Trầm Di thả lỏng thân thể mọi mệt. Về tới khu chung cư.
Mở cửa. Trầm Di đi vào phòng.
“Ngươi vì sao còn về đây???” Trong phòng truyền ra thanh âm run rẩy của Thiên Hạo.
“Ngươi không phải đang đợi ta sao? Ta vì sao không trở lại?” Thiên Hạo quả nhiên đang đợi hắn, cảm giác ấm áp nồng đậm tràn ngập khắp trong tim.
Nhưng mà trong tim, có nhiều chỗ, rốt cuộc đã không thể nào cảm nhận được ấm áp.
Đi tới trên ghế sa lon, nhìn Thiên Hạo đang co lại thành một khối.
“Trầm Di…” Thiên Hạo ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trầm Di.
“Ân?”
“Ta yêu ngươi, có phải là sai.”
“Ngươi hối hận?”
“Làm sao có thể? Nhưng mà ta hận chính mình, hận chính mình không có năng lực bảo vệ ngươi.”
…….
Sở Trung Thiên mở mắt, nhìn thấy trước mắt từng mảng màu trắng.
Toàn thân đều đau nhức, đầu cũng cảm thấy mê man. Chỉ thấy một bóng người mơ hồ đang ngồi ở bên giường.
“Trầm Di…” Chỉ là kêu lên tên của đối phương, cũng lại khiến lòng cảm thấy đau đớn.
“Sở Trung Thiên…ngươi đã tỉnh?” Thanh âm hoàn toàn khác với Trầm Di, làm cho Sở Trung Thiên sửng sốt một chút.
Sau đó cẩn thận nhìn người đang ngồi ở bên giường.
“Hóa ra là ngươi a.”
Người ngồi ở bên giường, không phải là Trầm Di mà là trợ lý của Sở Trung Thiên.
“Ngươi như thế nào, lại làm cho mình trở nên thê thảm như vậy?”
“Không biết, ta không nhớ rõ.” Cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ đổi lấy từng trận đau đầu.
Chỉ nhớ rõ hắn hình như đang khuyên bảo Trầm Di, còn sau đó thế nào thì đã quên hết.
Chỉ nhớ kỹ một câu, chính là…ta không muốn chết.
Đúng vậy, hắn không thể chết được.
Bánh xe báo thù đã chuyển động. Cho dù hắn muốn hay không muốn, đã không thể dừng lại nữa rồi.
Trầm Di không nghe lời của hắn, mà từ việc hắn nằm trong bệnh viện thế này có thể suy ra, Trầm Di chắc là không rời đi.
Nhưng mà chuyện Lục gia tìm cách ám sát Trầm Di hiện giờ đang không còn cách nào giải quyết.
Có một phương pháp, nhưng mà…
Được, bạo gan thử một lần đi.
Nếu như thua ở một bước này, hắn cũng không hối hận.
“Trương trợ lý, ngươi tìm cho ta mấy nhà truyền thông nổi danh, sau đó nói cho bọn họ biết, nói chúng ta muốn chiếm đoạt công ty con của tập đoàn Sáng Thế.”
“Ngươi…ngươi điên rồi sao?” Sớm như vậy đã lộ ra mục đích của mình, nếu như xảy ra sai lầm. Đối với ai cũng đều không tốt.
“Làm theo lời ta bảo, yên tâm, công ty con của tập đoàn Sáng Thế đã sắp suy sụp.”
Dùng truyền thông để làm nhiễu loạn lòng người. Làm như vậy, công ty của Lục Thiên Hạo sớm muộn gì cũng là của hắn.
Nhưng mà quyết định này quá nguy hiểm.
Sở dĩ mạo hiểm như vậy, chỉ là muốn dời đi mục tiêu chú ý của Lục gia. Chính mình làm ra động tĩnh lớn như vậy, hắn tám phần sẽ đem toàn bộ hỏa lực hướng tới mình.
Nhất định phải đẩy nhanh hơn nữa tốc độ chiếm đoạt, nhất định phải đẩy nhanh tốc độ báo thù.
Bằng không hắn và thậm chí có khi cả Lục Thiên Hạo. Đều xong rồi.
Vài ngày sau đó. Trong sân nhà đáng sợ của Lục gia ( ccp là đáng sợ đích trong trạch tử), quản gia đang báo cáo lại chuyện tình mấy ngày nay.
“Mấy ngày nay thế nào?” Một lão nhân tóc có chút hoa râm, đang hỏi người quản gia bên cạnh.
“Ám sát thất bại.”
“Cái gì? Chẳng lẽ là kế hoạch bị người ta phát hiện?”
“Điểm ấy còn phải nhờ vào lão gia ngài đến phân tích. Ngoài ra, có một công ty mới mở tiết lộ tin tức rằng muốn chiếm đoạt công ty con của chúng ta.”
“Cái gì?” Lão nhân nghe xong chuyện, trầm tư một chút.
“Ngươi điều tra thêm xem người này có địa vị gì, chuyện ám sát cứ tạm ngừng lại đã. Toàn lực điều tra cái người muốn chiếm đoạt công ty con của chúng ta đã.” Chết tiệt, cũng dám tuyên bố lớn mật như thế. Thanh niên bây giờ, có phải là quá kiêu ngạo?
Cho dù công ty con chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong các công ty của hắn, nhưng mà nếu để cho người ta chiếm đoạt mất, chính là để mất hết mặt mũi.
“Thiên Hạo hắn thế nào?” Bộ mặt lão nhân không có một tia biến hóa, giống như chuyện vừa hỏi, chỉ là về một vật phẩm.
