiên và bạn học Lục Thâm quả thật có mâu thuẫn, camera cũng cho thấy chuyện này không phải giả."
Còn chưa nói hết, hiệu trưởng chợt nhấc tay, chỉ chỉ phương hướng Kỷ Thanh Thiền cùng Lục Thâm:
"Hai trò có thể về."
Kỷ Thanh Thiền phản ứng nhanh xoay người đi ra cửa, Lục Thâm đi theo cậu ra ngoài. Hai người đi mãi qua hành lang phòng làm việc của hiệu trưởng vẫn chưa ai lên tiếng. Kỷ Thanh Thiền căn bản không muốn nói chuyện, còn Lục Thâm thì không nghĩ ra nên nói cái gì.
Chờ đến lối rẽ cầu thang, giọng Lục Thâm lộ ra chút vui sướиɠ và ý cười không giấu được, nói:
"Cậu giúp tôi lấy cây đinh ra?"
Kỷ Thanh Thiền dừng bước, quay đầu nhìn anh như bị thiểu năng, không lên tiếng, tiếp tục xuống lầu. Lục Thâm theo sát Kỷ Thanh Thiền, không ngừng nghiêng đầu nhìn sườn mặt cậu, vui sướиɠ và kích động trong lòng không cách nào hình dung, nếu như có thể, anh thật muốn ở chỗ này ôm Kỷ Thanh Thiền một cái:
"Có thật không? Cậu giúp tôi lấy cây đinh ra?"
"Nên cậu mới không cho tôi tham gia chạy cự ly đúng không?"
...
Đến tầng lầu cuối, Kỷ Thanh Thiền dừng lại, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nhìn trên mặt Lục Thâm hiện lên ý cười và đầy mong chờ trong ánh mắt, cậu quay sang:
"Anh im điii!"
Nói xong, Kỷ Thanh Thiền bước nhanh qua khu lớp 11, bỏ Lục Thâm lại đằng sau. Lục Thâm nhìn chăm chú bóng lưng Kỷ Thanh Thiền, hai ba bước chạy đuổi theo, ôm lấy vai Kỷ Thanh Thiền, kéo cậu sát vào l*иg ngực, ghé bên tai cậu, đôi môi cơ hồ muốn dán lên lỗ tai Kỷ Thanh Thiền, trầm giọng nói:
"Cám ơn cậu."
Nói xong Lục Thâm thả Kỷ Thanh Thiền ra, quay người vui sướиɠ chạy
quay về khu lớp 12.
Kỷ Thanh Thiền đứng tại chỗ cau mày, nhìn bóng lưng Lục Thâm lườm
một cái, vành tai bởi vì bị anh mới kề quá gần mà đỏ ửng.
Trước tháng 11 trường sẽ sắp xếp đi du lịch, hai ngày một đêm, học sinh có thể tự do chọn chương trình.
Lục Thâm hỏi Kỷ Thanh Thiền chọn cái gì, lần này tổng cộng hai lịch trình có thể chọn, leo núi hoặc chèo thuyền, Lục Thâm chọn chèo thuyền.
Kỷ Thanh Thiền một bên chép từ đơn một bên trả lời, cũng không ngẩng đầu lên:
"Leo núi."
Lục Thâm đơ người, không nói tiếp nữa, lập tức cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho lớp trưởng, nói mình muốn thay đổi, đổi thành leo núi. Lục Thâm thay đổi, đồng thời cùng thay đổi kế hoạch còn có Hàn Mạt Tử.
Lớp 11 và lớp 12 xuất phát không cùng nhau, xe đến nơi, Lục Thâm mới nhanh chóng xuống xe, đi tìm Kỷ Thanh Thiền. Kỷ Thanh Thiền không giống những bạn học khác mang theo vali, chỉ có cái túi đeo lưng, bên trong là 1 bộ đồ để thay đổi.
Ngược lại Lục Thâm mang theo rất nhiều hành lý, sáng sớm thu dọn đồ đạc thấy Kỷ Thanh Thiền ngoại trừ bàn chải đánh răng và quần áo thì cái khác đều không lấy, anh đem dầu gội sữa tắm khăn tắm này nọ mang đủ hết, đẩy vali đi tìm Kỷ Thanh Thiền.
Kỷ Thanh Thiền xuống xe cuối cùng, chân chưa chạm đất đã từ cửa sổ thấy Lục Thâm chờ phía dưới, cậu mím môi, cảm thấy Lục Thâm như keo con chó, nhưng anh không đáng ghét là được rồi.
edit @YinKeAi. beta @bihyuner
Sau khi mọi người xuống xe, trước tiên phân phòng nhận phòng. Kỷ Thanh Thiền vốn được phân cùng phòng với một bạn học cùng lớp, lại bị Lục Thâm nửa đường chặn lại, đòi đổi phòng với nam sinh kia.
Nhận phòng xong, Lục Thâm trước tiên tiến vào buồng tắm sắp xếp đồ, Kỷ Thanh Thiền ngồi ở trên giường buồn bực ngán ngẩm xem ti vi, dư quang liếc đến Lục Thâm đang bận rộn luôn tay.
"Nè, tôi trải drap giường cho cậu."
Kỷ Thanh Thiền dừng lại:
"Trải drap giường?"
Lục Thâm gật đầu, trong tay là hai cái drap giường màu lam nhạt và màu lam đậm.
"Drap giường và chăn ở khách sạn đều không sạch, tôi mang theo 2 cái để thay."
Kỷ Thanh Thiền khó mà tin nổi:
"Chăn mà anh cũng mang theo?"
