Chương 49: Vết nứt

Qua hơn nửa ngày, Trầm Di mới hồi phục tinh thần.

Sở Trung Thiên nhặt quần của Trầm Di lên, đặt lên trên đùi Trầm Di, sau đó kéo Trầm Di đến, giúp hắn mặc quần.

“Ngô…” Đứng dậy, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn, làm cho Trầm Di lập tức té ngã vào trong ngực Sở Trung Thiên.

Nghĩ đến thái độ hung ác vừa rồi của đối phương, cảm giác vô cùng sợ hãi tràn khắp toàn thân.

Lập tức đẩy Sở Trung Thiên ra, Trầm Di song ngã ngồi trở lại xe.

“Đau …”

Đằng sau, giống như nứt ra rồi.

Sở Trung Thiên nhìn thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Trầm Di. Lập tức cởi bỏ áo T-shirt của mình, ném cho Trầm Di.

Hiện giờ trên người Sở Trung Thiên chỉ mặc mỗi quần tây bằng da màu đen cùng với áo gile cổ tim.

Áo gile cổ tim bó sát người làm lộ rõ những đường cong cơ thể của Sở Trung Thiên.

“Mặc vào…” Chỉ một lát nữa, hội nghị sẽ xong a, hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của Trầm Di.

Không nói bất kỳ lời nào, Trầm Di yên lặng mặc áo T-shirt có mang theo nhiệt độ cơ thể ôn hòa của Sở Trung Thiên vào.

Nhiệt độ này nói cho Trầm Di biết, Sở Trung Thiên cũng là một con người, chứ không phải là ác ma.

Thời gian nửa năm đã khiến cho Sở Trung Thiên quên đi cách yêu thương người khác.

Trên thương trường, bất luận cái gì thương cảm cùng lưu tình, cho dù là một giây, cũng sẽ đổi lấy sự diệt vong của bản thân.

Sống một thời gian dài ở trong cái loại hoàn cảnh đó đã làm cho Sở Trung Thiên quên mất nên làm thế nào để yêu thương một người.

Chỉ có thể bắt lấy nhược điểm trí mạng của đối phương mà hung hăng đả kích, mới có thể đổi lấy lợi ích lớn nhất.

Sử dụng phương châm của Braun1 đã dùng hàng trăm lần trên thương trường, khiến cho Sở Trung Thiên làm thương tổn người mà mình yêu thương nhất.

Trầm Di đi xuống, đứng qua một bên. Sở Trung Thiên nhặt lên quần áσ ɭóŧ của Trầm Di, lau dịch thể dính trên đệm xe, sau đó tiện tay ném quần áo sang một bên.

Thân thủ xuất ra trong xe camera, lấy ra dữ liệu, nhét vào trong túi áo.

Trầm Di kiên quyết không khỏi cười khổ, dưới lớp quần áo của mình, còn là một thân đầy dịch thể, vậy mà mình vẫn còn chưa bị chơi chán, còn chưa bị Sở Trung Thiên vứt bỏ.

Nhìn nhìn Sở Trung Thiên, Trầm Di không rõ. Vì sao, Sở Trung Thiên còn phải đến dây dưa với hắn, bằng mị lực của Sở Trung Thiên, cho dù không làm gì cả, cũng có thể kéo tới cả một đàn ong bướm a.

“Lên xe.” Sở Trung Thiên mở cửa xe bên ghế phụ, ý bảo Trầm Di ngồi vào.

Thấy Trầm Di không có động tác gì, Sở Trung Thiên thở dài.

“Ngươi cứ coi như là một ngày làm việc bình thường a. Lên xe, ta đưa ngươi về.”

“Không…không cần, ta tự về…” Sợ rằng Sở Trung Thiên sẽ tiếp tục làm chuyện gì đó, lại càng không muốn để Thiên Hạo thấy hắn cùng Sở Trung Thiên đi cùng nhau, Trầm Di bối rối cự tuyệt Sở Trung Thiên.

