Chương 16

Ngày đó xảy ra rất nhiều chuyện. Bắt đầu từ việc Lục Thâm nghi ngờ Kỷ Thanh Thiền, tiếp theo là việc Kỷ Thanh Thiền tự làm mình bị thương, sau đó lại tới Kỷ Thanh Thiền chạng vạng đi ra ngoài một mình, gỡ bỏ băng gạc Lục Thâm băng bó cho cậu, dùng nước lạnh kỳ cọ rửa sạch vết thủng cho đến khi nó trở nên trắng bệch.

Kỷ Thanh Thiền đi một mình trên hành lang tầng hai tòa nhà nghệ thuật, cùi chỏ cậu còn đang chảy nước, vết thương không còn chảy máu, chỉ là đau đến hơi co rút, cánh tay bên trái sắp không còn tri giác.

Kỷ Thanh Thiền dựa vào ánh sáng hành lang nhìn khuỷu tay mình, thỉnh thoảng lại tự chọc vào vết thương, rất đau, nhưng lòng cậu thấy rất thoải mái. Cậu còn muốn đâm sâu hơn kìa, tốt nhất làm cho nó bầm lên dữ tợn, sẽ càng khiến cậu dễ chịu hơn.

Kỷ Thanh Thiền ngồi xuống đầu cầu thang, dựa vào tay vịn cầu thang, dùng góc áo lau khô nước trên khuỷu tay. Cứ như vậy, cậu dựa vào cầu thang nhìn chằm chằm mặt trăng ngoài cửa sổ đối diện.

Đây là chỗ mà Kỷ Thanh Thiền tìm ra khi mới nhập học, chiếc cửa sổ nho nhỏ vừa vặn thu mặt trăng vào trong, cho dù là buổi tối cũng soi sáng khu vực nhỏ này.

Chỗ này là khúc ngoặt cầu thang, sàn đá hoa cương lạnh lẽo và tay vịn cầu thang bằng sắt, thế nhưng Kỷ Thanh Thiền ngồi ở đây lại cảm thấy ấm áp kỳ lạ, cửa sổ nhỏ hình vuông, như là thiết lập một kết giới, ngăn cách cậu với xung quanh.

"Mẹ Tần, rất lâu rồi con không bắt nạt mấy đứa nhóc nhỏ."

Kỷ Thanh Thiền đột nhiên lẩm bẩm, cậu nhìn chằm chằm trăng tròn, biểu tình nhàn nhạt, như đang mách lẻo. Cậu dùng tay kia đỡ lấy cánh tay bị thương, cái tay kia rất lạnh.

"Nhưng con đau quá, trong lòng con đau, con sợ lắm."

Kỷ Thanh Thiền không có quy luật mà nói, cậu bĩu môi, mạnh mẽ ngắt cùi chỏ mình. Vừa động tới vết thương, sương mù nơi đáy mắt mịt mờ trào ra, ánh trăng sáng trông càng thanh lãnh đơn bạc.

"Con sợ con không kiên trì nổi."

Kỷ Thanh Thiền từ trong cổ họng nói ra câu cuối, sau đó vùi đầu, đem mặt chôn vào khuỷu tay mình. Cũng không biết đã thút thít bao lâu, trong lúc hoảng hốt cậu nghe có tiếng bước chân tới gần.

Kỷ Thanh Thiền bị một nguồn sức mạnh kéo lên, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy thân thể cao gầy ngược ánh trăng đang đứng trước mặt mình. Kỷ Thanh Thiền do khóc hơi lâu nên không thấy rõ người, chỉ nghe được một giọng nói an ổn trầm thấp:

"Sao lại chạy đến đây."

Lục Thâm nhìn viền mắt đỏ hoe của người này, hết thảy quở trách và phẫn nộ đến bên miệng đều bị sự đau lòng thay thế. Nhìn theo củi chỏ trắng bệch của cậu cũng không đành trách mắng, chỉ là duỗi tay nắm lấy tay Kỷ Thanh Thiền, muốn dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cậu.

Kỷ Thanh Thiền run lên hồi lâu mới ý thức được người trước mặt là ai. Cậu không rụt tay lại mà cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời bị Lục Thâm lôi kéo về.

