Chương 61: Bữa tiệc ly biệt [3]

“Ngô…” Đầu lưỡi của đối phương chăm chú dây dưa, làm cho Trầm Di không thở nổi.

Chỉ cảm thấy thân thể không khỏi như nhũn ra, cả người không ngừng trượt xuống dưới.

Trầm Di không tự giác vươn tay ôm lấy cổ Sở Trung Thiên.

Tạm thời quên đi những thương tổn mà Sở Trung Thiên gây ra cho hắn, chỉ muốn cảm thụ người mà mình yêu.

Quá nhiều tình cảm mãnh liệt chảy ra khóe miệng, tạo thành đường vòng cung xinh đẹp.

Nụ hôn kết thúc.

Trầm Di không khỏi khẽ ngẩng đầu lên, há to miệng hít thở.

Nhưng mà khi hít vào, lại chính là hương vị nước hoa nhàn nhạt trên người Sở Trung Thiên

“Ngô…”

Đôi môi ôn nhu chậm rãi rời xuống phía dưới, hôn lên cằm cùng với cổ của Trầm Di.

Đưa tay cởi âu phục của Trầm Di, hôn lên da thịt gợi cảm của Trầm Di.

“Ngô…” Nhiệt độ cơ thể của đối phương, xuyên qua quần áo mà truyền tới, nóng bỏng nhưng cũng làm cho người ta an tâm.

Mái tóc dài của Sở Trung Thiên, cũng không ngừng cọ xát trên da thịt.

“A…ngô.”

Nụ hôn của Sở Trung Thiên, đã xuống đến ngực.

Trầm Di không khỏi bị xiêu lòng.

Tất cả đều không giống nhau, từ khi hắn xác định hắn còn yêu Sở Trung Thiên, mọi thứ đều đã khác rồi.

Cho dù trong lòng hiểu tất cả chuyện này đều là sai.

Nhưng mà thân thể lại vì Sở Trung Thiên mang đến kɧoáı ©ảʍ mà không ngừng run rẩy.

Sở Trung Thiên không ngừng hôn lên ngực trái của Trầm Di, tay kia thì vươn sang bên còn lại, xoa nắn điểm nổi mềm mại ở đó.

“Ân…không…” Cảm giác tê liệt bao vây toàn thân.

Hai mắt Trầm Di không khỏi bị che phủ bới một lớp sương mù.

Sở Trung Thiên duỗi một tay khác ra, lục lọi xuống phía dưới, nhẹ nhàng ma sát phân thân của Trầm Di.

Phần vải ở chỗ phân thân đã có chút nhô lên.

Sở Trung Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn ở vị trí của phân thân.

“Ngô…a…” Tiếng thở dốc của Trầm Di không khỏi trở nên ngọt nị.

Điểm nổi trước ngực Trầm Di chậm rãi sung huyết.

Mỗi lần Sở Ttung Thiên dùng đầu lưỡi trêu chọc, đều khiến cho thân thể Trầm Di không khỏi run rẩy.

Tay phải cới nút quần Trầm Di, kéo khóa xuống.

Dò xét vào trong qυầи ɭóŧ của Trầm Di.

“A…Sở…Sở Trung Thiên.” Xúc cảm quen thuộc, không khỏi khiến cho toàn thân đều run rẩy.

Sở Trung Thiên buông tha cho việc kí©h thí©ɧ trước ngực Trầm Di, đem trọng tâm chuyển dời đến phân thân của Trầm Di.

Tiếng kinh hô ngọt nị kí©h thí©ɧ thần kinh Sở Trung Thiên. Không khỏi cúi người xuống, nhẹ nhàng thở dài bên cạnh tai Trầm Di.

“Ngươi vẫn nhạy cảm như vậy…bảo bối.”

Hô hấp cực nóng, cùng với lời nói mập mờ, làm cho Trầm Di không khỏi đỏ mặt.

Sở Trung Thiên cảm giác được cực nóng trong tay càng thêm đứng thẳng.

Không ngừng lấy tay đùa bỡn Trầm Di.

