Sau một thời gian, Trầm Di dùng tốc độ vô cùng nhanh, tìm cho con gái nuôi một trường học.
Vốn cho là, hiện giờ không phải là thời gian chiêu sinh, tìm trường học có thể có chút phiền toái, kết quả sau khi đưa ra một khoản tài trợ, tất cả các thủ tục chỉ mất một ngày đã xong.
Đem con gái nuôi đưa đến ký túc xá, Trầm Di muốn đi.
“Cha nuôi…ngươi phải cố gắng lên a. Ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi.” Thiếu nữ từ trong miệng Trầm Di biết được ngọn nguồn sự việc.
Những mà sự tình thật sự rất khó thực hiện, chỉ có thể thầm lặng mà cổ vũ cho Trầm Di thôi.
“Ta biết rồi…ngươi đừng để cho nam nhân xấu lừa gạt.” Trầm Di lúc nói lời này thì mười phần giống như một người cha đang dặn dò con gái.
Sau khi tống con gái nuôi đi rồi, Trầm Di mới trở về nhà.
Sửa sang lại kết quả mình thu được, chỉ hy vọng Sở Trung Thiên đừng quá chấp nhất trong cừu hận.
Nhưng mà hy vọng thật sự quá xa vời.
Nếu như mình gặp phải chuyện đó, cũng sẽ không từ bỏ ý đồ
Sở Trung Thiên hiện tại không biết đã chuyển đi đâu rồi, phòng đối diện đã trống không.
Nếu muốn tìm Sở Trung Thiên, chỉ có thể đi đến 4D Generation.
Sở Trung Thiên chỉ dùng thời gian hai ngày để cắt đi đại bộ phận đối tác của Thiên Hạo. Bởi vì phía đối tác bị lôi đi, hiện tại giá cổ phiếu của tập đoàn Sáng Thế cũng bắt đầu sụt giảm.
Hiệu ứng cánh bướm chết tiệt.
Nhưng mà dù Sở Trung Thiên đi đến nơi nào, thì việc hắn lôi kéo đối tác của Thiên Hạo tuyệt đối không phải vì mục đích kiếm lời.
Cho đến khi mọi thứ được in ra, đã là buổi tối. Trầm Di nằm xuống giường, chỉ hy vọng có thể vãn hồi lại mọi chuyện.
Ngày hôm sau, lại giống như không có việc gì mà đi làm, chính mình đã ba ngày không tới công ty, nhưng không bị ai trách cứ.
Trầm Di hiểu, công ty nhỏ như vậy, Sở Trung Thiên cũng không rảnh mà bận tâm.
Cho tới lúc tan tầm, Trầm Di mới đi đến 4D Generation.
Biết rõ Sở Trung Thiên lúc này tuyệt đối sẽ không rời khỏi công ty.
Đi tới đại sảnh, nói rõ tình huống với nhân viên tiếp tân đang tan tầm, Trầm Di nhấn nút thang máy, đi tới văn phòng chủ tịch.
Sở Trung Thiên đang ngồi ở đó xem tài liệu, Trầm Di không khỏi cường khổ, giống như lần trước nhìn thấy Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên cũng là đang xem tài liệu.
“Ngươi lại nữa rồi? Là vì cứu tiểu tình nhân đáng yêu của ngươi?” Sở Trung Thiên nghe thấy tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu lên.
“Ngươi chẳng lẽ không thể buông tha cừu hận?”
Sở Trung Thiên lập tức mở to hai mắt.“Ngươi điều tra ta…” Thanh âm lạnh như dưới 0oC, Trầm Di nghe được, thân thể không khỏi run lên.
“Ngươi lại điều tra ta…vì tiểu tình nhân của ngươi, ngươi lại làm được loại chuyện này.” Trong tâm trí của Sở Trung Thiên, những chuyện vô cùng không muốn người khác biết đến, đã bị Trầm Di đào bới ra.
Nghĩ đến, Sở Trung Thiên liền xù lông lên như con nhím.
“Không, ta không phải vì Thiên Hạo.” Trầm Di không khỏi lắc đầu.“Cha của Thiên Hạo là thật lòng yêu mẹ ngươi. Chỉ là bởi vì cha của hắn ngăn cản nên bọn họ mới không thể ở cùng nhau. Nếu như ngươi vì vậy mà thù hận Thiên Hạo, có phải là, nên dừng lại không?”
Dù sao phần cừu hận này quá mức sâu đậm.
Dù sao nam nhân đó cũng thật lòng yêu mẹ của Sở Trung Thiên.
“Thấy được quá khứ của ta cảm giác thế nào?” Sở Trung Thiên cười, hỏi Trầm Di.
Vừa nghĩ tới quá khứ của Sở Trung Thiên, Trầm Di chỉ có đau lòng.
Sở Trung Thiên nhìn biểu tình của Trầm Di, không khỏi hừ một tiếng.
“Biểu tình của ngươi hiện tại là cái gì, ngươi đang ở đây thương hại ta sao? Thương hại ta đây là thứ tạp chủng do kỹ nữ sinh ra?”
