Điện thoại vang lên, Thiên Hạo vươn tay lấy điện thoại ra.
“Ngươi…ngươi nói cái gì? Ông nội của ta chết?” Lục Thiên Hạo không khỏi mở to hai mắt, tất cả chuyện này với hắn mà nói, thật sự quá đột ngột.
Thiên Hạo vội vàng chạy ra khỏi công ty. Ngồi lên xe, chạy về nhà.
Đi vào thư phòng thì thi thể lão nhân đã không còn ở đó.
Thư phòng vắng vẻ, vô cùng yên tĩnh, chỉ có ảnh chụp trên tường, vẫn ôn nhu cười y nguyên như cũ.
Cho dù thế nào, dù sao cũng là lão nhân đã nuôi dưỡng Thiên Hạo lớn lên.
Ngực không khỏi cảm thấy đau đớn, Lục Thiên Hạo muốn biết ông nội của hắn tại sao lại chết.
Đột nhiên, thấy được giấy viết thư trên mặt đất.
Cúi người xuống, nhặt lên giấy viết thư ở cái ghế bên cạnh.
Thiên Hạo chậm rãi đọc, sau đó ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ ông nội hắn, vẫn một mực không tin hắn là cháu ruột của ông ấy?
Không khỏi cười khổ, Thiên Hạo tiếp tục tìm hiểu chân tướng sự tình.
Muốn biết ngọn nguồn sự tình cùng với nghi hoặc trong lòng mình.
Lấy ra tư liệu mà Sở Trung Thiên đưa cho ông nội hắn.
Chậm rãi đọc động tác càng ngày càng cứng ngắc, cho tới khi động tác hoàn toàn dừng lại.
“Vì sao, thật sự là ngươi…vì sao, ngươi lại muốn gϊếŧ mẹ ta.” Tâm tình của Lục Thiên Hạo bây giờ không phải khϊếp sợ, cũng không phải phẫn nộ.
Mà là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ suy đoán trong lòng mình đã trở thành sự thật.
Cha của mình, ngay khi mình sinh ra đã phát điên.
Trong trí nhớ, chỉ có khuôn mặt tươi cười ôn nhu của mẹ.
Luôn nhớ rõ, mẹ vẫn thường nhẹ nhàng nói với mình: Trên thế giới này, chuyện hạnh phúc nhất, chính là nấu cơm cho người mình yêu. Nhìn hắn, đem ý nghĩ – yêu thương của mình, cất vào trong dạ dày, tan ra tiến vào trong cơ thể. Người yêu của mình, sẽ nương theo mình cả đời.
Từ đó trở đi, mình rất thích nấu cơm.
Sau này mình nên làm cái gì bây giờ.
Ông nội chết, ***g giam của mình đã hoàn toàn biến mất.
Luôn khát khao cuộc sống tự do, nhưng vì sao, khi tự do thực sự đã đến thì mình lại cảm thấy sợ hãi.
Đột nhiên nghĩ đến Trầm Di, không khỏi cười cười, chỉ cần có Trầm Di, mình sẽ có dũng khí đột phá tất cả mọi chuyện a.
Chưa từng nghĩ đến tình yêu lại thần kỳ như thế. Giống như thoát thai hoán cốt vậy.
Chuyện quá khứ đã không có cách nào thay đổi, dù sao thì thủ phạm cũng đã không còn ở trên trần thế
Cho nên Lục Thiên Hạo chỉ có thể quan tâm đến những chuyện trước mắt.
Hắn yêu Trầm Di. Hắn muốn sống cùng Trầm Di.
Cho dù đánh mất tất cả mọi thứ, hắn cũng sẽ hủy bỏ hôn ước.
Âm thầm hạ quyết tâm, Lục Thiên Hạo nghĩ phương pháp giải trừ hôn ước.
Đúng lúc này, quản gia đi đến, đưa cho Lục Thiên Hạo một cái hộp.
“Đây là Sở tiên sinh để cho ta giao cho ngài.” Quản gia có chút khom người.
“Ngươi vì sao, lại tin tưởng hắn nhưu vậy? Ngươi cũng biết, thứ hắn đưa tới không phải là thứ gì đó có lợi với Lục gia a?” Lục Thiên Hạo có chút cười cười, nhìn quản gia.
“Ha ha, có lẽ bởi vì đôi mắt của đứa bé rất giống mẹ của hắn a.” Quản gia lễ phép trả lời.
Lục Thiên Hạo mở hộp, lấy thư ra.
Lúc 3h, đừng quên xem tin tức.
Lục Thiên Hạo nghi hoặc mở TV ra, cơ hồ tất cả các đài truyền hình đều truyền đi tin tức Lục gia bị một nhân sĩ không rõ chiếm đoạt 80%. ( Cũng không chắc là Lục gia, ta chém gió theo hoàn cảnh thôi.)
Sau đó là tin tức Trương gia hối hôn. Bởi vì Lục gia xuống dốc, cho nên Trương gia hối hôn.
Lục Thiên Hạo không khỏi sửng sốt một chút.
Run rẩy cầm giấy viết thư lên. Tiếp tục đọc những dòng chữ trên đó
Chăm sóc tốt Trầm Di, ta đã triệt để chặt đứt mọi quan hệ giữa ta với hắn.
Nhưng mà, có nhiều thứ, ta thật sự không nỡ vứt đi.
Cho nên nhờ ngươi giúp ta bảo tồn a.
Còn có, có một số việc tốt nhất đừng để Trầm Di biết.
