“A, đúng, chuyện không liên quan đến ta.” Không khỏi cười lạnh một tiếng, Sở Trung Thiên tiếp tục động tác của hắn.
Trầm Di đã triệt để không yêu hắn, vậy hắn, có phải là có thể hết hy vọng?
Chỉ cần báo thù là tốt rồi, không cho phép có bất kỳ trở ngại nào.
Mà Trầm Di chính là trở ngại đó.
Nếu như xảy ra điều gì sai lầm, không những mọi cố gắng của mình đều uổng phí.
Thậm chí, chính mình, có lẽ sẽ phải biến mất khỏi thế giới này.
Sở Trung Thiên duỗi ngón tay ra, trên mặt dính đầy du͙© vọиɠ của Trầm Di bắn ra.
Vươn tay, nhẹ nhàng vẽ theo đường cong trên mông Trầm Di.
Duỗi ngón tay ra, tiến vào dò xét.
“Ngô…” Toàn thân Trầm Di đều run rẩy.
Cho dù đã hoàn toàn hết hy vọng với Sở Trung Thiên, thân thể vẫn vì vui thích do đối phương mang đến mà run rẩy.
Sở Trung Thiên cúi đầu, sợi tóc quét qua bả vai Trầm Di. Thân thể của đối phương truyền đến hương vị sữa tắm nhàn nhạt.
“Ngươi không lẽ đã biết ta sẽ như thế nào đối đãi ngươi, cho nên đặc biệt tắm rửa trước?” Sở Trung Thiên chuyển động ngón tay, chậm rãi khuếch trương trong thân thể Trầm Di.
“Không có…không có, thật không có!” Trầm Di kinh hoảng phản bác lại.
“Không có sao?” Sở Trung Thiên khẽ cười cười.“Vậy tại sao phải tới tan tầm mới đến tìm ta, hiện tại trong công ty, chỉ có hai người chúng ta nha.”
“Ngô…không có, a…” Khi ngón tay Sở Trung Thiên chạm tới một điểm trong cơ thể.
Một cảm giác tê dại giống như thủy triều đánh mạnh vào đại não.
Trầm Di cố nén tiếng kinh hô, nhưng mà trong cơ thể hắn lại co rút nhanh, Sở Trung Thiên dễ dàng cảm nhận được.
“Là chỗ này?” Sở Trung Thiên cúi đầu, hỏi bên tai Trầm Di. Ngón tay chậm rãi kìm chặt nội bích mềm mại, cảm thụ được thân thể Trầm Di đang run rẩy.
“Ta xin ngươi, đừng như vậy được không?” Nhiều lần không ngừng, chỉ có nhục nhã.
Cho dù không cần Sở Trung Thiên nói ra, Trầm Di cũng biết thân thể của mình đã biến thành bộ dáng gì rồi.
Nhưng mà Sở Trung Thiên vẫn hung hăng mà xé thêm miệng vết thương.
Tay của Sở Trung Thiên, không khỏi chậm rãi dùng sức.
“Không…” Không khỏi vươn tay, bắt lấy tay áo Sở Trung Thiên, đối phương chỉ là đem hắn trở thành món đồ chơi, triệt để đùa bỡn, cái loại cảm giác này, làm cho toàn thân hắn đều rét run.
“Ha ha…chính là loại biểu lộ này, thật đúng là chết tiệt mê người a…” Vươn tay, giơ cằm của Trầm Di lên.
“Ngô…” Hô hấp nóng bỏng của đối phương phun lên mặt, làm cho Trầm Di không khỏi nhắm mắt lại.
Mặt của Trầm Di, bởi vì *** mà trở nên đỏ bừng. Khóe miệng tràn ra nướt bọt. Dưới ánh đèn thoạt nhìn càng *** mĩ.
“Ngươi cũng là dùng cái khuôn mặt này, câu dẫn tiểu tình nhân của ngươi?” Sở Trung Thiên nguýt miệng, hỏi Trầm Di.
“Không có…a…ngô….” Hoảng sợ muốn phản bác, nhưng mà Sở Trung Thiên lại dùng sức mà nhấn vào điểm mẫn cảm của Trầm Di.
“A…không…không cần….” Loại tình huống này căn bản không có cách nào giải thích bất cứ chuyện gì với đối phương.
Sở Trung Thiên toàn lực kí©h thí©ɧ Trầm Di, không cho hắn một cơ hội nói chuyện nào.
“A…a…”
Trong thanh âm không khỏi mang theo một tia khóc nức nở, mà Trầm Di hắn cũng thật sự đang khóc.
Cảm giác khó chịu lan tràn khắp toàn thân, nhưng mà thân thể lại vì đối phương kí©h thí©ɧ mà hưng phấn tới phát run.
“Ngô…không…a…” Vì sao, mình lại có một cái thân thể như vậy.