“Đừng…đừng nói bản thân ngươi như vậy, được không?” Trầm Di hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, biểu tình Sở Trung Thiên hiện tại lạnh như băng, làm cho toàn thân Trầm Di cũng cảm thấy như đang đóng băng.
“Nếu như nam nhân đó thật sự yêu mẹ ta. Vì sao, hơn 20 năm nay, hắn cho tới bây giờ vẫn không đến tìm mẹ ta?”
Câu hỏi sắc nét của Sở Trung Thiên làm cho Trầm Di không có cách nào trả lời.
“Ngươi có thể tưởng tượng? Mỗi ngày nghe mẹ của mình nằm dưới thân nam nhân khác mà phát ra tiếng kêu thảm thiết.” Có vài lần bọn họ đem Sở Trung Thiên từ trong tủ quần áo quăng ra. Sau đó đá mạnh lên hắn.
Chỉ là bởi vì, hắn là một tên tạp chủng, bởi vì hắn, mà mẹ của hắn, chỉ có thể là kỹ nữ, mà không cách nào trở thành tình nhân độc quyền của bọn họ.
Khi đó, mẹ của hắn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà cầu xin nam nhân đừng tiếp tục đánh.
Hắn hận cha hắn. Nếu như cha hắn thật sự yêu mẹ hắn, vì sao, mẹ hắn hiện tại lại phải thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị đám hỗn đản này đùa bỡn?
Kỳ thật Sở Trung Thiên càng hận chính hắn hơn, nếu như không có hắn, có lẽ mẹ của hắn có thể không cần trở thành như vậy.
Có thể tìm một nam nhân khác yêu thương nàng, an ổn mà sống cho đến già.
“Mẹ của ta, là bị đám nam nhân kia chơi đùa đến chết. Ta không hận cha ta, ta còn có thể hận ai.”
“Tất cả mọi người trong Lục gia, ta cũng sẽ không buông tha cho bọn họ. Về phần Lục Thiên Hạo, ngươi cho rằng hắn vô tội?” Sở Trung Thiên cười lạnh.
“Sau khi ta sinh ra nửa năm, Lục Thiên Hạo liền sinh ra. Nếu như hắn thật sự yêu mẹ ta, chưa tới nửa năm đã tìm nữ nhân mới sao? Trầm Di???” Cố ý nâng cao giọng, giống như muốn ám chỉ cái gì đó với Trầm Di. ( Ám chỉ Trầm Di cũng chưa tới nửa năm đã tìm người yêu mới)
Nhưng mà Trầm Di chỉ cảm thấy âm điệu không bình thường khiến hắn không thoải mái.
“Hơn nữa bất kể là lỗi của ông, hay là lỗi của cha, dù sao đều là Lục gia, không phải đều chẳng có gì khác biệt?”
“Chỉ cần là Lục gia, ta đều cướp về.” Sở Trung Thiên từ trong miệng nói ra mấy chữ này, khiến cho Trầm Di chỉ cảm thấy triệt để tuyệt vọng.
“Có thể không, để lại một chút cơ hội xoay chuyển, đừng làm khó Thiên Hạo.” Sở Trung Thiên hiện giờ, đã triệt để không khuyên giải nổi. Trầm Di chỉ có thể làm cố gắng cuối cùng, dù là, dù là chỉ có thể đến giúp Thiên Hạo cũng tốt.
Ít nhất. Nên làm chút gì đó a.
“ …nhưng phải trả một cái giá lớn.” Sở Trung Thiên muốn thử Trầm Di, thử xem hắn rốt cuộc vì Lục Thiên Hạo mà làm được bao nhiêu.
Trầm Di ngây ngẩn cả người, sau đó cắn môi dưới cúi đầu, cởi nút áo trên quần áo của mình ra.
Lần này đến lượt Sở Trung Thiên ngây ngẩn cả người.
Trầm Di cởϊ áσ, da thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không khỏi phát run.
Ngọn đèn trong văn phòng sáng ngời, làm cho Sở Trung Thiên có thể thấy rõ động tác mỉm cười của Trầm Di. ( cười câu dẫn???)
Trầm Di ngừng động tác.
“Tiếp tục.” Sở Trung Thiên híp mắt, thúc giục Trầm Di.
Trầm Di do dự một chút, cúi người xuống, run rẩy cởi bỏ quần của mình.
Hiện tại toàn thân Trầm Di, chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ. Không muốn nhìn thấy ánh mắt Sở Trung Thiên, Trầm Di quay đầu đi chỗ khác.
Trầm Di bi ai phát hiện, chính mình thật là khờ dại quá mức.
Chính mình lại vẫn còn ảo tưởng Sở Trung Thiên có thể buông xuống cừu hận.
Tất cả chuyện này, đều là trừng phạt đối với sự khờ dại của hắn a.
Nếu như cứ như vậy chạy trốn, có lẽ sẽ chỉ làm sự tình trở nên càng hỏng bét.
Mình đã làm sai, muốn đền bù lỗi lầm của mình, cho nên Trầm Di ở lại.
“Cởϊ qυầи lót của ngươi, ngồi vào trên mặt bàn, sau đó mở chân của ngươi ra.”