“Thiếu gia hắn đang trong sự giám thị của chúng ra, tuyệt đối rất an toàn.”
“Nếu như công ty con thật sự bị thâu tóm, cứ để cho hắn nuốt a, dù sao cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ, coi như là cho Thiên Hạo một bài học.”
Cho dù một tên ruồi bọ muốn chiếm đoạt công ty của hắn thì có sao, loại công ty nhỏ, chưa đến một năm là lại có thể xây dựng một cái.
Chỉ là ruồi bọ, nhưng mà, cũng rất đáng ghét a.
Lão nhân vẫy vẫy tay, quản gia cúi đầu, sau đó rời khỏi gian phòng.
Vươn tay lấy ra một bức ảnh từ trong ngăn kéo.
Trên tấm ảnh, Trầm Di cùng Thiên Hạo hôn môi trong thang máy.
Mà tên phóng viên đưa cái ảnh này tới uy hϊếp lão nhân, hiện tại đã biến mất hoàn toàn.
“Lần này ta có phải là quá xúc động không?” Lão nhân ngẩng đầu lên, khẽ thở dài.
“Lúc nhận được bức ảnh này, phản ứng đầu tiên của ta chính là muốn nam nhân này phải chết.” Ánh mắt của lão nhân không khỏi trở nên lạnh lùng.
“Kỳ thật ta làm sai, ta hẳn là nên dùng hắn để uy hϊếp Thiên Hạo, bắt hắn lấy đại tiểu thư của Trương gia, đây mới là lợi dụng có lợi nhất a.”
“Có phải không, bà xã?”
Lão nhân ngẩng đầu, hỏi bức ảnh đen trắng cũ kỹ trên tường.
Nữ nhân xinh đẹp trên tấm ảnh, ôn nhu cười.
Cặp mắt màu đen như bảo thạch cũng toát lên ý cười.
Vĩnh viễn ôn nhu như vậy.
——
Qua hai ngày, Thiên Hạo thấy tin tức mà Sở Trung Thiên phát trên TV.
“Giống như rắn nuốt?” Thiên Hạo cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV.
“Nếu như một con rắn đột nhiên bị nuốt chửng, kết quả sẽ không dễ nói. Sở Trung Thiên vì sao lại mạo hiểm đi một nước cờ nguy hiểm như vậy. Chuyện này rốt cuộc là vì sao?” Vươn tay cầm lấy điện thoại, Lục Thiên Hạo gọi cho người bạn tốt nhất của hắn.
“Ngươi giúp ta điều tra, chủ tịch chính thức của 4D Generation là ai, được không?”
“Nghe cái ngữ khí này của ngươi, giống như đã biết là ai?” Nam sinh tiếp điện thoại nghi hoặc một chút, sau đó hỏi Thiên Hạo.
“Chỉ là phán đoán của ta, ngoài ra, nhất định phải giấu ông nội của ta.”
“Trời ạ, độ khó của cái này có vẻ quá cao a.” Muốn thoát khỏi con mắt của lão nhân khôn khéo muốn chết kia? … cái này phải nói là siêu khó a.
“Tại sao phải tránh ông nội ngươi?”
“Bởi vì hắn, có thể là nước cờ mấu chốt cứu vớt Trầm Di.”
Chuyện của mình, đã thẳng thắn nói với người bạn tốt nhất.
Nhưng bạn hắn không những không tránh xa, ngược lại còn nói, đại thúc có mị lực như vậy, nếu là ta, ta cũng sẽ yêu mến a.
Hiểu bạn mình đang nói giỡn, Lục Thiên Hạo chỉ là cười cười. Sau đó mọi chuyện lại bình thường giống như trước kia như vậy.
“Ngươi điên rồi sao? Hắn thật ra là địch nhân của ngươi a?”
“Địch nhân thì thế nào, ông nội của ta rất có thể dùng ta để phát triển công ty. Ông ấy rất có thể sẽ dùng Trầm Di để uy hϊếp ta.”
“Trời, không đến mức a!!!”
“Cho dù ta có đồng ý với ông ấy, Trầm Di vẫn là tâm bệnh của ông ấy a.” Thiên Hạo không khỏi cười khổ.
“Dù sao, thật ra uy hϊếp lớn nhất của Lục gia chính là Đại thiếu gia của Lục gia là đồng tính luyến ái. Ngươi nói xem ông nội của ta sẽ làm như thế nào?”
“Ta…ta….ta hiểu được, ta tuyệt đối, ta tuyệt đối sẽ không để ông nội của ngươi phát hiện.” Vạn nhất có bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ là tai nạn chết người a.
“Ngươi cũng phải bảo trọng, chuyện kế tiếp, nhất định phải chú ý. Dù sao cái chết của mẹ ta, thật sự là quá kì quái.”
“Ta, ta hiểu được, ngươi, ngươi cũng phải bảo trọng, ngươi cũng đừng chết a, Lục Thiên Hạo.” ( sao ta thấy tên này cứ đáng yêu thế nào ấy)
“Yên tâm, ta so với các ngươi an toàn hơn.” Có chút cười cười, đôi khi, có một bằng hữu, thật sự không tệ.
“Ta biết rồi, sự tình ta lập tức sẽ làm, nhưng mà ông nội của ngươi chắc không đến nỗi biếи ŧɦái như vậy a?”
“Không biết, ta cũng hy vọng không phải hắn làm. Nhưng mà không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
——
Sở Trung Thiên xem TV, không khỏi cười cười.
Quyết chiến, cuối cùng cũng bắt đầu, một khi thất bại, hắn có lẽ cả xương cốt cũng chẳng còn một hạt bụi nào.
—————————
không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc,