- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 88: Phiên ngoại 1: bữa tối ngọt ngào [trung ]
Khán Thượng Tha
Chương 88: Phiên ngoại 1: bữa tối ngọt ngào [trung ]
Phân thân Trầm Di đã dựng đứng lên, linh khẩu đã chảy ra chất lỏng, chỉ ra rằng chủ nhân của nó đã rất muốn.
“Ngô…” Ngón tay Sở Trung Thiên, chậm rãi vuốt ve mông, bàn tay đang xoa nắn phân thân cũng ngừng lại.
“A…ân…ngươi biếи ŧɦái…” Sở Trung Thiên lại dùng bơ.
Cảm giác được ngón tay mang theo bơ trắng nõn tiến vào trong thân thể.
“Đã có sẵn thứ để bôi trương, ta sao có thể không tận dụng?” Sở Trung Thiên cười xấu xa, chậm rãi tách hai ngón tay ra.
“Ân…” Trầm Di không khỏi cau mày.
Đột nhiên tiến hai ngón tay vào, cho dù có bơ bôi trơn, nhưng vẫn hơi đau.
Nhưng mà Sở Trung Thiên đã có chút chờ không được. Chậm rãi chuyển động ngón tay, đem bơ bôi đều vào bên trong.
“Ngô…a…” Không tới một lúc, lại thêm một ngón tay tiến vào. Cưỡng chế khuếch trương nội bích mềm mại.
Trầm Di không khỏi vươn tay, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên tuyệt đối là cố ý a. Trầm Di hiện tại chỉ muoson tìm một cái hố để chui vào.
Chỉ cảm thấy đối phương lại đưa vào thật nhiều bơ. Ngón tay trong người không ngừng quấy đảo, phát ra thanh âm *** mĩ.
“Ngô…” Ngón tay đột nhiên rút ra khỏi cơ thể, làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên một tiếng.
Sở Trung Thiên vươn tay giật chân Trầm Di lại. Kéo Trầm Di dịch xuống phía dưới. Chân hoàn toàn bị treo lên, làm cho tim Trầm Di không khỏi nhảy lên.
Không khỏi ngẩng đầu lên, Thiên Hạo vẫn đang nhìn hắn.
“Đừng, đừng nhìn…” Thiên Hạo vẫn như vậy một mực nhìn hắn.
“Đừng nhìn…” Đến cả thanh âm của Trầm Di cũng không khỏi run rẩy, ngụy trang đã bị Sở Trung Thiên vạch ra toàn bộ.
“Buông lỏng…một lát nữa, tất cả sẽ tốt thôi…” Thân thể Trầm Di không khỏi khẩn trương lên. Sở Trung Thiên chỉ có thể cúi người xuống, hôn lên môi Trầm Di.
Nếu không nhanh lên. Hắn thật sợ mình sẽ cưỡng chế đích tiến vào thân thể mê người này
Sở Trung Thiên vươn tay, tiếp tục kí©h thí©ɧ phân thân Trầm Di.
“Ngô…không…không cần phải…” Biết rõ Sở Trung Thiên là muốn để hắn trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ. Sau đó lại hung hăng đích xé nát ngụy trang của hắn.
Nhưng mà Trầm Di cũng không cách nào kháng cự kỹ xảo cao siêu của đối phương.
“A…không…” Tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh, làm cho Di không thể không trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ.
“Không…không được…” Nhanh chóng cảm giác đượng một luồng sóng phun lên ý nghĩ, dần dần ý nghĩ trở nên trống rỗng. Bụng cũng càng ngày càng nóng.
Ôm chặt lấy sau lưng Sở Trung Thiên.
“A…ngô…” Thanh âm không khỏi trở nên sắc bén.
Chất lỏng bắn ra phun tung tóe lên bụng, xen lẫn cùng với bơ.
“A…” Toàn thân vì đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mà trở nên mềm nhũn.
Sở Trung Thiên nâng chân lên.
Cực nóng đặt ở huyệt khẩu, nhưng cũng không trực tiếp tiến vào trong.
Thong thả mà mập mờ, làm cho Trầm Di không khỏi nhíu lông mày.
Sở Trung Thiên mở rộng thêm chân của Trầm Di, sau đó chậm rãi tiến vào thân thể Trầm Di.
“Ngô…” Phân thân vô cùng lớn, mang theo cảm giác áp bách cũng vô cùng lớn, làm cho cả mũi chân Trầm Di cũng không khỏi căng thẳng.
Thân thể mẫn cảm, có thể cảm thấy được ánh mắt của Thiên Hạo. Thân thể không khỏi căng cứng.
Sở Trung Thiên không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi Trầm Di.“Ngươi giống như là rất thích như vậy?”
“Không có…không có…” Hắn sao có thể, làm sao có thể thích Thiên Hạo nhìn hắn như vậy.
