- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 92: Phiên ngoại 2: đêm giáng sinh an lành [ hạ ]
Khán Thượng Tha
Chương 92: Phiên ngoại 2: đêm giáng sinh an lành [ hạ ]
“A…a…” Toàn thân Trầm Di đã mềm nhũn xuống, cũng dừng lại động tác lấy lòng Sở Trung Thiên, chỉ ghé vào giường không ngừng thở hổn hển.
“Ngươi tới trước sao” Lục Thiên Hạo hỏi Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên khẽ gật đầu, Lục Thiên Hạo liền lấy gel bôi trơn từ tủ đầu giường ra.
Thiên Hạo vươn tay cởϊ qυầи của Trầm Di xuống, sau đó ngón tay quét lấy gel bôi trơn.
Lúc lấy gel ra thì Sở Trung Thiên không khỏi nhíu lông mày.
“Ta nói, thưởng thức của ngươi cũng quá kém a, lại đi chọn vị dâu tây.” Cái hương vị này hắn vẫn còn nhớ rõ, cho nên không khỏi nén giận.
Trầm Di trở lại liền mang theo mùi vị kia đến tìm hắn, kết quả làm cho Sở Trung Thiên ăn một vò dấm chua to đùng.
“Đáng tiếc, chỉ có vị hoa quả.” Thiên Hạo một bên đáp, một bên dùng ngón tay dính đầy gel bôi trơn hướng đến cái mông của Trầm Di.
“Ngô…” Mặt của Trầm Di lại cọ vào cực nóng của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên sợ mình nhin không được, sẽ cưỡng chế tiến vào thân thể Trầm Di, cho nên nâng Trầm Di dậy, để đầu Trầm Di tựa lên cổ mình.
“A…” Lục Thiên Hạo đột ngột tiến vào hai ngón tay, làm cho Trầm Di có chút không thích ứng.
Nhiệt độ cơ thể cùng với thân thể vì kɧoáı ©ảʍ mà rung động, nguyên vẹn tryền đến Sở Trung Thiên.
“A…ân…” Tiếng thở dốc của Trầm Di phun vào tai Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy dưới bụng càng ngày càng nóng lên.
“Ta nói ngươi…đừng mê người như vậy được không?” Sở Trung Thiên nhỏ giọng nói bên tai Trầm Di.
Những lời này dẫn tới thân thể Trầm Di nhẹ nhàng run rẩy.
“A a…” Trầm Di cơ hồ đem toàn bộ sức nặng trên người áp lên người Sở Trung Thiên, vòng tay đang ôm lấy cổ Sở Trung Thiên không khỏi siết chặt.
Lục Thiên Hạo xâm nhập một chút vào trong cơ thể Trầm Di, sau đó chậm rãi chuyển động thắt lưng của mình.
Bởi vì tác dụng của rượu, Trầm Di càng nhanh chóng trầm mê trong cảm giác của thân thể, không hề che giấu biểu hiện cảm xúc của mình.
“A…không…” Có thể là mấy ngay nay đã khiến cho bọn họ nhịn không được, cho nên động tác của Lục Thiên Hạo có chút thô lỗ.
“A… không cần a…” Lục Thiên Hạo khiến cho Trầm Di có cảm giác như bị xe rách, làm Trầm Di không khỏi kêu lên..
Cơ hồmỗi lần đều tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể, mạnh mẽ đánh sâu vào làm cho Trầm Di có chút ăn không tiêu.
Thiên Hạo đưa tay ra, xoa nắn phân thân của Trầm Di.
Chậm rãi kìm chặt linh khẩu, tay kia di chuyển trên người Trầm Di.
“Ngô…” Qua một hồi lâu, vòng tay đang ôm Sở Trung Thiên của Trầm Di chậm rãi nới lỏng, sau đó Thiên Hạo đẩy nhanh tốc độ.
“Ngô ngô…” Thanh âm buồn khổi, lại mang theo cả hương vị sung sướиɠ.
“A…a…” Trong lúc đó, Trầm Di không khỏi kêu lên, sau đó toàn thân không ngừng mà run rẩy.
Lục Thiên Hạo đình chỉ hết thảy động tác, nhưng mà cũng không có rút ra…phân thân của mình, chậm rãi cúi người xuống, hôn lên vành tai Trầm Di.
Sau đó Lục Thiên Hạo chậm rãi rút phân thân của mình ra.
Chất lỏng trắng đυ.c từ dọc theo khe mông chảy xuống.
“Còn có thể tiếp tục?” Thanh âm của Sở Trung Thiên ám ách, tràn ngập *** nồng đậm. Đương nhiên cũng bao hàm cả tình yêu đối với Trầm Di.
Nếu không, hắn đã sớm cưỡng chế tiến vào thân thể Trầm Di, cảm nhận sự ấm áp, chặt khít trong đó.