Dù sao, để hắn hận ta, mới là kết quả tốt nhất.
Lục Thiên Hạo nhìn nhìn, trong hộp có một chiếc nhẫn màu bạc.
“Ngươi rốt cuộc, đang làm cái gì?” Lục Thiên Hạo không khỏi cảm thấy nghi ngờ, sau đó đột nhiên ngây ngẩn cả người, sẽ không, sẽ không…
Lập tức gọi điện thoại đến luật sư của mình. Bảo hắn xem thật kỹ lại phần hợp đồng đã ký.
“Hợp đồng có nói, đem toàn bộ tài sản của hắn cùng với ngươi, chuyển 80% đến người có tên là Trầm Di.” ( Vâng, nhân sĩ bí ẩn là đây)
Tay cầm điện thoại của Lục Thiên Hạo, không khỏi phát run.
“Ngươi có thể nhìn kỹ lại được không?” Vì sao, vì sao sự tình lại chuyển thành như vậy?
“Thiếu gia, thật là như vậy. Chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không tin?”
“Ta, ta không phải không tin tưởng ngươi, ta là không rõ, không rõ Sở Trung Thiên rốt cuộc muốn làm cái gì.”
Hơn nữa cái gì là có một số việc không nên nói cho Trầm Di thì tốt hơn.
Chẳng lẽ Sở Trung Thiên muốn mình cái gì cũng không nói cho Trầm Di, sau đó để hắn áy náy cả đời?
Lục Thiên Hạo không rõ, tại sao Sở Trung Thiên phải giúp mình.
Tin tức, không cần nghĩ, tuyệt đối là Sở Trung Thiên tung ra.
Chính mình, nên làm cái gì bây giờ?
Mặc kệ thế nào, trước hết đi gặp Trầm Di cái đã. Cũng sắp một tháng không được gặp hắn rồi.
– – – – – – – –
Lục Thiên Hạo lái xe đến công ty Trầm Di. Mở cửa phòng ra.
Trầm Di thấy Thiên Hạo đi tới thì, lập tức ngây ngẩn cả người.
“Sự tình, đã giải quyết?” Trầm Di cười cười, hỏi Lục Thiên Hạo.
“Sở Trung Thiên có lẽ muốn đi, ngươi không đi tìm hắn?” Một tháng không thấy, Trầm Di tiều tụy đi rất nhiều.
“Ta tại sao phải đi tìm hắn, người yêu của ta không phải là ngươi sao?” Trầm Di chú nhìn vào mắt Lục Thiên Hạo.
“Ngươi còn yêu hắn?” Lục Thiên Hạo nhìn khuôn mặt của Trầm Di, ôn nhu hỏi.
“Ngươi muốn vứt bỏ ta?” Vì sao Lục Thiên Hạo đột nhiên nhắc tới vấn đề này, chẳng lẽ là phát hiện chuyện tình giữa hắn và Sở Trung Thiên, sau đó muốn vứt bỏ hắn?
“Ta không phải là tên ngốc đem tình yêu của mình ném cho người khác. Nhưng mà Trầm Di, nguơi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi xem.” Mặc dù mình đã đến, nhưng Trầm Di cũng không có vẻ gì là hạnh phúc.
“Ngươi hiện tại cũng không nở nụ cười, thoạt nhìn như vô cùng mỏi mệt.” Lục Thiên Hạo từ từ tiến đế, nhẹ nhàng ôm lấy Trầm Di đang ngồi trên ghế.
“Còn nhớ lời ta đã nói với ngươi không?” Lục Thiên Hạo nhẹ nhàng nói ra lời mình đã từng nói với Trầm Di. “Ta chỉ muốn ngươi cười với ta, cứ như trước kia vậy.”
“Ngươi còn yêu hắn hắn? Hắn còn đang trong lòng của ngươi? Ta thật sự có thể triệt để thay thế hắn?” Lục Thiên Hao liên tiếp hỏi, khiến cho Trầm Di không cách nào trả lời.
“Ta, ta không biết…ta thật sự không biết…” Trầm Di thật sự không biết, hắn hiện tại rốt cuộc còn yêu Sở Trung Thiên hay không.
“Ta đây chỉ hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng,” Lục Thiên Hạo chậm rãi từ trong túi tiền lấy ra chiếc nhẫn.“Cái này, ngươi bị mất?”
Trầm Di nhìn thấy chiếc nhẫn thì không khỏi ngây ngẩn cả người. Sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Chiếc nhẫn, giống như là tình yêu của hắn với Sở Trung Thiên, chỉ là phủ đầy bụi trong trí nhớ, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn không hề hoàn toàn vứt bỏ.
“Ngươi biết không? Hắn đem những thứ hắn lấy được, tất cả mọi thứ, đều chuyển cho ngươi.”
“Hả…làm sao có thể?” Trầm Di không khỏi mở to hai mắt.
“Nếu như ngươi còn yêu hắn, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng mà ta cũng sẽ không buông tay.” Trong mắt Thiên Hạo, lộ ra tình yêu đối với Trầm Di.
“Dù sao, tình yêu của ta đối với ngươi, tuyệt đối không kém hắn. Ta sẽ cùng hắn cạnh tranh công bằng.”
“Những lời ta muốn nói, đã nói xong, kế tiếp, ngươi nên lựa chọn.” Lục Thiên Hạo nói xong, đưa chiếc nhẫn cho Trầm Di, sau đó rời khỏi văn phòng.