Hơi ngẩng đầu lên, nhìn Sở Trung Thiên.
Khuôn mặt vẫn giống hệt như trước đây, nhưng mà ôn nhu lúc đó đã không còn.
Ta không thể xác định, ngươi thật sự không yêu ta?
Cảm giác bi thống không khỏi lan tràn khắp toàn thân. Trầm Di nhìn ánh mắt lạnh như băng của Sở Trung Thiên.
Cho dù như vậy, vẫn muốn xin lỗi ngươi.
Nếu như, mình thấy được lá thư đó, có thể, sự tình sẽ không bết bát như vậy.
“Thực xin lỗi…” Thanh âm nhỏ vụn, vừa tràn ra khỏi môi liền bị tiếng rêи ɾỉ không thể khống chế che đi mất.
“A…ngô…” Du͙© vọиɠ đã tới đỉnh điểm, Trầm Di bắt lấy quần áo Sở Trung Thiên.
“ân…đã tới rồi sao? Lần này mới chỉ làm đằng sau” Lần này Sở Trung Thiên thậm chí còn không hề chạm tới phân thân của Trầm Di chút nào.
“Ngô…không cần…a…” Linh khẩu phun tung tóe chất lỏng, làm bẩn thân thể hai người.
“Ngô…ngô…” Cầm lấy tay Sở Trung Thiên, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, đây là cách duy nhất để Trầm Di cảm thấy ấm áp.
Không ngừng mà thở hổn hển. Trầm Di bây giờ đã không còn bất kỳ ảo tưởng gì đối với Sở Trung Thiên.
“Ngô…” Trầm Di còn chưa qua khỏi dư vị của cao trào, đã bị Sở Trung Thiên áp lên mặt bàn, sau đó xoay người.
Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ áp trên mặt bàn. Hai chân thon dài vô lực rủ xuống.
Nghe thanh âm của vải vóc rơi xuống. Sau đó Sở Trung Thiên lấy tay tách khe mông của Trầm Di ra.
Phân thân nóng bỏng đặt ở cửa vào.
Cảm giác giống như bị xé rách, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể.
“A a…” Tiếng kêu thảm thiết đã trở nên khàn khàn. Trầm Di không khỏi cắn một tay của mình, tay kia bám chặt cạnh bàn.
Bởi vì đã được bôi trơn đầy đủ, nên mặc dù mạnh mẽ tiến vào, cũng không có xé rách Trầm Di. Nhưng mà cảm giác đau đớn vẫn khiến cho trán Trầm Di đổ mồ hôi lạnh.
Dần dần, Sở Trung Thiên thả chậm tốc độ, hai tay không ngừng vuốt ve vòng eo của Trầm Di.
Lưng Trầm Di bóng loáng, cùng với vòng eo gầy mảnh, ở góc độ này, thoạt nhìn hết sức mê người.
“Ngô…ngô…” Thanh âm không khỏi trở nên ngọt nị. Thân thể cũng bởi vì Sở Trung Thiên đánh sâu vào mang đến kɧoáı ©ảʍ mà không ngừng run rẩy.
“A…” Thanh âm không nhỏ từ miệng trong phát ra, kɧoáı ©ảʍ chậm rãi ăn mòn lý trí.
Đột nhiên cảm giác được Sở Trung Thiên ngừng lại, sau đó Sở Trung Thiên đưa di động đặt vào bên tai Trầm Di.
“Xin hỏi, có chuyện gì không?”
Trầm Di không khỏi mở to hai mắt nhìn, trong điện thoại di động truyền tới dĩ nhiên là thanh âm của Thiên Hạo!!!
“Nói cho tiểu tình nhân của ngươi, đêm nay ngươi không quay về.” Sở Trung Thiên cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai Trầm Di.
“Không, không cần.” Trầm Di cật lực đè nén tiếng rêи ɾỉ trên môi.
Sở Trung Thiên nhét di động vào trong tay Trầm Di. Sau đó tiếp tục chậm rãi chuyển động thắt lưng
Trầm Di duỗi bàn tay đang che miệng ra, muốn tắt điện thoại đi.
Tay run rẩy mãi mới cầm được điện thoại.
“A! Không…không cần…” Sở Trung Thiên đột nhiên đánh sâu vào, làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên, điện thoại cũng rơi xuống một bên.
“A…a…không cần…” Đối phương giống như không muốn sống mà tiến vào, làm cho Trầm Di chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
“Ngô…ngô….” Nước mắt không cách nào ức chế mà chảy ra.
Nỗ lực vươn tay ra thật xa.
Nhưng mà mặc kệ bao nhiêu lần chạm tay tới, điện thoại đều từ trong tay run rẩy mà rơi ra.
“A…ngô…” Lý trí chậm rãi bị kɧoáı ©ảʍ ăn mòn.
