- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 47: Nguy cơ ở bãi đỗ xe [ trung ]
Khán Thượng Tha
Chương 47: Nguy cơ ở bãi đỗ xe [ trung ]
“A…ngô…Sở Trung Thiên…ngươi rốt cuộc…muốn…muốn lấy thứ gì ở ta?”
“Hay chỉ đơn giản là… muốn đùa bỡn thân thể của ta?” Trầm Di thở phì phò, hỏi Sở Trung Thiên.
Trầm Di bởi vì đạt đến cao trào, toàn thân đều trở nên đỏ ửng, dấu hôn đỏ thẫm như hoa hồng đột nhiên hiện ra ở ***g ngực.
“Ta muốn ngươi rời khỏi hắn. Đến với ta.” Sở Trung Thiên chỉ cần vừa nghĩ tới thân thể của Trầm Di đã từng bị nam nhân khác ngoài hắn tiến vào, hắn liền muốn gϊếŧ chết nam nhân đó.
Huống chi nam nhân đó lại là Lục Thiên Hạo!!!
“Không thể nào.” Quay mặt đi, không nhìn tới mặt Sở Trung Thiên.
“Ngươi chỉ là muốn thân thể của ta a, chỉ bởi vì đây là thứ duy nhất ngươi vẫn chưa chán ghét sao?” Lý do để Sở Trung Thiên lại một lần nữa dây dưa với mình, chỉ có thể là cái này.
Không khỏi cười khổ, chỉ cần Sở Trung Thiên đừng có tiếp tục dây dưa, muốn làm hắn thế nào cũng được, dù là vứt bỏ hết tự tôn cũng vậy.
Trầm Di nỗ lực thả lỏng thân thể đang cứng ngắc.
“Đến đây đi, lên đi, chỉ cần tìm được thứ ngươi muốn, ngươi hãy rời đi a…ta xin ngươi.” Lông mi run nhè nhẹ, giống như một con bướm đen quạt nhẹ cánh, tản ra vẻ đẹp vỡ vụn.
Sở Trung Thiên không nói gì, nhưng lại buông lỏng cánh tay đang vây khốn Trầm Di ra.
Trầm Di cũng không tiếp tục giãy dụa.
Vươn tay, cởi bỏ quần cùng với qυầи ɭóŧ của Trầm Di.
Xúc cảm lạnh buốt của ô tô, làm cho Trầm Di bất an rụt người lại.
Sở Trung Thiên vươn tay tới cái mông của đối phương, chậm rãi vuốt ve khe hở ở đó.
Chậm rãi, dò xét vào bên trong.
“Ngô…” Thân thể Trầm Di bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi, thập phần căng cứng, cảm nhận được áp bách từ đầu ngón tay của đối phương. Thân thể càng khẩn trương căng cứng hơn.
Rơi vào đường cùng, Sở Trung Thiên đành phải vươn tay, tiếp tục vuốt ve phân thân của Trầm Di.
“A…không…từ bỏ…đủ rồi.” Ngược lại hy vọng Sở Trung Thiên trực tiếp tiến vào thân thể mình, đem hắn xé rách, còn tốt hơn bộ dáng giống như *** phụ lúc này.
Chỉ cần Sở Trung Thiên đừng tiếp tục dây dưa với hắn, muốn làm hắn thế nào cũng được, chỉ hy vọng hết thảy sẽ mau chóng chấm dứt.
“Ngô…ân…ngô…” Tiếng kêu *** loạn lại một lần nữa tràn ra, thân thể bởi vì kɧoáı ©ảʍ, không khỏi thả lỏng, ngón tay của đối phương dễ dàng tiến nhập vào trong cơ thể.
“Lại vẫn chặt như vậy.” Sở Trung Thiên khẽ cắn môi, dũng đạo ấm áp chăm chú bao vây lấy ngón tay.
Du͙© vọиɠ của mình đang nóng lòng muốn phát tiết.