Không ngừng kí©h thí©ɧ những điểm mẫn cảm của Trầm Di.

“A…ngô…ngô…” Phát hiện mình lại phát ra tiếng rêи ɾỉ đáng mất mặt, Trần Di dùng sức mà che lấy miệng của mình.

Đây chính là nhà vệ sinh, nếu để cho người ta phát hiện ra…

Động tác này lại làm cho Sở Trung Thiên tức giận, hắn muốn nghe tiếng rêи ɾỉ của Trầm Di.

Hắn muốn nhìn bộ dáng Trầm Di ở dưới thân mình khóc lóc, rêи ɾỉ.

Sở Trung Thiên khẽ cười, dường như muốn đùa dai, dùng sức mà kìm chặt đỉnh phân thần Trầm Di một cách có tiết tấu.

“A…không, không cần…không…” Kɧoáı ©ảʍ vô cùng kịch liệt, làm cho hai chân không khỏi nhũn ra.

Trầm Di chỉ có thể bất lực lôi kéo cánh tay Sở Trung Thiên.

“A…không…đủ liễu…ngừng nha…” Hai mắt không khỏi tràn ngập sắc thái ***, quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, hóa thành sương mù, làm cho hai mắt Trầm Di bị che phủ bởi một lớp sương mù.

Sở Trung Thiên cẩn thận nhìn Trầm Di, tựa như muốn đem Trầm Di ấn vào sâu trong lòng mình.

Nội tâm Trầm Di đã thay đổi, trở nên kiên cường, độc lập.

Nhưng mà thân thể vẫn nhạy cảm như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng đυ.ng một cái, là có thể đơn giản dấy lên du͙© vọиɠ chi hỏa.

Sở Trung Thiên quyến luyến cảm giác ngọt ngào mà Trầm Di mang đến.

Bất kể là thân thể hay trái tim của Trầm Di, hắn đều muốn có.

Vì sao mình lại quan tâm đặc biệt đến Trầm Di như vậy, ngay cả Sở Trung Thiên cũng không biết được.

Sở Trung Thiên nỗ lực nhìn Trầm Di, nỗ lực tìm xem rốt cuộc mình yêu mến Trầm Di ở điểm nào nhất.

Bởi vì vừa rồi hắt nước lên mặt, tóc mái của Trầm Di đã ướt sũng, giọt nước từ gò má Trầm Di chảy xuống.

Đôi mắt đen láy xinh đẹp, tràn đầy du͙© vọиɠ, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của Trầm Di, Sở Trung Thiên cảm giác bụng mình giống như bị thiêu cháy vậy.

Đôi môi có chút sưng đỏ không ngừng tràn ra tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, khóe miệng tràn ra một chút nước bọt.

Âu phục không cởi ra toàn bộ, chỉ là khoác hờ trên người Trầm Di.

Áo sơ mi lụa màu trắng cũng mở thật to.

Phần xung quanh xương quai xanh, có một vài dấu đỏ nổi lên.

“A…Sở Trung Thiên…ta…không…không được…” Tiếng kinh hô của Trầm Di cắt đứt ý nghĩ của Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên không khỏi cười cười, lấy tay ôn nhu bao lên phân thân thẳng đứng của Trầm Di, sau đó đẩy nhanh tốc độ xoa nắn.

“A…”

Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di, dường như đột nhiên tìm ra đáp án.

Hắn yêu Trầm Di, hắn yêu hết thảy mọi thứ của đối phương, chỉ cần là Trầm Di, hắn thậm chí muốn khám phá sâu hơn.

Một tay nhanh chóng kéo quần của Trầm Di xuống đến đầu gối, một tay khác dính đầy chất lỏng mà Trầm Di bắn ra, tìm kiếm hậu đình của Trầm Di.

“Ân…” Dị vật xâm lấn, làm cho Trầm Di không thoải mái mà kêu rên.

Trầm Di còn chưa thoát khỏi dư âm của trận kɧoáı ©ảʍ vừa rồi, cho nên Sở Trung Thiên rất dễ dàng di chuyển ngón tay của mình.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức hương vị thân thể hai người đan xen lẫn nhau, trở nên mơ hồ.