“Đi lên, bộ dạng ngươi như vậy muốn tự mình về kiểu gì?” Trầm Di thấy Sở Trung Thiên phát ra ánh mắt lạnh như băng, đành phải thành thành thật thật ngồi lên xe.

Hiện tại Trầm Di biết rõ, khi Sở Trung Thiên phát hỏa thì rất đáng sợ.

Thành thật ngồi yên trên ghế, Sở Trung Thiên khom người giúp Trầm Di thắt dây an toàn. Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần.

Làm cho Trầm Di có chút phát run.

Bởi vì thể lực tiêu hao, Trầm Di bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

Đến lúc Sở Trung Thiên đánh thức hắn thì đã ở bãi đỗ xe của khu chung cư.

Trầm Di ẩn ẩn cảm giác có chút gì đó không ổn, rồi lại cảm thấy không đúng.

Chẳng lẽ mình quá nhạy cảm đối với bãi đỗ xe?

Sở Trung Thiên xuống xe, không khỏi thở dài, cúi người xuống, giúp Trầm Di cởi dây an toàn, sau đó kéo Trầm Di lên.

Đi về phía thang máy.

Trầm Di không khỏi khẩn trương lên. Hắn không muốn gặp Thiên Hạo, đặc biệt dưới loại tình huống này.

Sở Trung Thiên cảm thấy tay của Trầm Di đột nhiên nắm chặt, không khỏi cười cười, đi về phía thang máy dự bị.

Hai người đi tới trong thang máy, Trầm Di nhấn nút thang máy, hai người đứng ở trong không gian nhỏ hẹp, nghe thanh âm thang máy phát ra.

Không biết vì sao càng ngày càng cảm giác được có chút không đúng.

Đứng ở trước cửa nhà mình, Trầm Di thấy Sở Trung Thiên đứng bên cạnh hắn.

“Ngươi, ngươi trở về đi, trong công ty còn có thiệt nhiều việc cần làm a.”

“Để cho ta đi vào.”

Đau đớn trên người nói cho hắn biết Sở Trung Thiên có bao nhiêu đáng sợ, bất đắc dĩ cầm chìa khóa mở cửa, Trầm Di để cho Sở Trung Thiên đi vào phòng.

Đi vào phòng ngủ, Trầm Di mở tủ quần áo ra, muốn thay quần áo.

“Mau cởϊ qυầи áo ra, rồi đi vào phòng tắm.”

“Ta..tự mình làm được rồi, ngươi đi ra ngoài được không?” Tính cách cường ngạnh của Sở Trung Thiên làm cho Trầm Di thật sự không biết làm thế nào cho phải.

“Ngươi thật sự sẽ rửa sạch sẽ?” Hắn không tin Trầm Di sẽ lấy sạch được những thứ trong người mình ra. “Nhanh cởϊ qυầи áo ra, bằng không ta giúp ngươi cởi.” Nói xong liền bước lại gần Trầm Di.

“Ngươi, ngươi đừng tới… ta thoát …” Cởϊ qυầи ra, sau đó đến qυầи ɭóŧ, trên qυầи ɭóŧ dính đầy dịch thể cùng một chút máu.

Sở Trung Thiên đẩy Trầm Di vào tường để kiểm tra.

Đột ngột bị Sở Trung Thiên đẩy vào tường.

Trầm Di hoảng sợ mở to hai mắt.

Cảm giác quen thuộc, làm cho Trầm Di rất hoảng sợ.

“Không…không…” Cảm giác được hai chân bị người ta kéo ra, nước ấm cùng ngón tay đồng thời tiến nhập vào trong cơ thể.

Trí nhớ nửa năm trước, bị lôi ra mạnh mẽ.

Sợ hãi vốn ẩn sâu trong lòng bỗng tràn ra. Nửa năm trước đây, tình cảm mãnh liệt cùng với những tổn thương mà Sở Trung Thiên gây ra, đan xen lẫn nhau.