Lập tức lại đưa thêm một ngón tay vào. Dũng đạo không được bôi trơn, hơi khô sáp.
“Ngô…” Đau…cảm giác giống như bị xé rách, sâu sắc truyền vào trong đầu Trầm Di.
Sở Trung Thiên đem hai ngón tay chậm rãi tách ra, khuếch trương nội bích đang căng cứng.
Trầm Di tinh tường cảm giác được động tác của ngón tay trong cơ thể, trong nội tâm cảm thấy chán ghét muốn chết, nhưng mà thân thể, lại chậm rãi có phản ứng.
“Ngô…” Thân thể chậm rãi thích ứng với ngón tay của đối phương, thậm chí còn có một tia tham luyến ngón tay của đối phương mang đến cảm giác thỏa mãn.
Cảm thấy dũng đạo căng cứng của đối phương chậm rãi buông lỏng, sau đó lại còn dây dưa với ngón tay của mình, Sở Trung Thiên không khỏi nở nụ cười.
“Ngô…” Trong lúc đó, ngón tay trong cơ thể lại rời đi, cảm giác có chút mất mát, làm cho Trầm Di không khỏi nắm chặt tay.
Chỉ nghe thấy Sở Trung Thiên cười nhạo một tiếng, hai chân bị người ta cưỡng chế mở ra, một nhiệt độ nóng bỏng phảng phất có thể khiến người ta tổn thương áp vào mông.
Nhiệt độ đó cũng không trực tiếp tiến vào trong cơ thể, mà chỉ thỉnh thoảng ở bên cạnh ma sát.
Cảm giác bất an không biết khi nào đối phương sẽ xâm nhập, làm cho Trầm Di không khỏi nhíu mày.
Cực nóng của Sở Trung Thiên thong thả tiến nhập vào thân thể Trầm Di.
“A…ngô…ngô…” Lấy tay bịt chặt miệng của mình, đơn giản chỉ cần kiềm chế tiếng rêи ɾỉ tràn ra.
Phảng phất cả linh hồn cũng có thể bị đốt cháy, làm cho toàn thân đều run rẩy.
Nhanh kết thúc a!
Nhanh kết thúc a!!
Ngoại trừ điều này, Trầm Di đã không còn nghĩ đến cái gì khác.
Sở Trung Thiên cố gắng ngừng lại ý nghĩ muốn điên cuồng luật động. Chậm rãi cúi người xuống, vươn tay kéo hai tay đang che miệng của Trầm Di ra.
“A…ngô…không…” Cảm giác áp bách mãnh liệt làm cho người ta thất thần, khiến cho trên trán Trầm Di nổi lên mồ hôi lạnh.
Nhìn Sở Trung Thiên trước mắt đang tiến vào thân thể của hắn, Trầm Di không khỏi cười khổ.
Đối phương thậm chí cả cọng tóc cũng không hề lộn xộn, chính mình lại gần như *** nằm dưới thân đối phương mà *** loạn rêи ɾỉ.
“Ngươi hiện giờ…đang nghĩ cái gì?” Sở Trung Thiên đối với việc Trầm Di phân tâm, có chút bất mãn, vì vậy hung hăng tiến nhập bộ phận còn lại vào.
“A…a…” Thân thể cảm giác giống như bị xé rách, làm cho Trầm Di không khỏi ôm lấy Sở Trung Thiên.
“Ngươi rốt cục cũng chịu chạm vào ta.” Sở Trung Thiên không muốn Trầm Di buông ra, cho nên liều mạng luật động.
“A…không…từ bỏ…ngừng…”
Mỗi một lần đánh sâu vào, đều mang theo một nỗi sợ hãi thật sâu.
Sợ chính mình cứ như vậy, bị Sở Trung Thiên xé rách.
Cảm giác sợ hãi thật sâu, làm cho Trầm Di chỉ có thể ôm chặt lấy Sở Trung Thiên, tìm lấy từng chút từng chút cảm giác an toàn.