Lục Thâm bước rất chậm, cật lực phối hợp tốc độ Kỷ Thanh Thiền. Anh thỉnh thoảng nhìn miệng vết thương trên khuỷu tay Kỷ Thanh Thiền, liếc mắt nhìn qua trái tim lại đau nhức. Đi được nửa đường, Lục Thâm đột nhiên mở miệng hỏi:

"Đau không?"

Kỷ Thanh Thiền ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt không rơi xuống, cũng không nuốt về, nãy giờ vẫn còn ngậm trong hốc mắt, cậu ừ một tiếng. Đau, đau lắm.

edit @YinKeAi. beta @bihyuner

Về ký túc xá, Lục Thâm bôi thuốc lần nữa cho Kỷ Thanh Thiền. Kỷ Thanh Thiền không cự tuyệt nữa, chỉ là bôi thuốc được một nửa Đông Đông đã về tới phòng, cậu mở to hai mắt nhìn hai người đang ngồi:

"Anh Thiền, anh bị làm sao vậy?"

Kỷ Thanh Thiền liếc mắt nhìn cậu không nói gì. Lục Thâm cũng mím môi tiếp tục băng bó, chờ Đông Đông tắm xong đi ra, hai người đã băng bó xong, Kỷ Thanh Thiền dùng tay kia lấy cây đinh trong ngăn kéo đặt lên bàn:

"Đồ của em, rơi ở chỗ này."

Đông Đông nghi hoặc đi tới, lòng tràn đầy cảm kích nhét chiếc đinh vào túi áo. Kỷ Thanh Thiền liếc nhìn Lục Thâm, Lục Thâm vừa vặn cũng nhìn qua, nét mặt mang theo chút ngạc nhiên, thấy Kỷ Thanh Thiền nhìn anh thì ánh mắt lập tức thông suốt, hai má đỏ lên.

Vì quán bar Đông Đông làm thuê đang tiến hành tu sửa nên hai ngày hôm nay cậu nhóc đều nghỉ làm.

Thường thường Kỷ Thanh Thiền sẽ ngủ chung giường với Đông Đông, nhưng hôm nay Kỷ Thanh Thiền bị thương ở tay, Lục Thâm muốn để cậu ngủ riêng một giường.

"Vậy anh và Đông Đông ngủ chung?"

Kỷ Thanh Thiền mặt mày mang theo ý cười, Đông Đông trên giường ngậm sữa bò nhanh chóng lắc đầu:

"Đừng đừng, em không muốn, anh Thiền vẫn là ngủ chung với em đi, em ngủ cũng không phiền anh, tay bị thương của anh có thể đặt ở bên khác mà."

Lục Thâm nhìn chằm chằm tay bị thương của Kỷ Thanh Thiền, nửa ngày mới gật gật đầu, mà căn bản không ai quan tâm ý kiến của anh, Kỷ Thanh Thiền đã sớm cùng Đông Đông tiến vào ổ chăn bắt đầu xem phim.

Sau khi Đông Đông ngủ Kỷ Thanh Thiền nằm trên giường ngủ không được, tay bắt đầu mơ hồ đau đớn, hơi hơi động mấy lần. Lúc này cậu liền nghe Lục Thâm trên giường bên cạnh thấp giọng hỏi:

"Không ngủ được?"

Kỷ Thanh Thiền mím môi, ừ khẽ một tiếng. Thấy Lục Thâm ngồi dậy, dưới ánh đèn lờ mờ, đường viền gương mặt Lục Thâm vô cùng tinh tế, Kỷ Thanh Thiền nằm ở đó nhìn anh, càng trừng mắt nhìn càng cảm thấy Lục Thâm thật sự rất soái. Cậu dời ánh mắt nhìn vành tai Lục Thâm, trước đây mẹ Tần có nói, trẻ con có tai lớn sẽ có phúc khí, rồi ôm Kỷ Thanh Thiền nói, Ve nhỏ của chúng ta sau này sẽ hơi khổ cực, vì cái tai cậu nhỏ xíu à.

Tai Lục Thâm rất lớn, trên vành tai nhiều thịt, Kỷ Thanh Thiền đột nhiên ước ao được như vậy, thở dài nói:

"Tai anh lớn ghê."

Lục Thâm hơi sửng sốt, không biết Kỷ Thanh Thiền có ý gì, anh đứng lên

hướng về phía Kỷ Thanh Thiền, khom lưng nói thầm:

"Cậu sang giường tôi ngủ đi, tôi nhớ ra còn bài tập chưa làm xong, ngày mai đến hạn, hôm nay chắc sẽ thức suốt đêm."