Toàn thân không khỏi phát run.

Hắn không muốn thừa nhận hắn yêu Sở Trung Thiên, nhưng mà phần tình yêu đó vẫn một mực tồn tại trong lòng, không cách nào xóa bỏ được.

Lần này bị Sở Trung Thiên xâm phạm, làm cho Trầm Di khẳng định rằng thật sự Sở Trung Thiên chỉ là muốn đùa bỡn thân thể hắn.

Tình yêu của mình đối với Sở Trung Thiên, đã vỡ tan thành từng mảnh, rốt cuộc không có cách nào hàn gắn lại.

Không muốn để cho Thiên Hạo nhìn thấy bộ dáng mình bị chụp lại.

Không muốn thương tổn Thiên Hạo, không muốn để cho Thiên Hạo biết được quá khứ của mình.

Hắn đã mắc nợ nam sinh ôn nhu này rất nhiều, hơn nữa càng ngày càng nhiều hơn.

Chỉ có Thiên Hạo vẫn luôn ở bên hắn, cho dù công tác mệt mỏi, cũng vẫn ôn nhu mỉm cười với hắn.

Chỉ có Thiên Hạo nấu cơm cho hắn, mỗi ngày hỏi hắn trôi qua thế nào.

Sự ôn nhu của đối phương phảng phất có thể bao dung hết cả tâm hồn, cho hắn sự an ủi sâu sắc.

Không muốn để cho Thiên Hạo biết chuyện trước kia của mình.

Dù sao quá khứ, cùng với hiện tại của mình, đều quá mức *** loạn.

Ngón tay trong cơ thể lấy những thứ ở bên trong ra.

“Ngô…” Thanh âm nhỏ vụn mang theo một tia run rẩy.

Không thể tránh khỏi nhớ tới lần đầu tiên của mình, cuối cùng cũng là để cho Sở Trung Thiên ôm đến phòng tắm, Sở Trung Thiên đã nói rất yêu hắn.

“Không…đủ rồi…đủ …” Không muốn ký ức một lần nữa hiện ra. Tất cả mọi chuyện đều đã đủ rồi.

Chỉ muốn duy trì trong nội tâm thuần khiết của Thiên Hạo hình ảnh tốt đẹp của mình.

“Đủ rồi…”

“Đủ rồi…”

“Đủ rồi…”

Nếu một ngày nào đó Thiên Hạo nhìn thấy bộ dạng kia của mình, nhất định cũng sẽ khinh bỉ mình. Nhất định cũng sẽ rời bỏ mình.

Không muốn mất đi Thiên Hạo, không muốn.

Tình yêu của mình đối với Sở Trung Thiên, từ lúc ở bãi đỗ xe thì đã triệt để vỡ nát.

Toàn thân không ngừng run rẩy. Chậm rãi quỳ gối trên mặt đất.

“Này…ngươi…” Sở Trung Thiên chưa từng gặp Trầm Di như vậy, nhất thời không biết phải làm gì.

“Ngươi trở về đi, để cho ta một mình yên lặng một chút. Cầu ngươi.” Nước mắt không không chịu thua kém chảy xuống.

Sở Trung Thiên tắt vòi hoa sen, lấy khăn mặt giúp Trầm Di lau tóc.

“Ta nói ngươi đi ra ngoài…a…” Đột nhiên bị Sở Trung Thiên kéo lên.

Đối phương cúi người xuống, bế Trầm Di lên.

Đi tới phòng ngủ, Sở Trung Thiên ném Trầm Di lên giường. ( đồ vũ phu!!!!)

Từ trong túi tiền lấy ra tuýp thuốc mỡ.[ Lúc trên ô tô, Trầm Di đang ngủ, đặc biệt chạy tới tiệm thuốc mua thuốc mỡ.]

