Chương 52: Xung đột

Vốn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ yên bình giống như mấy ngày trước, đến công ty, nhìn thân ảnh bận rộn của mọi người, Trầm Di mới phát hiện, hắn sai rồi.

Cơ hồ tất cả mọi người đều hưng phấn, bận rộn, nhưng mà Trầm Di lại không biết bọn họ đang bận rộn cái gì.

Đi tới bàn làm việc, Trầm Di ngồi xuống.

Qua một hồi lâu, mọi người bận rộn đều trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ có quản lí đang nắm hai tay, chờ gì đó ở ngoài cửa.

“Chủ tịch, hoan nghênh ngài đến thị sát.” Thanh âm của lão bản rơi vào tai của Trầm Di.

Chủ tịch?

Chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Trung Thiên cùng vài người khác đứng ở cửa lớn.

Chỉ thấy Sở Trung Thiên nói gì đó với quản lí, quản lí gật đầu lia lịa.

Sau đó Sở Trung Thiên nhìn về phía Trầm Di.

Sở Trung Thiên, sao hắn lại đến đây?????

Sao hắn không ở 4D?

Đầu không khỏi cảm thấy đau đớn.

Qua một hồi lâu, Trầm Di ngơ ngác nhìn chằm chằm vào máy tính. Nhàm chán ngẩn người.

Chỉ thấy màn hình máy tính trực tiếp hiện ra một câu.

“Giờ nghỉ trưa, đến văn phòng lầu ba của công ty các ngươi.” Không khỏi vươn tay, tắt menu đi.

Không cần nghĩ, tuyệt đối là Sở Trung Thiên gửi tới.

Rốt cuộc đi, hay là không đi.

Giống như không có cách nào trốn thoát a?

Đối với thời gian, nếu càng hy vọng nó trôi qua càng chậm, sẽ có cảm giác nó trôi qua càng nhanh.

Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, đã đến giờ nghỉ trưa.

Bất đắc dĩ đi đến lầu ba. Đẩy cửa văn phòng ra, Sở Trung Thiên đang ngồi đó xem tài liệu.

“Ngươi rốt cuộc đã tới…đến đây…” Sở Trung Thiên buông tài liệu. Ý bảo Trầm Di đi đến trước mặt hắn.

Trầm Di chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến trước mặt Sở Trung Thiên.

“Không sai nha, Trầm Di, lại né ta hai tuần. Cho nên ta trực tiếp chuyển văn phòng sang đây, cảm động không?” Sở Trung Thiên cười, nhưng mà lại có cảm giác rất lạnh.

Sở Trung Thiên nhìn thấy tư thế của Trầm Di, biểu tình càng trở nên lạnh hơn.

Trầm Di vốn đang cảm thấy lạnh, nhìn thấy nụ cười đó thì thân thể cũng phải run lên.

Sở Trung Thiên đột nhiên kéo Trầm Di đến trước mặt mình, giống như đang làm nũng, áp đầu vào bụng Trầm Di.

Mấy ngày nay chịu nhiều áp lực đầu có chút đau nhức.

Dù sao công ty vốn là một tập đoàn, khi hắn nói muốn đem văn phòng chuyển sang chỗ công ty của Trầm Di thì bị tất cả mọi người phản đối.

Mất một thời gian thật dài, mới thuyết phục được ban giám đốc.

Làm sao tìm được một cơ hội, cho đám người rụng hết a, hiện tại người của ban giám đốc, đều là một đám lão già vô dụng. ( CCP phán là lão bánh quẩy)

Sở Trung Thiên vươn tay vuốt ve cái mông của đối phương.

Ngay lúc Sở Trung Thiên chạm vào mông, toàn thân Trầm Di không khỏi run nhè nhẹ.

Tay Sở Trung Thiên không khỏi dùng sức.

“Ngô…đau…” Đêm qua quả thực là làm quá nhiều, cho nên cái mông bây giờ vẫn còn cảm thấy đau nhức cùng nóng rát.

Ánh mắt của Sở Trung Thiên không khỏi đen lại. Đem mặt áp vào bên cạnh eo của Trầm Di.

“Ngày hôm qua như thế nào? Lại còn là mùi dâu tây.” Mùi hương dâu tây nhàn nhạt từ bên cạnh eo truyền đến. Sở Trung Thiên đương nhiên biết rõ đây là mùi gì.

Một tay, cách qua cái quần xoa nắn mông Trầm Di, tay kia vươn vào trong quần áo, vuốt ve da thịt bóng loáng.

“Trợ lý…ở đây…sẽ bị người ta nhìn thấy…” Muốn đẩy Sở Trung Thiên ra nhưng lại không dám phát ra âm thanh quá lớn.

“Ngô…đau…” Sở Trung Thiên dùng hai tay tách khe mông ra, Trầm Di không khỏi khẽ kêu.

“Xem ra đã không còn cách nào sử dụng, chẳng lẽ lý do ngươi thích tình nhân của ngươi là vì năng lực của hắn rất mạnh?” Hai tay không khỏi dùng sức, Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.