Dù là, đối phương chính là người muốn xé rách hắn.
Dần dần, luật động của đối phương từng chút chậm lại, giống như luật động giữa tình nhân với nhau. Dẫn theo một chút cảm giác mập mờ mà ngọt ngào.
Cảm nhận đau đớn cùng cảm giác sợ hãi, chậm rãi biến thành tê ngứa, cùng một luồng sóng kɧoáı ©ảʍ.
“Không…đừng…” dù thế nào cũng không thể, Trầm Di rất sợ cái cảm giác giống như giữa tình nhân thế này.
Như vậy sẽ khiến hắn có một loại ảo giác, nói với hắn, Sở Trung Thiên vẫn còn yêu hắn.
Như vậy lòng của mình sẽ dao động, sẽ lệch đi.
Chính mình chỉ cần có Thiên Hạo, như vậy đủ rồi.
“Ngô, không…đừng như vậy…” Lời nói ra mang theo nồng đậm ***, làm cho Trầm Di chỉ muốn kiếm một cái hố mà chui vào.
“Thoải mái…?” Sở Trung Thiên chậm rãi di động thắt lưng của mình, tìm kiếm điểm làm cho Trầm Di cảm thấy thoải mái một chút.
“A ngô…” Cực nóng xâm nhập trong cơ thể chạm phải một điểm, trong lúc đó, Kɧoáı ©ảʍ giống như một cơn sóng thần phóng mạnh về toàn thân.
“Ngô…” Sở Trung Thiên không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, dũng đạo của Trầm Di vì kɧoáı ©ảʍ mà đột nhiên co chặt lại, suýt chút nữa khiến Sở Trung Thiên không giữ nổi. Không khỏi ngừng mọi động tác lại, bằng không sẽ bắn ra.
“Ân…a…” Kɧoáı ©ảʍ tựa như sóng thần đột nhiên đình chỉ, Trầm Di cảm giác tim mình như muốn vọt lên cả cổ họng.
Muốn Sở Trung Thiên tiếp tục động tác của hắn, nhưng lại không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Trầm Di chỉ có thể ôm chặt lấy Sở Trung Thiên, toàn thân có chút phát run.
Sở Trung Thiên đưa tay ra, xoa nắn du͙© vọиɠ thẳng đứng của Trầm Di.
“Ngô…” Thanh âm của Trầm Di đã trở nên khàn khàn mê người.
“Thật đúng là thân thể mẫn cảm.” Sở Trung Thiên dùng sức xoa xoa lấy vài cái, sau đó buông lỏng tay ra, phân thân Trầm Di liền áp vào bụng Sở Trung Thiên. “Ngươi xem, đều áp vào bụng của ta.”
“Ngô…” Biết Sở Trung Thiên nói rất đúng sự thật, cho nên Trầm Di không thể nói nổi một một câu phản bác nào.
Cảm thấy tay của đối phương lại bao trùm lên phân thân của mình, Trầm Di không khỏi cười khổ. Đối phương, quả nhiên chỉ đơn thuần muốn đùa bỡn hắn.
Động tác bàn tay của Sở Trung Thiên dần dần nhanh lên. Sau đó chậm rãi cử động thắt lưng. Tiếp tục luật động trong cơ thể Trầm Di.
“A, ngô…” Trầm Di chỉ có thể vô lực tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến.
Đỉnh du͙© vọиɠ của mình, lại lần nữa rơi vào tay đối phương.
Đằng sau cùng đằng trước đều cùng tăng tốc. Trầm Di chỉ cảm thấy mình muốn điên lên rồi.
“A, ngô… không…” Đến cả đầu ngón tay cũng tràn đầy kɧoáı ©ảʍ. Ý nghĩ trở nên trống rỗng.
Sở Trung Thiên cảm giác được phân thân trong tay khẽ nhảy lên. Vì vậy vòng tay xuống gốc, chậm rãi thắt chặt lại.