“Mở chân ra.” Trong nháy mắt, Trầm Di lại có cảm giác thời gian quay ngược trở lại.

Chẳng muốn phản kháng, cũng biết phản kháng vô dụng, Trầm Di mở ra chân, sau đó nhắm mắt lại.

Sở Trung Thiên bôi thuốc mở ra ngón tay, sau đó vẽ loạn vào bên trong thân thể Trầm Di.

Sau đó yên lặng giúp Trầm Di đắp chăn.

“Ta đi. Ngày mai đừng quên đi làm.” Miệng vết thương không phải quá nghiêm trọng, hắn sẽ không cho Trầm Di bất luận cơ hội nào để chạy trốn.

Nghe được thanh âm từ cửa vọng lại.

Trầm Di gắt gao nhắm mắt lại, không thèm nghĩ chuyện ngày mai nữa.

Vì sao, tại sao phải như vậy.

Sở Trung Thiên lợi dụng tình cảm của Thiên Hạo với hắn, đem hắn trói buộc vào trong tay. Không cách nào chạy thoát.

“Chẳng lẽ, thật sự trốn không thoát sao?”

……………………

Sở Trung Thiên đóng cửa lại.

Bộ dáng thống khổ của Trầm Di, thật sâu đâm mạnh vào trái tim Sở Trung Thiên.

Chẳng lẽ, lần này, thật sự là làm sai sao?

……………………

10h tối, Thiên Hạo đúng giờ về tới nhà.

Thiên Hạo mở cửa, chỉ thấy trong phòng đen sẫm, Trầm Di, hắn còn chưa về?

Ở trong thang máy không thấy Trầm Di, Lục Thiên Hạo đã cảm giác có gì đó bất thường.

Bật đèn, trên mặt bàn ở phòng khách giống như có tờ giấy.

Đi đến nơi, cầm tờ giấy lên nhìn: Ta có chút không thoải mái trong người, đi ngủ trước đây.

“Không thoải mái?” Không khỏi nghi hoặc, Trầm Di hắn, không phải sinh bệnh đi?

Nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, ánh trăng dịu dàng chiếu lên mặt giường lớn. Người trên giường đang an ổn ngủ.

Cố hết sức không phát ra âm thanh, Lục Thiên Hạo đi tới, ánh trăng ôn nhu chiếu lên mặt Trầm Di.

Lục Thiên Hạo duỗi tay ra, sờ sờ trán Trầm Di.

Khá tốt, nhiệt độ không cao, xem ra là không có sinh bệnh.

“Ngô…” Trầm Di bởi vì Lục Thiên Hạo chạm vào, khẽ xoay người. Tiếp tục ngủ.

Chỉ cảm thấy tình cảm ấm áp dâng lên trong lòng, không khỏi nở nụ cười.

Thật không biết Trầm Di có ma lực gì, lại làm cho toàn bộ sự chú ý của hắn đều chuyển dời đến trên người của Trầm Di.

Lớn lên cũng không phải quá đẹp, tuổi cũng không nhỏ, vì sao, lại làm mình phải chú ý đến như thế?

Vươn tay, vén tóc Trầm Di lên, lộ ra cái trán trơn bóng.

Cúi người xuống, nhẹ nhàng in lên nụ hôn của mình.

————————-

Phương châm của Braun1: Cái tên Braun do gu gồ phán. Ta không tra được thông tin về người có tên là Braun mà có thành tựu về lĩnh vực kinh tế. Chỉ tìm thấy một bà Eva Braun là tình nhân của Hitler và Wernher Von Braun là một nhà bác học hỏa tiễn. Ngoài ra còn có tập đoàn kinh tế B.Braun (CHLB Đức). Tóm lại theo mạch truyện thì Braun là một người nào đó có thành tựu lớn về kinh tế và đã đưa ra cái phương châm làm việc kia. Còn có phải là người thật hay không thì chưa rõ.