Chương 9: Tiểu biệt thắng tân hôn

Mặt trời dần ngả về tây, từng làn gió thổi tới đánh thức người đang nằm trong đình.

"Ngoan bảo......"

Khang Hy tỉnh lại, theo bản năng gọi nàng một tiếng lại thấy trong đình chỉ có mình mình mà quần áo trên người lại chỉnh tề, phát hiện quả nhiên mới vừa rồi là mộng trong lòng không khỏi có chút mất mát, nháy mắt lóe lên ý muốn trở lại hoàng thành sớm hơn dự kiến.

Nhưng nghĩ đến thân thể Thái Hoàng Thái Hậu không chịu nổi thời tiết nóng nực của kinh thành vẫn là xóa bỏ ý niệm này.

"Lý Đức Toàn."

Chờ đến khi Lý Đức Toàn đứng hầu phía xa chạy đến nơi, hắn không nhịn được hỏi một câu:

"Mới vừa rồi có người nào tới đây không?"

Lý Đức Toàn có chút không hiểu, vẫn nghiêm túc trả lời

"Hồi Hoàng thượng, ngoài Y Ha Na tiểu thư, không có ai tới đây ạ."

Khang Hy nghe xong không nói gì, nhấc chân rời khỏi đình thủy tạ, lên ngự liễn trở về Cần Chính điện.

Mặc dù rời khỏi kinh thành tránh nóng, Khang Hy vẫn cần xử lý không ít chính sự, vẫn còn rất nhiều sổ con cần phê duyệt. Cả buổi chiều hôm nay đã ngủ ở Thủy Tâm tạ, sau khi dùng bữa tối đành phải dùng thời gian buổi tối để phê duyệt sổ con.

So với Khang Hy muốn thức đêm phê duyệt tấu chương, mỗ hồ ly sau khi ăn bữa tối liền chuẩn bị đi ngủ, hơn nữa còn vì buổi trưa đã "vận động" liền ngủ say.

Lịch trình của Khanh Hy ở Thừa Đức cung ngoài mỗi ngày thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, ngẫu nhiên cùng người tản bộ, thời gian khác đều dùng để phê sổ con hoặc tiếp kiến các quần thần địa phương. Thân là Hoàng đế cho dù có người trong lòng Khang Hy cũng không có ý thức vì nàng mà thủ thân như ngọc, tuy rằng không mang theo phi tần nhưng chỉ cần hắn muốn, toàn bộ nữ nhân trong hành cung đều được xem là hậu cung của hắn. Bởi vậy mỗi tối Lý Đức Toàn đều đến xin chỉ thị của hắn có muốn mang người đến hay không. Vào khi Khang Hy không quá bận đều sẽ đồng ý, chỉ là mỗi lần nhìn thấy mỹ nhân được đưa tới lại không có chút hứng thú, cuối cùng vẫn đuổi người ra ngoài.

Lại nói chuyện này thật sự không phải do Thẩm Kiểu Kiểu làm, chỉ là hồ ly tinh trời sinh mị hoặc, đã nếm qua hồ ly tinh mị cốt liên thành làm sao lại có hứng thú với nữ nhân khác nữa.

Thẩm Kiểu Kiểu đã lấy đủ long khí ở Thừa Đức cung, có thể xem như một công đôi việc, cũng không muốn lại đi nữa.

Cứ như vậy ngoại trừ thời gian xử lí một ít chính sự ở Dục Khánh Cung thì đều chăm chỉ tu luyện. Đã hình thành thói quen tu luyện hàng ngày, Thẩm Kiểu Kiểu có cảm giác bản thân "trầm mê tu luyện, không thể tự kiềm chế".

Vì thế trong thời gian nàng "chuyên tâm tu luyện, mỗi ngày hướng về phía trước" tu vi của nàng tăng cực nhanh, cuối cùng cũng đã luyện ra nội đan của mình. Đoàn người đi tránh nóng cũng sắp trở lại kinh thành.

"Đi thôi, theo cô tới cửa cung nghênh đón hoàng a mã." Thái tử đã lâu không đến chính viện, thấy nàng không biết vì duyên cớ gì mà hình như càng ngày càng nảy nở, không dùng phấn trang điểm vẫn lộ ra dung nhan tuyệt sắc, trong lòng vừa động lại bị biểu tình quá đoan trang của nàng làm có chút mất hứng.

"Hoàng a mã đã hồi cung?" Thẩm Kiểu Kiểu không khỏi có chút kinh ngạc.

"Không phải cô đã cho người thông báo cho ngươi từ hai ngày trước hay sao?"

Thấy nàng chuyện trọng như vậy cũng quên, giọng nói Thái tử mang theo tia bất mãn. Thẩm Kiểu Kiểu tuy trầm mê tu luyện nhưng nàng chắc chắn chưa từng nghe thông báo này, nhất định là có người giở trò, lúc này cũng không cùng hắn cãi cọ, chỉ rũ mắt không nói.