“A…không, đừng…” Muốn phóng thích du͙© vọиɠ, lại bị đối phương lấy tay bóp chặt. Trầm Di vươn tay, muốn kéo tay của đối phương ra.
“Rời bỏ tình nhân của ngươi đi, cho dù không đi theo ta cũng không sao, rời bỏ hắn đi.” Hắn và Lục Thiên Hạo còn có chuyện cần giải quyết, hắn không muốn để Trầm Di cũng bị cuốn vào trong đó.
“Không…không có khả năng…” Trầm Di cắn răng, từ trong miệng nói ra mấy chữ này.
“Ngươi vẫn…rất yêu hắn?” Ánh mắt Sở Trung Thiên đột nhiên trở lên lạnh lung, sau đó lại hung hăng luật động.
“Ngô…a…ngươi là kẻ điên…ngươi, ngươi không phải đã nói…sẽ thả…buông tha cho ta sao?”
Yêu cầu của hắn, Sở Trung Thiên đã đồng ý.
Vậy tại sao còn muốn đυ.ng vào hắn, chỉ là bởi vì rất vui vẻ sao?
Chứng kiến bộ dáng tự nguyện của hắn, rất vui vẻ sao??
Cảm thấy xấu hổ cùng phẫn nộ tràn ngập khắp toàn thân. Nhưng lại chỉ có thể theo động tác của đối phương mà không ngừng rêи ɾỉ.
Bàn tay đối phương giam cầm du͙© vọиɠ của mình đã buông lỏng, lúc luật động thì bụng của Sở Trung Thiên thỉnh thoảng lại ma sát vào phân thân của mình. Vải vóc ngăn cản nhiệt độ da thịt của đối phương, nhưng lại làm tăng ma sát.
Chỉ cảm thấy du͙© vọиɠ của mình muốn phun trào.
“A…ngô không…” Du͙© vọиɠ nhàn nhạt bắn lên bụng của mình. Còn có một ít dính lên áo sơmi.
Bàn tay ôm lấy Sở Trung Thiên đã sớm thả lỏng. Chỉ có thể há miệng thở phì phò, tiếp tục thừa nhận sự xâm nhập của đối phương.
Nhìn mặt đối phương. Trầm Di chậm rãi há miệng.
“Ngô…rất vui vẻ…sao?…a…” Đối phương một lần lại một lần hung hăng xâm nhập làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên.
“Ngô ” Quả nhiên, chỉ coi ta như món đồ chơi để trêu đùa?
Cảm giác bi ai cùng phẫn nộ không khỏi lan tràn khắp toàn thân.
Như vậy không phải rất tốt sao? Nói như vậy, hắn có thể an tâm mà tiếp tục sống cùng Thiên Hạo.
Rốt cuộc không cần lo lắng, Sở Trung Thiên sẽ thương tâm
“Ngừng…ngô…ngừng!!” Không muốn tiếp tục cùng đối phương làm cái chuyện hoang đường này.
Tất cả chuyện này đều quá không bình thường.
Vì sao, vì sao Trầm Di hắn lại phải thừa nhận? Rõ ràng là, rõ ràng là lỗi của Sở Trung Thiên a?
Là hắn từ bỏ mình, đi lưu vong.
Sau đó đột nhiên trở về, dùng thủ đoạn cường ngạnh, bắt mình cùng Thiên Hạo chia tay.
Nhưng mà đối phương lại không có bất luận dấu hiệu ngừng lại nào, ngược lại càng thêm xâm nhập mạnh hơn.
“Ngô…” Dùng sức cắn môi dưới, dùng cảm nhận đau đớn làm cho mình thanh tỉnh.
Bi ai cùng phẫn nộ tràn ngập toàn thân.
Tay phải nắm thành nắm đấm, hung hăng đánh lên mặt đối phương.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 47: Nguy cơ ở bãi đỗ xe [ trung ]