Giường trường học 1m2, một người ngủ vừa đủ, hai người thì phải chen chúc. Tay Kỷ Thanh Thiền bị thương, nằm cứng còng không dám động đậy, còn thỉnh thoảng lại bị Đông Đông cựa quậy mà động vào vết thương.

Kỷ Thanh Thiền ngước đầu nhìn Lục Thâm, trừng mắt nhìn:

"Không cần, tôi nằm không chật."

Lục Thâm rũ mắt nhìn tay cậu, khẽ gật đầu:

"Vậy tôi giúp cậu xoa bóp, tay này hơi tê đúng không? Bây giờ máu chắc không lưu thông, xoa bóp sẽ đỡ hơn."

Lục Thâm nói đúng, do tay ngâm dưới nước lạnh quá lâu hiện giờ tê cóng, hơn nữa xương cốt duỗi ra hơi đau nhức, Kỷ Thanh Thiền khẽ gật đầu.

Sợ quấy rầy đến Đông Đông, cậu liền dời đến bên giường Lục Thâm. Lục Thâm ngồi xếp bằng trên giường, Kỷ Thanh Thiền nằm, ghé đầu lên cái gối tỏa ra mùi hương cây cỏ của Lục Thâm, cánh tay được Lục Thâm không nhẹ không mạnh xoa bóp, từ vai tới ngón tay, anh nắn bóp qua lại không biết bao nhiêu lần.

Cơn buồn ngủ của Kỷ Thanh Thiền kéo tới, Lục Thâm thấy hô hấp cậu đều đều sau đó nhắm mắt lại, anh nhẹ tay hơn, chờ tới khi cánh tay Kỷ Thanh Thiền ấm lên mới buông cậu ra.

Sau đó mình thuận theo vị trí chếch bên giường nằm xuống, nghiêng mặt nhìn gương mặt say ngủ của Kỷ Thanh Thiền.

Môi Kỷ Thanh Thiền hơi hé ra, môi trên vểnh lên, đầu mũi hơi tròn tròn, xương mũi rất tinh tế, như nữ sinh. Mí mắt cậu rất mỏng, xuyên thấu qua ánh sáng nhạt có thể nhìn thấy mạch máu xanh trên mí mắt, hàng mi dài cong cong, tựa hồ nhiễm màu sắc của con ngươi, mang theo chút sắc nâu.

Cặp mắt nâu Lục Thâm thích nhất kia, lúc này đã đi ngủ.

Thật ra lúc cậu ngủ rất ngoan, Lục Thâm nghĩ thầm.

Sáng sớm Đông Đông thức dậy đầu tiền, thấy hai người nằm bên kia giường sát vách, Kỷ Thanh Thiền nằm ngang ngủ, cánh tay bị thương được Lục Thâm cẩn thận ôm lấy đặt trên ngực. Lục Thâm nghiêng người, chóp mũi vừa vặn chạm vào gò má Kỷ Thanh Thiền, hai người ngủ chung vô cùng hài hòa.

#Truyện được đăng tải trên truyenhdt.com @YinKeAi.

Đông Đông nhịn không được lấy điện thoại ra, "tách" một tiếng.

Quên tắt đèn flash và âm thanh mẹ rồi...

Hai người trên giường đồng thời tỉnh lại, chỉ là Kỷ Thanh Thiền tỉnh nhanh hơn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Đông, Đông Đông nhanh chóng thả điện thoại chạy vào toilet.

Lục Thâm chớp mắt hai lần mới tỉnh lại, vừa mở mắt là da dẻ trắng sáng và đôi đồng tử nâu nhạt, Kỷ Thanh Thiền nhíu mày nhìn anh, hơi chớp mắt, từ trên giường bò dậy.

"Anh ngủ như vậy không khó chịu sao?"

Kỷ Thanh Thiền về giường mình, ngữ khí tựa hồ việc này không liên quan gì tới mình. Nửa người Lục Thâm do nằm nghiêng cả đêm mà tê rần, anh vặn vai lắc đầu:

"Không đến nỗi."

Kỷ Thanh Thiền mơ hồ bĩu môi:

"Không quấy rầy anh nữa, còn sớm, ngủ tiếp đi."