"Đi thôi!" Thái tử cũng không nói tiếp, nhấc chân đi ra ngoài.

"Chủ tử, nhất định là do Lý trắc phúc tấn giở trò quỷ, sao người không giải thích với thái tử?" Hạc Hà một bên đỡ tay nàng, một bên thấp giọng lên tiếng. Vừa rồi Hạc Hà muốn thay chủ tử giải thích nhưng lại nghĩ chủ tử không thích người bên cạnh tự chủ trương, lại nhịn xuống.

"Được rồi, không có bằng chứng không được nói bậy." Thẩm Kiểu Kiểu nâng tay ngăn cản, chờ đến khi nàng theo chân Thái tử đeen cửa cung vợ chồng tứ a ca đã tới rồi, mọi người đợi non nửa canh giờ liền thấy đain đôin nhân mã trở về.

Thái tử dẫn đầu nghênh đón, thấy ngự liễn lập tức hành lễ.

"Đều miễn lễ!" Khang Hy đỡ Thái Hoàng Thái Hậu xuống dưới, nhìn thấy Thái tử đứng bên cạnh tiểu nhân nhi ánh mắt không khỏi u ám, ngay sau đó quét măt vêd phía nhóm phi tần ý bảo mọi người hồi cung.

Thái tử thấy hoàng a mã không quan tâm mình như ngày thường, ngược lại có chút lãnh đạm, trong lòng không khỏi có chút nghĩ nhiều, theo bản năng nghi ngờ đại a ca nói xấu hắn trước mặt hoàng a mã, không khỏi liếc mắt vêd phía đại a ca một cái, lòng âm thầm ghi hận.

Đại a ca bị trừng không thể hiểu được, chỉ nghĩ rằng hắn ghen ghét với mình có thể tùy giá theo hầu hoàng a mã, sau khi hướng hắn tự đắc cười một tiếng mới xoay người rời đi.

Thái tử lại xem đây thành nụ cười trào phúng, càng khẳng định suy đoán của mình.

Một đường trở về, tất cả mọi người đều mệt mỏi, sau khi Thái Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu trực tiếp hồi cung nghỉ ngơi, các hoàng tử cũng hồi các nơi, Khang Hy cũng không có lòng hỏi tình hình trong cung mấy ngày nay, cho toàn bộ người lui xuống, liền đi tới chỗ treo một bức tranh chữ trong tẩm cung gõ liên tục chín cái mặt tường bên cạnh tách ra, lộ ra một mật đạo.

Thẩm Kiểu Kiểu trở lại Dục Khánh Cung vẫn đắm chìm trong niềm vui sướиɠ vì tạo được nội đan, bưng một mâm gà ăn đến hai mắt cong cong.

Một lát sau mơ hồ nghe thấy thanh âm truyền ra từ nội thất, Thẩm Kiểu Kiểu nghi hoặc đi qua nhìn lại không ngờ có người bước ra từ sau bình phong, sợ tới mức "Nha" một tiếng đánh rơi cả miếng ga trên tay. Tâm tình Khang Hy có chút ủ dột bị nàng chọc cười, dơ tay giúp nàng lấy xuống mảnh vụn dính bên miệng nàng, đưa lên môi nếm thử

"Là gà nước vị?"

"Đã hết rồi, miếng cuối cùng bị người làm rơi xuống đất rồi."

Thẩm Kiểu Kiểu nói một câu xong mới nhớ tới hỏi

"Hoàng a mã, người sao lại ở đây?"

Nghe ra giọng nói ai oán của nàng

"Ngoan, đợi lát nữa trẫm sai người làm cho ngươi, muốn ăn bao nhiêu đều được."

Gà nước vị này nhìn vậy nhưng làm thật sự không đơn giản, nguyên liệu lại không phải bình thường, Ngự thiện phòng cũng không phải thường xuyên làm, nghe được lời hắn nói Thẩm Kiểu Kiểu liền cao hứng liên tục gật đầu.

"Vậy ngươi để trẫm ăn no đã được không?" Khang Hy ôm nàng, hơi thởi phả lên cành tai nàng.

"Bây giờ....... hiện tại là ban ngày, hơn nữa....."

"Ngoan bảo, ngươi ngoan một chút được không?"

Khang Hy không đợi nàng noiz xong lời cự tuyệt liên nâng mông nàng ôm đến nội thất. Thẩm Kiểu Kiểu đột nhiên bị nâng lên cao, duỗi tay ôm cổ hắn để giữ thăng bằng.

"Có nhớ trẫm hay không?" Khang Hy hôn nàng một cái, chống trán lên trán của nàng hỏi. Thẩm Kiểu Kiểu ngước mắt nhìn hắn một cái, do dự, vẫn là thuận theo ý mình gật gật đầu. Khang Hy vốn không nghĩ nàng sẽ trả lời tức khắc nổi lên kinh hỷ.

"Ngoan bảo, trẫm cũng nhớ ngươi, nghĩ đến tâm đều đau."