Lục Thâm gật gật đầu với cậu, Kỷ Thanh Thiền nhìn về cái vali siêu to khổng lồ size 30 của anh, thầm nghĩ chẳng trách, sáng sớm chuyển cái vali lớn như vậy Kỷ Thanh Thiền còn tưởng là anh đang dọn nhà.
Kỷ Thanh Thiền ngồi trên ghế salông không cản trở Lục Thâm, Lục Thâm cất drap và chăn của khách sạn vào tủ, từ vali mình cầm hai chăn lông thả lên giường.
Kỷ Thanh Thiền xuất thần nhìn Lục Thâm y chang mấy bà mẹ đang trải chăn lông, liền nhận được tin nhắn Hàn Mạt Tử gửi tới, kêu cậu đến đại sảnh khách sạn, nói có việc muốn cho cậu biết.
Từ lần trước ở thư viện, Hàn Mạt Tử phát hiện Kỷ Thanh Thiền điều tra lịch sử của Kỷ Bác, cậu và Hàn Mạt Tử cũng chưa từng gặp lại, tình cờ ở trường gặp thoáng qua cũng chỉ một hai câu chào hỏi, hai người đều ngầm hiểu không nên nhắc tới sự kiện kia.
Kỷ Thanh Thiền nhìn Lục Thâm còn đang thay áo gối, đứng lên nói:
"Tôi đi ra ngoài một chuyến."
Lục Thâm quay đầu nhìn cậu, gật gật đầu.
Hàn Mạt Tử đã chờ ở đại sảnh khách sạn, cô ngồi một góc trên ghế salông, nhìn hướng thang máy, mãi đến tận khi Kỷ Thanh Thiền xuất hiện.
Kỷ Thanh Thiền cũng đi qua ngồi xuống, hỏi cô chuyện gì.
Hàn Mạt Tử có chút muốn nói lại thôi, Kỷ Thanh Thiền rũ mắt, không nói lời nào, chờ cô mở miệng.
"Lần trước em nói, muốn nhược điểm mẹ nuôi em đúng không?"
Thần sắc Hàn Mạt Tử hơi sợ sệt, giọng nói ép tới rất thấp. Kỷ Thanh Thiền ánh mắt sáng lên, "ừ" một tiếng. Hàn Mạt Tử mím môi, tựa hồ quyết định nói:
"Chị biết một việc, là người khác nói cho mẹ chị, chị lén lút chôm được từ máy tính của mẹ chị."
Kỷ Thanh Thiền vểnh môi cười cười:
"Chị muốn đưa em?"
Ánh mắt Hàn Mạt Tử lộ ra sự cảnh giác xen lẫn chút giảo hoạt: "Thứ nhất, em không thể nói là chị đưa cho em."
Kỷ Thanh Thiền gật gật đầu:
"Bảo đảm không nói."
Cậu trả lời xong, Hàn Mạt Tử liền trầm mặc, Kỷ Thanh Thiền hứng thú nhìn chằm chằm hoa khôi trường, chờ lời kế tiếp của cô. Hàn Mạt Tử tựa hồ càng thêm khó mở miệng, đợi hơn một phút đồng hồ, cô rốt cục nói:
"Ừm thì... Chị có một yêu cầu, em giúp chị một việc."
Kỷ Thanh Thiền nghĩ hai giây, liền cười, ý vị thâm trường nói:
"Lục Thâm?"
Hàn Mạt Tử lập tức bị đoán được suy nghĩ nội tâm, hơi kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Thanh Thiền. Kỷ Thanh Thiền hướng cô cười cười:
"Không có gì to tát, chị muốn em giúp chị việc gì?"
Hai má Hàn Mạt Tử ửng đỏ, móc ra bao nhỏ màu trắng từ trong túi xách
bên người ra, chậm rãi đưa cho Kỷ Thanh Thiền.
Kỷ Thanh Thiền sau khi nhận lấy liền tùy ý mở ra, nhìn thấy thứ bên trong thì sửng sốt một giây, ngược lại trong con ngươi cũng nhiễm phải chút hoảng sợ. Hàn Mạt Tử không dám nhìn thẳng Kỷ Thanh Thiền, cô ấp a ấp úng nói:
"Cơm tối em... Cho cậu ấy ăn cái kia... Sau đó nghĩ cách... Đưa cậu ấy về phòng, buổi tối, em đi ra, đưa thẻ phòng cho chị..."
Trong ánh mắt Kỷ Thanh Thiền lộ tia kinh ngạc và cảm khái, hơi bất ngờ nói:
"Nhìn không ra, chị cũng rất phóng khoáng đó."
Hàn Mạt Tử nhíu nhíu mày, ngữ khí oán giận:
"Đây là bạn chị, dạy chị... Ai bảo cậu ấy vẫn không trả lời chị, chuyện này, cậu ấy cũng không thiệt gì."
Kỷ Thanh Thiền vui cười hớn hở mà nở nụ cười hai lần, chuyện này Lục Thâm xác thực không chịu thiệt, chính là cậu thấy trong lòng không thoải mái lắm. Kỷ Thanh Thiền ẩn ý cười đi, ánh mắt khôi phục một ít thanh minh:
"Em làm sao biết nhược điểm Lữ Nãi Tiệp trong tay chị có xứng đáng hay không?"
Lần này lòng tự tin Hàn Mạt Tử tăng cao, cô nhìn Kỷ Thanh Thiền:
"Đây là chứng cứ bà ấy nɠɵạı ŧìиɧ, đảm bảo đủ mạnh."
Lúc này Kỷ Thanh Thiền mới dùng sức nắm bao trắng trong tay, gật đầu với Hàn Mạt Tử:
"Được, chúng ta giao kèo."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kháng Thể Mất Hiệu Lực
- Chương 17