Trầm Di từ bỏ điện thoại, dù sao Thiên Hạo cũng đã nghe thấy.
Cho dù hiện tại so tắt đi cũng vô dụng.
“A…ta…hận ngươi…” Thân thể Trầm Di bởi vì kɧoáı ©ảʍ đối phương mang đến mà run rẩy không ngừng. Nhưng mà lòng của hắn, đã triệt để chết lặng.
“Ta…hận…ngươi…” Dùng hết toàn lực từ trong môi cố ra mấy chữ này, sau Trầm Di lại chỉ tràn được những tiếng rêи ɾỉ.
“Ngô…ngô…” Toàn thân Trầm Di không khỏi run rẩy.
Dũng đạo đột nhiên co rút nhanh làm cho Sở Trung Thiên không khỏi kêu rên.
Biết rõ đối phương muốn bắn ra, Sở Trung Thiên vươn tay, vuốt ve phân thân Trầm Di.
“Ngô…” Vì sao
Trầm Di không khỏi bi ai.
Vì sao mặc kệ có bao nhiêu không tình nguyện, chỉ cần dưới khuôn mặt của Sở Trung Thiên, chính mình sẽ biến thành cái bộ dáng *** loạn này.
“Ngô…” Muốn né tránh bàn tay đối phương đang xoa nắn phân thân. Nhưng mà căn bản không có khả năng, toàn thân đều bị Sở Trung Thiên giữ lấy.
“Ngô…ngô…” Gắt gao cắn tay của mình, thân thể Trầm Di không ngừng run rẩy, sau đó bắn ra.
Thân thể không khỏi nhuyễn xuống, Sở Trung Thiên thấy vậy liền nâng eo của Trầm Di lên.
“A –” Phân thân đối phương hoàn toàn tiến nhập vào thân thể, cảm giách mãnh liệt bị người ta giữ lấy, làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên.
“Ngô…” Thân thể không khỏi run rẩy. Cực nóng của Sở Trung Thiên tiến vào đến nơi sâu nhất trong thân thể, sau đó đối phương phủ lên thân thể của mình, phần lưng của mình dán chặt lấy ***g ngực đối phương,
Thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim của đối phương.
Cảm giác âu phục có chút thô ráp ma sát, làm cho da thịt trên lưng cảm thấy tê dại.
Thật sâu…
Thân thể dường như muốn tan chảy.
Sở Trung Thiên đẩy nhanh tốc độ chuyển đông. Trong không khí phát ra thanh âm ướŧ áŧ.
“A…a…” Đối phương động thân với tốc độ mạnh nhất, Trầm Di thậm chí hoài nghi mình có phải là còn sống hay không.
Sở Trung Thiên đình chỉ hết thảy hoạt động, cho dù đã bắn ra trong thân thể Trầm Di, nhưng vẫn không rời đi.
“Phản ứng này của ngươi. Thật đúng là đáng yêu muốn chết.” Sở Trung Thiên vươn tay cầm lấy điện thoại, nhấn nút, tiếng rêи ɾỉ của Trầm Di liền phát ra từ trong di động.
“Máy trả lời điện thoại mới của ta, ngươi thích không?”
Nhìn Trầm Di không khỏi co rút nhanh thân thể, còn nắm chặt hai tay.
Sở Trung Thiên hắn biết rõ, hắn đã triệt để thương tổn Trầm Di.
Cúi người xuống, không ngừng gặm cắn cái cổ Trầm Di. Để lại thành từng mảnh vết ứ đọng màu đỏ sậm.
Sở Trung Thiên ôn nhu giống như trước giúp Trầm Di mặc quần áo vào.
Nhưng mà có một số việc, rốt cuộc không thể trở lại như trước kia.
Trầm Di một câu cũng không có nói.
Cái câu ta hận ngươi, cũng không còn nói nữa, có lẽ, mình đã không đáng để hắn hận đi.
Nghĩ tới đây, Sở Trung Thiên không khỏi cười khổ.
Có yêu thì sẽ có hận, Trầm Di đã không yêu hắn. Cho nên, cũng sẽ không có hận đi.
“Muốn ta đưa ngươi về sao?” Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.
Trầm Di một câu cũng không nói, yên lặng đứng dậy, run rẩy đi ra ngoài.
Thứ gì đó của Sở Trung Thiên, chảy ra. Thấm ướt qυầи ɭóŧ.
Cảm giác khuất nhục không khỏi lan khắp toàn thân.
Nhưng mà Trầm Di cái gì cũng không nói.
Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di đi tới cửa ra vào.
Trầm Di đột nhiên ngừng lại.
“Đừng quên lời hứa của ngươi.” Sở Trung Thiên đáp ứng thả cho Thiên Hạo một con đường.
“Ta biết rồi.”