Khang Hy có chút vội vàng hôn môi nàng, chiếc lưỡi nóng bỏng càn quét bừa bãi trong miệng nàng, lại đem lưỡi nàng cuốn đến trong miệng, dùng sức mυ"ŧ vào. Thẩm Kiểu Kiểu bị nhiệt tình của hắn làm cho mất kiềm chế hơi ngửa đầu làm hắn tiến càng sâu hơn.

Hai người hôn hôn liền lăn đến trên giường, cảm thấy hô hấp của nàng không thuận Khang Hy mới rời khỏi môi nàng, liếʍ liếʍ khóe miệng ướŧ áŧ của nàng, bắt đầu duỗi ray cởϊ qυầи áo nàng.

Thẩm Kiểu Kiểu hô hấp có chút dồn dập bày ra một bộ dáng tùy ý hân làm. Theo động tác của hắn da thịt trắng nõn dần hiện ra trước mắt, du͙© vọиɠ trong lòng hắn hơn một tháng nay lập tức bộc phát, miệng và tay đồng thời trêu đùa bai viên thù du trước ngực nàng, cái tay khác trực tiếp đưa xuống thăm dò hoa huyệt, vuốt ve tiểu hạch mẫn cảm. Đến khi nàng động tình phun ra một ít hoa dịch, Khang Hy có chút gấp gáp móc ra long căn vội vã vùi vào chốn đào nguyên khẩn trí.

"A........"

Thẩm Kiểu Kiểu hô nhỏ một tiếng, còn chưa kịp thích ứng đã cảm thấy vật kia ở hoa huyệt mạnh mẽ thọc vào rút ra liền khó nhịn cắn môi nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ ở yết hầu.

Khang Hy nắm lấy chân nàng dùng sức thao lộng lên, lại đem người nàng lật lại đưa lưng về phía mình tạo thành dáng quỳ bò, cổ họng bắt đầu lên xuống, một tay đưa tới nhào nặn đôi cự nhũ, miệng hôn lên tấm lưng trắng nõn như dương chi bạch ngọc, lưu lại một chuỗi dấu ấn đậm nhạt.

"Ngô a......."

Loại tư thế này không khỏi khiến Thẩm Kiểu Kiểu thấy thẹn thùng, kɧoáı ©ảʍ tăng thêm một bậc, hoa huyệt theo hắn thọc vào rút ra mà khép khép mở mở.

"Hoàng a mã....... Chậm...... Chậm một chút......"

"Ngoan bảo, kêu tên trẫm."

Khang Hy đột nhiên dừng động tác nói. Cảm giác nửa vời cực kỳ khó chịu, Thẩm Kiểu Kiểu vặn vẹo eo tự mình động, chỉ là bất luận động thế nào cũng không thoải mái bằng hắn làm, không khỏi quay đầu ai oán:

"Hoàng a mã......"

"Kêu tên trẫm."

Xưng hô kia cũng không sao cả, thậm chí sẽ ngẫu nhiên giúp tăng tình thú, nhưng hiện tại lại càng muốn nghe nàng kêu tên của mình, Khanh Hy mãnh liệt thọc vào rút ra hai cái lại yêu cầu.

"A....... Huyền Diệp..... Ngô....... Cho ta......"

"Ngoan bảo, đều cho ngươi, toàn bộ đều cho ngươi."

Khang Hy nghe được nàng gọi trong lòng thỏa mãn, giữ lấy eo nàng khi sâu khi cạn, mãnh liệt thọc vào rút ra.

Bị một tầng lại một tầng kɧoáı ©ảʍ đánh úp, không lâu sau Thẩm Kiểu Kiểu nhẹ nhàng run rẩy, Khang Hy phát hiện nàng muốn tới liền đem long căn lui ra ngoài cửa động, thưởng thức hoa huyệt đột nhiên khép mở phun ra hoa dịch.

Thẩm Kiểu Kiểu đạt đến cao trào, toàn thân xụi lơ không có sức lực nếu không có bàn tay Khang Hy vẫn nắm chặt eo nàng thân thể đã nằm liệt xuống giường.

Giơ tay xoa nhẹ cánh hoa bị mình cắm lộng mà chuyển từ hồng nhạt sang đỏ tươi, thưởng thức mĩ cảnh một lát, Khang Hy lại động thân lần nữa cắm vào hoa huyệt vì trải qua cao trào mà so với vừa rồi càng thêm ướŧ áŧ.

Lại thao lộng một hồi liền đem long tinh tích cóp lâu nay bắn hết cho nàng.

Rốt cuộc hắn cũng ra tới, Thẩm Kiểu Kiểu thở nhẹ một hơi lại đột nhiên cảm thấy tay hắn đưa xuống sờ nơi không đúng không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy hắn lấy ngón tay dính đầy hoa dịch hướng tới hậu huyệt, không khỏi muốn lên tiếng ngăn cản, cố tình vào lúc này lại nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Thái tử.