“Ngươi…đồ…biến…thái…”

“Đằng sau tạm thời đã không thể dùng, ngươi lấy tay giúp ta giải quyết a.” Sở Trung Thiên buông lỏng tay của mình ra. Ngẩng đầu nhìn biểu tình của Trầm Di.

“Cái…cái gì…” Trầm Di kinh ngạc nhìn Sở Trung Thiên. “Cái này, đây chính là trong văn phòng.”

“Cũng là bởi vì là văn phòng, nên ngươi cần nhanh lên, đã sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.” Sở Trung Thiên liền kéo khóa quần. Sau đó cực nóng liền nhảy ra.

“Thực…là…biến…thái…” Nếu như lúc này mà có người tới thì làm sao bây giờ? Sở Trung Thiên chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện này?

Hay là chỉ lấy lý do này làm cái cớ để uy hϊếp, bức hắn đi vào khuôn khổ.

Biết rõ ý nghĩ của đối phương, nhưng không có cách nào cự tuyệt. Trầm Di chỉ có thể cúi người xuống, xoa cực nóng của đối phương.

“Ngô…” Sở Trung Thiên không khỏi hít sâu một hơi.

Đã hơn một tuần, một ngày không thấy được Trầm Di, trong lòng sẽ không khỏi cảm thấy bực bội.

Nhưng mà thấy rồi, lại càng thêm bực bội.

Nhìn Trầm Di, Sở Trung Thiên đột nhiên kéo Trầm Di vào trong ngực mình.

“Này…ngươi…” Ngực của đối phương thật ấm áp, nhất thời làm cho Trầm Di khó xử.

Sở Trung Thiên bắt lấy cằm Trầm Di, hôn lên.

“Ngô…” Kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Sở Trung Thiên đang phóng đại lên, cảm giác sợ hãi không khỏi tràn ra.

Sở Trung Thiên tại sao phải làm như vậy, tựa như, vẫn còn yêu hắn.

“Ngô…” Muốn đẩy Sở Trung Thiên ra, nhưng lại bị đối phương giữ chặt, Trầm Di nóng nảy, cắn lên lưỡi Sở Trung Thiên.

Ngay lúc cảm thấy Sở Trung Thiên buông lỏng, Trầm Di liền giãy ra khỏi ngực Sở Trung Thiên.

“Ngô..” Sở Trung Thiên không khỏi bịt miệng, lần cắn này, so với nửa năm trước ác hơn nhiều. Mùi máu trong chốc lát đã tràn khắp khoang miệng.

Trầm Di có chút hoảng sợ nhìn Sở Trung Thiên. Chỉ thấy Sở Trung Thiên đột nhiên đứng kéo hắn lại, đẩy vào bàn làm việc.

Sở Trung Thiên túm hai tay Trầm Di để lên đầu.

“Buông…buông ra…” Không khỏi giãy dụa lên, quần áo cũng trở nên lộn xộn. Cổ áo bởi vì giãy dụa, mà mở rộng ra, lộ ra xương quai xanh đầy dấu hôn của Trầm Di.

“Ta không thể đυ.ng vào ngươi, nhưng tiểu tình nhân của ngươi thì có thể đúng không?” Chỉ cần vừa nghĩ tới Trầm Di từng nằm dưới nam nhân khác.

Sở Trung Thiên liền hận tới mức nghiến răng.

“Ta rốt cuộc có điểm nào không sánh bằng hắn? Chỉ là bởi vì, ta không nhiều tiền như hắn?” Suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ tìm ra lý do này.

“Bởi vì hắn rất tốt với ta, điểm này là đủ rồi.” Thiên Hạo nhiều tiền hơn Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên thật là biết nói đùa.

“Vậy ngươi có thể đảm bảo, hắn đối tốt với ngươi, đều là thật lòng, không mang theo một chút mục đích nào khác? Ngươi có thể đảm bảo, hắn không lừa gạt ngươi chút nào?” Ánh mắt Sở Trung Thiên tỏa ra khí thể bức người, làm cho Trầm Di không dám nhìn thẳng.

“Cái này, cái này liên quan gì tới ngưoi.” Không biết vì sao, lời nói của Sở Trung Thiên, làm cho Trầm Di không khỏi hoảng hốt.

“Nếu có…cũng không vấn đề gì đối với ta…” Lời nói của Trầm Di giống như một chậu nước lạnh, đổ lên đầu Sở Trung Thiên.

Thả lỏng giam cầm Trầm Di ra.

Từ khi giữa hắn và Trầm Di xuất hiện thêm cái tên Lục Thiên Hạo, quan hệ giữa hắn và Trầm Di lại càng trở nên hỏng bét.

“Ngươi đi ra ngoài đi.” Phiền, thực phiền. Không biết, không biết phải làm như thế nào. Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.

Trầm Di đứng lên, chỉnh lại quần áo, đi ra ngoài.

“Vậy ngươi có thể đảm bảo, hắn đối tốt với ngươi, đều là thật lòng, không mang theo một chút mục đích nào khác? Ngươi có thể đảm bảo, hắn không lừa gạt ngươi chút nào?”

Vừa nghĩ tới lời của Sở Trung Thiên, Trầm Di không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt.

Bất an một cách khó hiểu.

Sẽ không.

Thiên Hạo tuyệt đối sẽ không lừa gạt hắn.