“Không có sao?” Sở Trung Thiên cười cười, thẳng người lên, sau đó thong thả chuyển động.
“A…” Cực nóng vùi sâu vào trong cơ thể, lôi kéo nội bích. Cảm giác chiếm giữ mãnh liệt làm cho người ta thất thần, khiến cho Trầm Di không khỏi mở to 2 mắt.
“Ngươi giống như… càng trở nên mẫn cảm…” Sở Trung Thiên đẩy nhanh tốc độ, sau đó vào lúc Trầm Di thất thần, nói ra những lời này.
“A…không có…” Không biết là bởi vì hưng phấn hay là bởi vì cảm thấy thẹn, Trầm Di không nghe được lời của Sở Trung Thiên, lại có phản ứng.
“A…” Sở Trung Thiên đẩy nhanh tốc độ, mỗi một lần đánh vào đền làm cho Trầm Di cong người lên.
“Ngô…” Đôi môi có chút sưng đỏ, tràn ra tiếng rêи ɾỉ ngọt nị.
Áo sơmi bịmở rộng ta thật to, đã không còn chút tác dụng che đậy nào. Trên người là hỗn hợp của bơ cùng với thứ vừa bắn ra.
Đôi chân thon dài bị Sở Trung Thiên mở ra, không ngừng tiếp nhận từng đợt tiến công của đối phương.
Thiên Hạo nhìn hai người đang quấn lấy nhay trước mắt, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên. ( Không nóng thì liệt cmnr)
Chưa từng nghĩ tới Trầm Di lại mê người như thế.
Kỳ thật Trầm Di suy nghĩ nhiều, Thiên Hạo chưa từng cảm thấy chán ghét, chỉ là muốn ba người vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Như vậy là đủ rồi.
Sở Trung Thiên liếc nhìn Thiên Hạo. Không khỏi thở dài, kế hoạch của Thiên Hạo, với hắn mà nói cũng là một loại tra tấn.
Dù sao, lần này không thể để cho Trầm Di mất đi nhiều thể lực.
Sở Trung Thiên đành phải cố nén lại du͙© vọиɠ, đem cực nóng từ trong cơ thể Trầm Di rút ra.
“A…” Tất cả mọi thứ, bị cưỡng chế đình chỉ, Trầm Di chỉ cảm thấy tim của mình đều muốn nhảy ra ngoài.
Sở Trung Thiên đem toàn bộ kéo lên trên mặt bàn. Sau đó đem tay của Trầm Di phủ lên cực nóng của mình.
“Trước hết lấy tay giúp ta làm đi, bằng không ngươi sẽ không có thể lực đối phó với Thiên Hạo.” Nghe thấy tên Thiên Hạo, thân thể Trầm Dikhông khỏi run lên, sau đó chậm rãi khuấy động nâng phân thân Sở Trung Thiên lên.
Kế hoạch của Thiên Hạo, làm cho Sở Trung Thiên rất thiệt thòi.
Nhưng mà, chủ ý của hắn, đích thật là phương pháp nhanh nhất để Trầm Di tiếp nhận hai người bọn họ.
Cưỡng chế thoát khỏi tư vị của du͙© vọиɠ thật không dễ dàng gì, cho nên Sở Trung Thiên cắn rằng, thề rằng thiệt thòi này sau này hắn nhất định phải đòi lại.
Sở Trung Thiên xấu xa cười cười. Cầm lấy tay Trầm Di. Sau đó hung hăng chà xát.
Chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhiệt độ nóng hổi, cứnhư vậy, tiến vào lòng hắn.
Cực nóng trong tay, có chút nhảy lên, Trầm Di biết Sở Trung Thiên muốn bắn.
Nhưng mà hai tay bị Sở Trung Thiên gắt gao cầm, Trầm Di căn bản không cách nào né tránh.
Chỉ có thể nhìn cực nóng của đối phương, phun tung toé lên bụng của mình, cùng với thứ mình bắn ra, hoàn lẫn làm một.
“Ngô…” Chính mình thật sự, thật sự là bẩn muốn chết.
Trầm Di bất đắc dĩ nhìn trên người hắn. Mùi sữa của bơ hòa lẫn với mùi của dịch thể.
Trầm Di thở phì phò, nhìn Sở Trung Thiên mặc quần vào.
Nhưng mà Trầm Di không nghĩ tới, Sở Trung Thiên lại đi ra khỏi cửa, về nhà của hắn. [Chính là đối diện với nhà của đại thúc]
Cạch một tiếng, cửa đống lại, trong phòng chỉ còn lại có hắn và Thiên Hạo.
Thiên Hạo đi tới trước mặt Trầm Di. Trầm Di thấy được du͙© vọиɠ của Thiên Hạo đã đứng thẳng lên.
“Trầm Di…ta muốn ngươi…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 88: Phiên ngoại 1: bữa tối ngọt ngào [trung ]