Trên da thịt của Trầm Di tản ra hương vị nhàn nhạt của sữa tắm.

Xem ra trước khi đến đây, Trầm Di đã tắm rửa qua.

Chờ đến khi Trầm Di lấy lại tinh thần phản kháng, tay của Sở Trung Thiên đã khuếch trương dũng đạo khá tốt rồi.

Lúc này thân thể không khỏi khẩn trương lên, dũng đạo căng cứng đè ép ngón tay đang xâm nhập vào cơ thể.

Chỉ có điều lúc này, phản kháng của Trầm Di, ngược lại càng giống như là hoan nghênh.

“Bên trong ngươi thật chặt…” Sở Trung Thiên không khỏi có chút cảm thán bên tai Trầm Di.

“Ngô…không có…không có…” Tâm lý bởi vì lời nói của Sở Trung Thiên, liền cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà thân thể, lại giống như nhận được sự cổ vũ, đem ngón tay của Sở Trung Thiên kẹp càng chặt hơn.

Sở Trung Thiên không khỏi mỉm cười, rút ngón tay của mình ra.

Sau đó, giơ một chân của Trầm Di lên.

“Xem ra thân thể của ngươi, dường như rất thích được người khác khen ngợi.”

“Không có…không có…a – không…” Muốn phản bác, lại cảm giác được cực nóng của Sở Trung Thiên đặt tại lối vào, Trầm Di chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy cả ra ngoài.

Phân thân nóng hổi của Sở Trung Thiên, thong thả tiến nhập vào trong cơ thể.

“A…Sở…Trung…Thiên” Cảm giác xâm lấn mãnh liệt làm cho người ta thất thần, làm cho Trầm Di phái bám chặt vào cánh tay Sở Trung Thiên.

Rốt cục đã tiến vào.

Nhưng mà Sở Trung Thiên cảm giác có chút không được tự nhiên, bởi vì Trầm Di hiện đang ở tư thế đứng, cho nên Sở Trung Thiên cũng không tiến vào được nhiều.

Không khỏi xấu xa cười, nếu dùng cái tư thế kia, không biết Trầm Di sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

Nghĩ vậy, Sở Trung Thiên giơ cái chân còn lại của Trầm Di lên.

“A…không…không cần a…” Hai chân đều lơ lửng trên không, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đội lên trên phần thân của Sở Trung Thiên.

Hai mắt của Trầm Di không khỏi trợn tròn.

Cảm giác kia, giống như thân thể của mình cũng bị Sở Trung Thiên xé rách.

Không phân biệt được là đau đớn hay là kɧoáı ©ảʍ, toàn thân không ngừng run rẩy.

Ý nghĩ trống rỗng, ngay cả ánh mắt cũng mất đi tiêu cự.

Một dòng nướt bọt không thể khống chế được khóe miệng chảy xuống.

“Thật sự là quá mê người…” Sở Trung Thiên du͙© vọиɠ nghĩ muốn luật động, chờ Trầm Di chậm rãi thích ứng với phân thân của hắn.

Sở Trung Thiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi sưng đỏ của Trầm Di.

“Có thể chịu được?” Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.

Nhưng mà đợi nửa ngày, đối phương cũng không trả lời.

Sở Trung Thiên cười cười, hắn coi như là chấp nhận, sau đó, chậm rãi di chuyển thắt lưng.

“Ngô…a…” Trầm Di cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Sở Trung Thiên, kɧoáı ©ảʍ vô cùng mãnh liệt, đại não đã không cách nào tự hỏi bất kỳ chuyện gì.

“Chi” Một tiếng, cửa được mở ra, bên ngoài cửa giống như được mở ra.

Trầm Di lập tức dừng lại mọi tiếng kêu, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

“Trầm Di, Trầm Di ngươi ở đây?” Thanh âm ôn nhu hơn nữa lại quen thuộc làm cho toàn thân Trầm Di căng thẳng.

…là Thiên Hạo.