Trầm Di không biết phải biểu đạt cảm giác của mình như thế nào. Chỉ là buông lỏng cố Sở Trung Thiên ra, sau đó hôn nhẹ lên môi Sở Trung Thiên.
Nụ hôn bình thường tựa như chuồn chuồn nữa, nhưng lại có thể làm cho người ta toàn thân đều cảm thấy hạnh phúc.
Sở Trung Thiên xoay người Trầm Di lại, sau đó nâng eo Trầm Di lên.
Trầm Di đối với động tác này có chút ý kiến, nhưng mà vẫn là yên lặng tiếp nhận.
“Ngô…” Xâm nhập của Sở Trung Thiên làm cho tiếng thở dốc của Trầm Di không khỏi tăng thêm.
Muốn đồng thời thỏa mãn hai người đích thực có chút ăn không tiêu.
Nhưng mà, cảm giác này…
Thân thể đã triệt để bị Lục Thiên Hạo khuếch trương.
Khi Sở Trung Thiên tiến vào, đã không có một tia trở ngại nào.
Mạnh mẽ tiến vào, mang đến kɧoáı ©ảʍ mà đại não kịp thời cảm nhận được.
“A…a a…” Gần như là đột ngột tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể.
Cảm giác mãnh liệt làm cho Trầm Di phải nắm chặt ga giường trắng noãn.
Thân thể lại bị kɧoáı ©ảʍ đẩy lên đình một lần nữa.
Nhưng mà bất đồng với kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy mà Lục Thiên Hạo mang đến.
Sở Trung Thiên có khi sẽ chậm rãi chuyển động, khi đó Trầm Di chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Ngô…ngô…” Phân thân phía trước một mực không được giải phóng, Trầm Di khó chịu chuyển động thân thể.
Kɧoáı ©ảʍ đằng sau cường đại khiến cho người ta hít thở không thông.
Trầm Di chỉ có thể nằm lỳ ở trên giường vô lực tiếp nhận sự xâm nhập của Sở Trung Thiên.
Trầm Di hiện tại thể lực để liền chèo chống thân cũng không có. Nếu không có Sở Trung Thiên giữ lấy eo, Trầm Di đã sớm vô lực ngã xuống giường.
Sở Trung Thiên nhìn chim én của Trầm Di ( CCP là chim én, gg thì nuốt/én/yến/nhạn. Thỉnh cao nhân giúp đỡ), không khỏi cười xấu xa, đã đến lúc rồi đi.
Hắn đương nhiên là cố ý không giúp Trầm Di giải phóng.
Muốn nhìn xem Trầm Di khi triệt để không khống chế được thì sẽ là bộ dáng ra sao.
Dù sao đó mới là quà Giáng Sinh mà mình muốn.
Sở Trung Thiên cúi người xuống, cẩn thận chuyển động thân thể Trầm Di, sau đó chậm rãi ngồi xuống giường, ôm lấy thân thể Trầm Di, tay dùng sức nâng thân thể Trầm Di lên.
Bộ dáng hiện tại, biến thành Trầm Di tựa vào trên người Sở Trung Thiên.
“A!! A!!!!”
Bởi vì sức nặng của thân thể, phân thân của Sở Trung Thiên xỏ xuyên thật sâu vào trong thân thể Trầm Di.
Cảm giác mãnh liệt làm cho người ta mê muội, phóng mạnh về đại não. Trầm Di chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ nhiều đến mức muốn đem thân thể phá vỡ.
“Không…không cần a…” Cho dù không đối mặt với Sở Trung Thiên, cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của đối phương, một khi biết đến điều này, liền không khống chế đươc mà cảm thấy thẹn thùng.
Nhiệt độ da thịt của đối phương, từ phía sau lưng truyền tới, toàn thân Trầm Di nhịn không được mà run rẩy.
“Thật sự, rất mê người…” Sở Trung Thiên nhẹ nhàng nỉ non bên tai Trầm Di, nói ra lời yêu đương giữa những tình nhân với nhau.
Sở Trung Thiên vươn tay, vuốt ve điểm nối trước ngực Trầm Di.
“Ngô…không…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Chỉ sợ mình sẽ vĩnh viễn đắm chìm trong đó.
Trầm Di giãy dụa thân thể, muốn thoát khỏi sự xâm nhập của Sở Trung Thiên. Nhưng mà thân thể đã không còn chút sức lực nào nữa.
Loại chống cự cỡ này, ngược lại càng mang theo một tia hương vị chủ động.
Sở Trung Thiên ngay thời khắc Trầm Di thoát ra, cử động thắt lưng của mình.
“A a…” Thân thể vô lực ngồi xuống, Trầm Di chỉ cảm thấy mình muốn điên rồi.
Phía dưới đã bị phân thân của Sở Trung Thiên khuếch trương đến cực hạn, căng cứng làm cho người ta hít thở không thông, làm cho Trầm Di mở to hai mắt nhìn.
Thân thể, đã đến cực hạn.
Mộ tay Sở Trung Thiên, nặng nề xoa nắn phân thân Trầm Di.
Thân thể, sắp bị Sở Trung Thiên phá hỏng rồi.
Tay kia của Sở Trung Thiên, nâng cằm Trầm Di lên.
Làm cho Trầm Di nhìn rõ phía trức.
Ánh mắt của Trầm Di thật vất vả mới tìm được tiêu cự, sau đó hoảng sợ phát hiện Lục Thiên Hạo đang nhìn hắn.
“Không…không nên nhìn…a…không cần…” Cảm thấy thẹn muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng mà không có cách nào quay đầu.
“Đừng…đừng nhìn” Thanh âm của Trầm Di khàn khàn, mang theo ý tứ muốn khóc nức nở.
Lục Thiên Hạo nghe xong lời của Trầm Di, khẽ thở dài.
“Ta không phải đã nói rồi sao? Mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì nữa, ta đều thích.” Lục Thiên Hạo chậm rãi ghét sát vào, hôn lên môi Trầm Di.
Lục Thiên Hạo chỉ cảm thấy hạ thân của mình một hồi khô nóng.
Nhưng mà lần này làm xong, Trầm Di chính là thật sự không thể nào thừa nhận thêm bất kì kí©ɧ ŧìиɧ nào nữa. Cho nên Lục Thiên Hạo chỉ có thể tự mình giải quyết du͙© vọиɠ thôi.
“Ngô…ngô…” Tiếng rêи ɾỉ, bởi vì hôn môi mà trở nên mơ hồ. Đầu lưỡi hai người dây dưa lẫn nhau. Dùng đầu lưỡi truyền đạt tình yêu đến đối phương.
Sở Trung Thiên giống như muốn đùa dai, xoa nắn nhanh hơn phân thân của Trầm Di.
“Ngô ngô..” Thiên Hạo vẫn còn tiếp tục hôn, Trầm Di bị cảm giác như một luồng sóng tra tấn đến phát điên rồi.
Chỉ cảm thấy da đầu run lên, toàn thân cũng không ngừng run rẩy, mà hiện tại ngay cả động động đầu ngón tay đều là cố sức.
Lý trí, cảm giác toàn bộ biến mất, toàn thân có, chỉ có kɧoáı ©ảʍ nhiều đến mức có thể tràn ra.
“A…a…không cần!!!” Lục Thiên Hạo đã xong nụ hôn của mình, Sở Trung Thiên thì vẫn còn dùng sức xoa nắn phân thân Trầm Di.
Cảm giác mãnh liệt chạy như bay qua thắt lưng.
“A a a!!!!”
Trầm Di cong người lên mãnh liệt run rẩy.
Trong đầu cùng tầm mắt đều bị nhuộm thành một mảnh thuần trắng.
Trầm Di bởi vì cao trào, thân thể trở nên căng cứng.
“Ngô…” Dũng đạo không ngừng co rút lại, làm cho Sở Trung Thiên không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó cũng phóng ra trong thân thể Trầm Di.
Thân thể Trầm Di, bởi vì cảm giác mà Sở Trung Thiên mang đến, lại một lần nữa run rẩy.
“…a…” Hai người đều phóng thích xong, Trầm Di vô lực tựa vào ngực Sở Trung Thiên
Trên người cả hai, đều là mồ hôi.
“Có khỏe không…” Sở Trung Thiên hỏi.
Trầm Di ngay cả khí lực ngẩng dầu cũng không có, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
“Thật có lỗi…giống như có chút…quá mức phát hỏa…” Sở Trung Thiên cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên tai Trầm Di sau đó chậm rãi ôm lấy Trầm Di.
Rút ra du͙© vọиɠ đang xâm nhập trong cơ thể Trầm Di.
“Ngô…” Cảm giác được trong cơ thể giống như có cái gì chảy ra, Trầm Di cảm thấy thẹn mànhắm mắt lại.
“Thật đúng là…mê người a…” Sở Trung Thiên dường như còn trong dư vị nói ra với Trầm Di.
Lục Thiên Hạo ý thức được chuyện đã chấm dứt, từ trong phòng tắm xả nước ấm, đưa cho Sở Trung Thiên một cái khăn mặt. Sau đó lau sạch lấy thân thể Di.
Sở Trung Thiên có khi thật sự rất bội phục thằng em trai ngốc của hắn, nếu như hiện tại phân thân của mình cũng giống như thế kia, mình nhất định sẽ cưỡng chế tiến vào thân thể Trầm Di a.
Nhưng mà hắn không có làm. Chỉ là thành thật lau rửa thân thể Trầm Di như vậy. Sau đó đi đến buồng vệ sinh, qua hơn nửa ngày mới đi ra.
Lục Thiên Hạo bò lên trên giường, ba người cùng một chỗ thϊếp đi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 92: Phiên ngoại 2: đêm giáng sinh an lành [ hạ ]